Thật lâu ngày sau, Chu Thiên Ân đã giải quyết ổn thoả việc nói chuyện về người mình thích với gia đình.
Anh thẳng thắn bày tỏ đã có người mình thích.
Bố anh nói không quan tâm anh thích ai, chỉ cần không ảnh hưởng đến thành tích là được. Nhà họ Chu bọn họ không cần những mối kết duyên để củng cố gia tộc gì đó, mỗi thế hệ nhà bọn họ đều đến với nhau bằng tình yêu đích thực, bọn họ đều thực sự cưới được người mình muốn gắn bó.
“Kể cả người con thích là con trai cũng được sao?”
Không ngờ lúc này cả gian phòng khách đều im lặng. Chu Thiên Chi lên tiếng phá tan bầu không khí này: “Chị ủng hộ mày. Chỉ cần mày thực sự thích người ta là được.”
“Không sao, mặc dù bố hay đánh đòn mày nhưng bố mày tự biết xã hội ngày nay tiên tiến, bố mày cũng không tụt lùi như thế. Nếu như mày thật lòng với ai thì cứ mạnh dạn đi, sau này chúng mày có thể lấy nhau rồi thụ t*nh nhân tạo mỗi đứa một đứa con, vẫn đảm bảo nhà họ Chu có nối dõi thì bố cũng chẳng ngăn cấm mày làm gì.”
Người trong nhà đều đã đồng tình, Chu Thiên Ân vô cùng xúc động, không ngờ mọi chuyện lại có thể dễ dàng như thế, thậm chí anh còn chuẩn bị cuốn gói ra khỏi nhà luôn rồi cơ.
Chuyện nhà đã giải quyết xong, chuyện tiếp theo chính là tỏ tình với Dương An Đình.
Một mình chuẩn bị không bằng cùng nhiều người chuẩn bị. Anh bắt đầu kế hoạch tỏ tình của mình.
Địa điểm được chọn chính là công viên, nơi mà lần đầu tiên anh và Dương An Đình gặp mặt.
Trùng hợp sau khi thi tháng xong bọn họ sẽ được hưởng kỳ nghỉ lễ kéo dài 3 ngày.
Đây chính là cơ hội để anh thổ lộ với cậu.
Tiết trời cuối tháng tư đầu tháng năm đã mát mẻ hơn hẳn.
Đám học sinh mệt mỏi sau đợt thi tháng cuối cùng cũng được nghỉ ba ngày làm bọn họ háo hức mãi không thôi.
Dương An Đình đang nằm trên chiếc giường êm ái bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu mệt mỏi vớ lấy điện thoại ấn bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc.
“Dương An Đình, cậu xuống nhà đi.”
“Làm gì?”
Nghe giọng ngái ngủ của cậu anh liền biết chú mèo lười này còn đang dính giường chưa chịu dậy đây mà.
“Dậy đi, tôi đang ở dưới nhà cậu.”
Nghe xong Dương An Đình bật dậy, Chu Thiên Ân ở dưới nhà cậu để làm gì cơ?!
Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong chạy vù xuống dưới nhà liền thấy mẹ cậu đang vui vẻ nói chuyện với Chu Thiên Ân.
“Mẹ thấy Thiên Ân chờ con ngoài cửa nhà nên gọi thằng bé vào ngồi chơi. Con làm gì mà để bạn chờ lâu thế?”
Dương An Đình không biết trả lời thế nào, cậu cũng đâu biết bỗng dưng sáng sớm tên dở hơi này lại đứng chờ trước cửa nhà người ta đâu.
Mới nói chuyện vài câu nhưng Lê Diệp có cảm giác rất thích cậu bạn này.
Chu Thiên Ân nhìn bộ dáng mới ngủ dậy của Dương An Đình trong lòng có chút mềm mại.
“Hôm nay tôi đến rủ cậu đi chơi. Tôi vừa mới xin phép dì rồi.”
“Ừ hiếm khi được nghỉ đi đi con.”
“Vâng.” Dương An Đình nói với Lê Diệp rồi quay sang nói với Chu Thiên Ân: “Chờ tôi một lát.”
