Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

Chương 11



-Bà đi đâu?

-Đi mua đồ ăn để nấu cơm,mẹ không về phải tự túc.Tối còn phải đi tập nữa.Bỏ ra đi-Nó vừa nói vừa giơ túi đồ ăn trên tay.

-Không bỏ ra đâu.Để một lúc nữa đi-cậu tiếp tục dụi đầu mình vào vai nó.Mặt nó áp vào vào bờ ngực rắn chắc của cậu cảm nhận được nhịp tim của cậu.Nó nở nụ cười nhẹ.Cậu cứ ôm nó cho đến khi bụng cậu kêu lên vì đói thì cậu mới quyến luyến buông nó ra,gãi đầu gãi tai ngượng ngùng.Chút nữa là nó bật cười nhưng vẫn lấy lại nữa được sự lạnh lùng.Nó nhón chân lên ghé sát tai cậu:

-Tôi nấu cơm, nếu rảnh có thể ở lại ăn cơm-Nó nói xong hạ chân xuống đi vào trong bếp

Môi cậu nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh,lon ton chạy vào bếp ngồi vào bàn ăn.Nó thì nấu ăn,nói chung là điêu luyện lắm há.

-Nè.Ông ăn nhạt hay mặn tui còn biết đường cho gia vị

-Tuỳ bà đi-cậu đang mải ngắm nên trả lời đại

-Ừ.Khẩu vị dễ chiều-nó

Đang thái cà chua,nó cắt nhầm dao vào tay,nó kêu “á” một cái làm cậu giật mình đi đến chỗ nó.Ngón tay thon dài của nó rơm rớm máu.

-Bà phải cẩn thận chứ-cậu nói mà như gắt lên

-Này tôi đang đau đấy.Ông còn mắng tôi à-nó cũng đâu có vừa

-Rồi xin lỗi.Bông băng để đâu-Mặt cậu lúc này nhìn nghiêm trọng vãi chấy luôn

-Ở tủ thuốc đó.Lấy nhanh lên đi-Nó giục cậu

Cậu chạy đi lấy bông băng.Cậu cầm máu cho nó xong thì dán băng gạc cá nhân cho nó.Nhìn mặt cậu nghiêm túc làm nó buồn cười.Không kìm chế được nữa,nó cười sặc sụa làm cậu bực mình:

-Cười cái gì mà cười.Hấp à

-Không nhé.Tại nhìn mặt baby buồn cười quá không nhịn được

Cậu nhìn nó cười mà cũng vui lây,cậu làm được làm nó cười rồi.Cậu cũng cười theo nó rồi cầm tay nó lên đặt một nụ hôn vào tay nó rồi nói:

-Bà cười đẹp lắm.Đừng tỏ ra lạnh lùng với tôi nữa nhé.

Nó đỏ mặt,rút tay ra rồi quay lại nấu ăn,cậu cũng quay lại bàn ăn tiếp tục công việc ngắm gái.Gần một tiếng sau bữa cơm đơn giản đã xong.Cậu và nó ngồi đối diện nhau,bắt đầu bữa ăn.Cậu đưa miếng thịt xào trước miệng nó:

-A!Tôi đút cho

Nó vừa há miệng ra cậu lại đưa miếng thịt quay lại cho vào miệng mình.Nó bĩu môi gắp miếng thịt khác tự bỏ vào miệng mình.Cậu nhìn mặt nó mà phì cười gắp một miếng thịt khác đưa trước miệng nó.Lần này nó quay mặt miệng phụng phịu:

-Éo thèm.

-Thôi mà! Lần này đút cho thiệt mà.

-A-nó giờ mới quay lại há miệng.Sau khi nó đớp được miếng thịt của cậu nó lại tiếp tục bữa ăn của mình.Cậu nhìn nó vầy không chịu được nữa đưa tay véo má nó.

-Á.Bỏ tay ra.Đau-Nó la oai oái.

-Tại má của bà mũm mĩm quá

-Á à.Ông dám chê tôi béo à.Chết này –Nó vừa nói chân đạp vào chân cậu.

-Huhu không có mà.Ý tôi nói bà dễ thương chứ đâu bảo bà béo đâu huhu.Oan quá-Cậu mếu máo.Nó cười sặc sụa nhìn cái mặt cậu thấy cưng quá à.Vừa ăn vừa trêu nhau nên 2 đứa ăn mãi mới xong bữa cơm.Nó bắt cậu rửa bát còn mình đi thay quần áo.Choang…tiếng đổ vỡ làm nó giật mình,chạy xuống lầu nó thấy mấy mảnh vỡ bát nằm la liệt dưới sàn nhà,còn cái tên làm vỡ bát kia liên tục xin lỗi nó.Cậu vội ngồi xuống dọn những mảnh vỡ vương vãi trên sàn.Nó cẩn thận đi lại chỗ cậu,nhặt mảnh vỡ cùng cậu.Cậu chau mày,cầm hai tay nó rồi nói:

-Đứt tay.Để đấy đi

-Thôi để tôi làm cho.Có mấy cái bát mà cũng làm vỡ.

