Edit: Cháo
9.
Tiểu Bạch mở bừng mắt, thở mạnh một hơi.
Cậu lăn mình bò dậy, mới phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường, là cái loại cho người ngủ.
Tiểu Bạch ngồi trên giường nhìn về phía móng vuốt đang chống đỡ thân thể của mình, à không, đó không còn là móng vuốt nữa, đó là tay người.
Cậu thận trọng xuống khỏi giường, dựa vào trí nhớ của thân thể này mà đi dép vào, tới trước gương soi trong phòng vệ sinh.
Một khuôn mặt thanh tú, một cậu con trai.
Tiểu Bạch tự nhìn hồi lâu. Thật ra cậu quen với mọi thứ của thân thể này, bởi vì đó chính là cậu. Chỉ là giấc mơ biến thành chuột kia quá thật, khiến cậu có chút hoảng hốt.
“Tiểu Hoa.” Cậu nói nhỏ một tiếng.
Thiên địch đáng yêu hoạt bát như vậy, Tiểu Bạch không tin hắn chỉ là sự tồn tại trong giấc mơ của mình. Cậu nghĩ một lúc, cứ cảm thấy ngôi nhà trong giấc mơ kia quen lắm.
Đó là nhà của bạn học thời cấp ba! Tiểu Bạch nhớ ra rồi. Cậu từng đến đó hai lần, cho nên nhớ mang máng nhà bạn có nuôi mèo, chính là một con mèo đen!
Cho nên Tiểu Hoa là có thật!
Khuôn mặt sầu khổ của Tiểu Bạch nháy mắt chuyển thành mừng rỡ.
Cậu lập tức chạy ra khỏi nhà, cậu phải đi tìm Tiểu Hoa, phải nói cho Tiểu Hoa biết cậu còn sống!
Ra khỏi nhà Tiểu Bạch thẳng tiến đến nhà bạn học, trên đường đi ngang qua siêu thị. Cậu nghĩ một chút rồi vào siêu thị, dựa vào trí nhớ mua cho Tiểu Hoa một hộp thức ăn mèo và các loại đồ chơi.
Trước kia Tiểu Hoa bao nuôi cậu, bây giờ đổi thành cậu bao nuôi Tiểu Hoa ~
Duy trì tâm trạng vui vẻ này đến trước cửa nhà bạn học, đến lúc gõ cửa Tiểu Bạch lại chần chừ.
Cậu nên dùng thân phận gì gặp Tiểu Hoa đây?
Tiểu Bạch không quên lúc mình còn là chuột, trước khi chết đã nói cái gì. Đúng vậy, cậu thích một con mèo.
Một con người đi thích một con mèo, nghe biến thái đến lạ.
Tiểu Bạch nghĩ một chút không khỏi bật cười, lúc cậu là chuột còn có thể thích thiên địch của mình, giờ là người rồi đi thích mèo thì có gì kì lạ chứ?
Nghĩ tới đây, cậu không do dự nữa mà gõ cửa một cái, quả nhiên bạn học ở nhà.
Tiểu Bạch không đợi nổi nói rõ ý đồ đến: “Mèo nhà cậu có nhà không? Là con mèo đen kia ấy! Tớ mua cho nó nhiều đồ ngon lắm, tớ có thể gặp nó được không?”
Bạn học đầu tiên thì giật mình, sau đó đồng ý với Tiểu Bạch, chẳng qua cậu ta nhìn Tiểu Bạch rồi buồn rầu thở dài một cái.
“Đồ ăn cho mèo kia cậu mang về đi, meo meo nhà tớ không cần nữa rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Tiểu Bạch đột nhiên có dự cảm xấu.
“Mèo nhà tớ không biết làm sao, bình thường ngoan lắm, nhưng hôm nay tự dưng lén ăn sô cô la trong nhà.
Đến lúc tớ phát hiện ra thì đã muộn. Mặc dù đã đến viện rửa ruột nhưng trúng độc sâu quá rồi.
Có lẽ không sống qua nổi ngày hôm nay.”
10.
Bạn học dẫn Tiểu Bạch đến con đường sau nhà.
Bên cạnh con đường đó có hoa có cỏ, mà Tiểu Hoa thì đang vùi mình nghỉ ngơi trên một bãi đất trống ở bụi cỏ.
“Chắc nó chôn thứ nó thích ở đó, sau khi lén ăn sô cô la xong thì cứ nằm đó suốt.”
Nước mắt Tiểu Bạch lập tức chảy ra, cậu biết chỗ đó chôn ai.
Càng khiến cậu thương tâm hơn là Tiểu Hoa đáng yêu mạnh mẽ của cậu, giờ phút này chỉ có thể híp mắt yếu ớt nằm co mình lại.
Tiểu Hoa với móng vuốt có thể đè cậu trên đất, thật ra chỉ là một con mèo nhỏ có thể ôm trọn bằng một cánh tay.
Tiểu Bạch ôm lấy con mèo yêu quý của mình, nước mắt chảy tí tách.
Cậu khóc rồi lại khóc, cảm giác được con mèo trong ngực đang liếm lòng bàn tay của mình.
Tiểu Hoa ngẩng đầu meo một tiếng, tựa như đang nỉ non với người yêu.
“Sao biến thành người rồi mà em vẫn thích khóc vậy?”
Tiểu Bạch khóc rống lên, cậu cúi đầu xuống nước mắt làm ướt nhẹp lông của Tiểu Hoa: “Em vô dụng lại thích khóc vậy đó, nếu anh thấy không quen thì mau khỏe lên đi, sau này để em bao nuôi anh hu hu hu hu…”
Tiểu Hoa chậm chạp cọ má Tiểu Bạch một cái “Meo, meo eo.”
Lúc em khóc nhìn trông ngon lắm, nhưng meo không qua khỏi được rồi.
“Em muốn anh khỏe lên, nếu như anh có thể khỏe lên, em tình nguyện làm chuột cho anh ăn hu hu hu hu!”
Đáng tiếc, bầu trời của Tiểu Hoa tối rồi.