Dương An Đình tưởng rằng sẽ đi cùng một nhóm bạn như lần trước nhưng không ngờ lần này chỉ có hai người là cậu và Chu Thiên Ân.
“Không còn ai khác đi cùng sao?”
“Không, hôm nay có tôi với cậu tôi.” Nói xong anh cười gian manh bồi thêm một câu: “Như thế này giống hẹn hò nhỉ?!”
“Đồ hâm, tôi đi về đây.”
Đùa quá trớn rồi, không thể để đối tượng bỏ về như thế được, Chu Thiên Ân liền vội vàng ngăn cản: “Ấy ấy tôi đùa thôi. Đi thôi bọn mình đi chơi.”
Chu Thiên Ân và Dương An Đình dạo quanh khu vui chơi chơi đủ mọi trò.
Chơi chán chê Chu Thiên Ân lôi Dương An Đình đến chỗ bán mấy quà lưu niệm đẹp mắt.
“Hai chàng trai mua gì nào chú bán cho?” Một ông chú bán hàng lưu niệm đon đả mời chào.
Chu Thiên Ân nhìn một đống bờm con vật được bày bán, mắt anh đập vào chiếc bờm tai mèo trắng muốt đằng xa.
“Chú lấy cho con cái đó.” Anh chỉ vào chiếc bờm nói với người bán hàng.
Ông chú lấy cái bờm đưa cho anh.
“Chàng trai đúng là có mắt nhìn nha.”
Chu Thiên Ân cầm lấy chiếc bờm quay sang tính đeo cho Dương An Đình lập tức bị cậu tránh đi.
“Làm gì?” Dương An Đình cau mày nhìn anh,
“Đeo cho cậu đó.”
“Tôi không đeo đâu.”
“Hợp mà đeo đi.”
Anh cố đeo cho cậu thì cậu lại càng tránh.
Hai người cứ thế tôi đeo cậu tránh trông đến là vui.
Cuối cùng Chu Thiên Ân bắt được cổ Dương An Đình cả người kẹp cậu lại không cho cậu tránh nữa thành công đeo chiếc bờm tai mèo lên đầu cậu.
Chu Thiên Ân đeo xong nhìn cậu cả người đều ngẩn, đúng là rất hợp.
Nhân cơ hội Dương An Đình cũng lấy một chiếc bờm tai chó gần đấy chụp lên đầu anh.
Ông chú cười khà khà, đúng là những cậu thanh niên còn nghịch ngợm.
Chu Thiên Ân được Dương An Đình đeo cho chiếc bờm liền không muốn tháo xuống.
“Chú ơi thanh toán cho cháu hai cái này.”
Trả tiền xong liền kéo Dương An Đình đi chơi tiếp.
Lát nữa tính tổng chi phí tôi với cậu chia đôi.
Nãy giờ đi chơi Chu Thiên Ân đều giành phần trả tiền làm cậu muốn tranh cũng không được.
Chu Thiên Ân biết cậu tính toán sòng phẳng vô cùng cứng đầu liền thuận miệng đồng ý cho qua, rất nhanh sau đó anh sẽ có lý do để thoái thác khoản cứng đầu này của cậu.
Chu Thiên Ân dẫn Dương An Đình đến trước vòng quay lớn:
“Chúng ta chụp một kiểu ảnh ở đâu đi.”
“Không cần đâu.”
“Cần.”
Nói xong anh liền nhờ người chụp hộ.
“Được rồi hai bạn đứng lại gần nhau chút.”
Chu Thiên Ân kéo Dương An Đình sát lại gần mình, khoảnh khắc đã được ghi lại anh hài lòng nhìn tấm ảnh và cảm ơn người chụp hộ.
Người đó thấy hai cậu chàng đi chơi với nhau liền thuận miệng khen một câu “hai cậu thật đẹp đôi nha.” Rồi đi mất. Chỉ để lại Dương An Đình chưa kịp giải thích còn Chu Thiên Ân thì không muốn giải thích, sự thật đúng là như thế mà.