-Thì ở nhà tôi có phải rửa bát bao giờ đâu.Á…-cậu mải nói chuyện bị mảnh sành ở bát cứa vào tay rách đường dài.

-Để tôi làm cho thì không nghe-nó khá lo lắng nhưng vẫn cằn nhằn-đứng dậy lấy bông băng đi tôi dọn nốt-nó nói luôn một lèo

Cậu đứng dậy lấy bông băng.Nó dọn xong xuôi mà cậu vẫn chưa băng xong vết thương.nó ngồi xuống cạnh cậu,giật lấy bông y tế và lọ thuốc sát trùng.Đổ thuốc sát trùng vào bông băng,nó vừa thổi nhẹ vừa xoa nhẹ bông vào vết thương.Cậu nở nụ cười:

-Bà có lo lắng cho tui không?

-Không-nó vừa nói vừa nhấn mạnh bông vào vết thương làm cậu suýt xoa “Đau”

-Cho chừa cái tội hỏi ngu-nó

Cậu không nói gì nhìn nó băng vết thương cho mình.Cảm xúc của cậu lúc này rất khó tả.Tim cậu len lói từng tia hạnh phúc mà bấy lâu cậu tưởng đã mất từ khi cô đi(cô là nv mới mình sẽ giới thiệu sau).Cái ngày cô cô bỏ cậu để chạy theo sự nổi tiếng,chạy theo sự xa hoa,cậu tưởng rằng mình không sống nổi nữa.Cho đến hôm nay nó-con bé cận này đã sưởi ấm trái tim băng giá của cậu.

-Xong rồi đó-tiếng của nó làm cậu quay trở lại hiện thực-giờ ông về được rồi.Tôi đi tập nhảy.

-Bà có cần đuổi tôi như vậy không huhu-Cậu mặt phụng phịu-cho tôi đi cũng bà ra phòng tập với.Đi mà!Đi mà!

-Ông có chân tự đi ai cấm-nó trả lời bâng quơ

Cậu nghe thế thì vui hết xảy,đứng dậy gọi người mang con xe phân khối lớn màu đen đến nhà nó.Nó khoá cửa xong thì thấy cậu đứng cạnh con siêu xe thì ngưỡng mộ hết sức,mắt cứ sáng hết cả lên.Nó chạy lại chiếc xe miệng suýt xoa:

-OMG.Đây là xe của ông à.Bái phục.Bái phục-nó đan hai tay trước mặt cúi đầu làm cậu buồn cười không đỡ được.Đưa tay xoa đầu nó cậu nói:

-Haizz…Bà cứ dễ thương thế này thì bảo sao mà con tim nhà người ta không thổn thức-cậu chợt nhận ra mình nói hơi quá chớn nên đành cười xoà xem phản ứng của nó.

-Thổn thức thì kệ người ta chớ.Mà ông cho tui thử con xe phân khối này đi nhá-nó ôm tay cậu đung đưa.

-Được nhưng tôi chở bà đi

Nó hơi ngập ngừng nhưng vì sự nghiệp được ngồi trên con xe “xịn”nên nó đồng ý liền.

-Ok.Lên xe-cậu đội mũ bảo hiểm cài quai cho nó

Nó leo lên xe.Chiếc xe lao nhanh qua từng con phố,mặt nó xanh như tàu lá không biết bám víu vào đâu.Dừng trước đèn đỏ nó lay vai cậu

-Ông đi chậm lại được không?Đi nhanh thấy bà nội luôn à.

-Bà sợ à?

-Ừ thì…-nó không nói hết câu.Cậu cầm lấy hai tay nó quàng qua eo mình.

-Sợ thì ôm vào đây.Tôi không đi chậm lại đâu.

Nó không có ý định bỏ tay ra làm cậu hạnh phúc lắm.Cậu lên ga phóng như bay.Nó lúc đầu hơi ngại nhưng một lúc thì mặt dày quá nên chả thấy ngại gì luôn.Vì ngồi ôm cậu thế này nên mỏi lưng nó đành tựa đầu vào vai cậu miệng nói để cậu đủ nghe

-Cảm ơn nha.Hôm nay tôi vui lắm.

Cậu gật đầu.Ừ cậu yêu nó.Cậu yêu nó mất rồi…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv