Ngoài dự liệu của CốVũ Khanh, Mạnh Hi Tông bị vạch trần thân phận nhưng không hề tỏ ra losợ, trái lại còn trầm giọng bật cười. “Ánh mắt tinh tường đấy!”
Cố Vũ Khanh lẳng lặng nhìn anh, trong lúc nhất thời liền thấu hiểu lý dotại sao chủng tộc Người máy lại đột nhiên hủy bỏ quyền chiếm đóng trêncác tinh cầu và thiếu lập nền hòa bình giữa các chủng tộc. Toàn quyềnchỉ huy quân sự của quân Liên minh thực chất vẫn nằm trong tay Ngườimáy.
“Thật đáng tiếc!” Thanh kiếm laser trên tay Cố Vũ Khanh lóe sáng. “Thứ tôi ghét nhất chính là Người máy!”
Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, bóng người màu đen lướt đi như gió, chớp mắt đã đứng ở bên kia chiếc bàn tròn, tránh được nhát kiếmchém xuống vô cùng mạnh mẽ của Cố Vũ Khanh.
“Dừng tay!” Cả ngườiMạnh Hi Tông như được bao phủ trong một quầng sáng xanh, một luồng ánhsang năng lượng màu lam lao vút về phía Cố Vũ Khanh với tốc độ như điệnxẹt.
Cố Vũ Khanh nhếch môi cười nhạt, bóng dáng trong nháy mắt đã trở nên mờ ảo ngay trước mặt Mạnh Hi Tông nhưng thanh kiếm laser củaanh ta lại rơi thẳng xuống đất, bị sóng năng lượng hút vào, nát bấy.Cánh cửa phía sau lưng anh ta bị khoét một lỗ sâu hoắm, ngay lập tức,liên tiếp truyền đến tiếng tường gạch bị sập đổ. Song, hai con người này lại gan lì đến cùng, không hề lùi bước trốn tránh.
Ngay cả khiánh sang xanh tràn ngập bên trong căn phòng, sắc mặt Mạnh Hi Tông vẫnthâm trầm, đanh lại, đôi mắt đen rực đỏ hiện lên sát ý chất chồng. Màgiữa tầng tầng lớp lớp trường năng lượng ở xung quanh anh, một bóngngười thoắt ẩn thoắt hiện, mạnh mẽ đánh vào bức tường năng lượng hết lần này đến lần khác. Cả hai người đều không lên tiếng. Trên vai Mạnh HiTông dần xuất hiện những vết thương mới, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áoquân phục màu đen. Trong không gian vẫn không thể thấy rõ bóng người của Cố Vũ Khanh còn mùi máu tươi cũng bắt đầu tràn ngập trong trường nănglượng.
“Anh đầu hàng đi!” Giọng nói của Cố Vũ Khanh tựa hồ truyền đến từ một cõi xa xăm nào đó. “Có đấu tiếp cũng chỉ dẫn tới kết quả hai bên cùng chịu thương tổn mà thôi. Chiến hạm của tôi đã bao vây tinh cầu Hy Vọng, nếu anh còn chống cự, tôi sẽ nghiền nát nơi này thành trobụi.”
Anh ta không hề đe dọa suông. Trước đó, mặc dù bị nỗi nhớnhung quê hương bủa vây nhưng trải qua bao nhiêu năm chinh chiến, ítnhiều cũng đã hình thành trong người Cố Vũ Khanh tâm lý đề phòng nên anh ta vẫn ra lệnh cho các hạm đội giữ nguyên trạng thái sẵn sàng tấn công. Chỉ cần anh ta bấm nút phát tín hiệu gắn trên đồng hồ đeo tay, cácchiến hạm sẽ lập tức đánh vào tinh cầu Hy Vọng của Người máy.
Tuy nhiên, Mạnh Hi Tông vẫn không hề tỏ ra lo sợ, trường năng lượng độtnhiên mạnh thêm. Cố Vũ Khanh nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Được chôncùng những thứ nửa người nửa máy như các người, có chết cũng chẳng sao!”
Cố Vũ Khanh nói với giọng châm biếm: “Anh cho rằng bẳng khả năng của mình có thể hạ gục được chúng tôi à?”
Mạnh Hi Tông bật cười. “Đã bắt lại hết rồi!”
Cố Vũ Khanh phút chốc cảm thấy bàng hoàng, Thì ra, chuyến du lịch khắp các hành tinh trên đường anh ta đến đây thực chất chỉ là một cái bẫy củaMạnh Hi Tông. Bọn họ tuy là nửa người máy nhưng thân thể vẫn là conngười. Vì nhóm người Giản Mộ An cũng là con người nên bọn họ không hề đề phòng. Không biết Mạnh Hi Tông đã ra tay vào lúc nào? Nước suối tạithác Ngân Hà ư? Hay là bữa cơm trưa tại tinh cầu Hòa Bình?
Tronglòng Cố Vũ Khanh lạnh run, anh ta biết rõ cấp dưới của mình nhất định đã bị Mạnh Hi Tông âm thầm cho người khống chế, liền tức giận nói: “Đồhèn! Tôi thật không ngờ những người kia lại có thể giúp đỡ bọn Người máy các anh!”
Mạnh Hi Tông cười nhạt. “Bọn họ không hề biết rõ tôilà người máy, nhưng lại biết rõ các anh chính là nửa người máy đến đâyvới mục đích không rõ ràng!”
Cố Vũ Khanh cảm thấy hoang mang, rađòn chậm hẳn, liền bị từ trường năng lượng của Mạnh Hi Tông đánh tới gần bên người, đau đớn thét lên rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Saumười hai giờ trưa, ánh mặt trời rực rỡ, chói chang, Tô Di đưa con traicho bảo mẫu chăm sóc, ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra khỏi cửa. Nhưng cô lạibị mấy tên lính đánh thuê chặn lại.
“Phu nhân, Nguyên soái đã dặn chúng tôi phải bảo vệ an toàn cho cô.”
Tô Di ngạc nhiên nói: “Tôi biết, các cậu đi theo tôi. Tôi muốn vào thành phố Tự Do.”
Hôm nay là ngày đám người Cố Vũ Khanh đến, cô cho rằng Mạnh Hi Tông nhấtđịnh sẽ phái người đến đón mình, ai ngờ đợi lâu như vậy mà vẫn khôngthấy đâu. Bởi vì đội quân của Cố Vũ Khanh đến từ Trái đất nên tâm trạngcô nôn nao hơn hẳn bình thường. Cô rất muốn cùng Mạnh Hi Tông hỏi han,trò chuyện với bọn họ về những việc đã xảy ra năm đó. Có lẽ, lúc đó sẽhiểu rõ được tại sao cô và Mạnh Hi Tông lại có thể “xuyên không” đến hệtinh Vĩnh Hằng này sau vài trăm triệu năm đằng đẵng.
Nhưng khôngngờ, lời đề nghị hết sức bình thường này lại khiến đám lính đánh thuêcanh phòng nhanh chóng nhìn nhau rồi trao đổi ngầm điều gì đó. Gã cầmđầu lộ ra vẻ khó xử. “Phu nhân, Nguyên soái đã căn dặn chúng tôi cả trăm ngàn lần rằng không thể để cô mạo hiểm được. Nếu cô bắt buộc phải rangoài thì đợi chúng tôi báo cáo cho Nguyên soái trước được không?”
Tô Di trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu, xoay người vào nhà, đám lính đánh thuê liền lật đật chạy đi. Tô Di cảm thấy vô cùng khó chịu. Mặc dù Mạnh HiTông vẫn luôn quan tâm và bảo vệ cô quá mức như vậy nhưng hôm nay lạicòn nhất quyết không để cô ra khỏi nhà, chứng tỏ anh đang muốn giam cầmcô. Tác phong này rất giống với Hình Nghị. Kỳ lạ thật!
Đợi hơnnửa tiếng sau, vẫn không thấy tên lính đánh thuê kia báo tin trở về. TôDi hiểu ra, rõ ràng hắn chỉ nói cho có lệ mà thôi. Ai dám để bọn họ togan như vậy? Dám lừa gạt cả cô sao?
Chỉ có thể là Mạnh Hi Tông!
Chẳng lẽ, anh lại muốn làm chuyện gì nguy hiểm? Tô Di không khỏi có chút lolắng trong lòng. Vừa tập trung suy nghĩ, cô đã đoán ra được. Đêm đó, côvừa đề cập đến việc liên kết với Người hư thể để đối phó với Người máy,Mạnh Hi Tông đã lập tức gạt phắt đi. Cô nghĩ lại cũng có thể hiểu được,ngày đó, nhất định Mạnh Hi Tông đã cam kết hòa bình với chủng tộc Ngườimáy, cho nên mới không muốn đi ngược lại thỏa thuận đó. Nhưng chẳng lẽ,hôm nay Người hư thể đến, hai bên đã xảy ra xung đột gì sao?
Nhớtới khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt của Cố Vũ Khanh và kỹthuật nhảy siêu quang tốc biến ảo vô thường của Người hư thể, lại nghĩđến cơ thể suy yếu sau bao trận thảm chiến của Mạnh Hi Tông, trong lòngTô Di nhất thời nóng như lửa đốt. Cô lấy lại bình tĩnh, lập tức gọi chocác vị phu nhân của các viên sĩ quan ở gần đó. Bởi vì từ lúc cô trở vềvẫn chưa có dịp gặp lại mọi người nên ai nấy đều hào hứng chạy qua nhàcô ngay. Tán gẫu được khoảng mười phút, bỗng một người thất thanh hétlên khiến vẻ mặt đám lính đánh thuê tái mét, lập tức đẩy cửa chạy vào.
Đám quý bà hoảng loạn, mấy đứa bé theo cùng thì khóc sướt mướt, ôm chân mấy gã lính đánh thuê. Có gã nhanh mắt định đưa tay ngăn cản Tô Di lại bịvợ của Giản Mộ An quát lớn “Láo xược!” khiến đám lính đánh thuê há miệng ngây ngốc.
Tô Di thừa dịp hỗn loạn, dễ dàng chạy thoát ra ngoài. Binh lính đóng ở sân bay trước đây từng là học viên của cô, nhìn thấycô thì kích động, không thốt lên lời. Cũng may là bọn họ vô cùng kínhtrọng cô nên không cần nhiều lời, có người trực tiếp đưa cô lên mộtchiếc Báo Săn. Máy bay chiến đấu rất nhanh đã hạ cánh xuống trụ sở Không quân tại thành phố Tự Do. Tô Di càng phát hiện ra có điều bất ổn. Toànbộ lính đánh thuê đều trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng, máy bay chiếnđấu Báo Săn cũng được trang bị đầy đủ như thể tất cả đều chờ đợi mộtcuộc đại chiến.
Tô Di gọi vào di động của Mạnh Hi Tông nhưngkhông kết nối được. Cô lại gọi cho Giản Mộ An, ở đầu dây bên kia, anh ta nói với giọng hoài nghi: “Tôi đã về Nam bán cầu rồi! Nhiệm vụ của tôichỉ là dẫn đường cho những Người hư thể đó đến khách sạn thôi…”
Tô Di vừa vào đến đại sảnh của khách sạn đã bị cả đám quân cảnh chạy rangăn cản. Bao quanh con đường dẫn vào khách sạn là một dãy xe bọc thép.Tô Di hơi kinh ngạc, rốt cuộc Mạnh Hi Tông muốn làm gì? Lúc này mà anhcũng cần dùng đến đội quân cảnh của riêng mình sao?
“Cút ngay!” Cô quát lớn một tiếng với đám quân cảnh cản đường: “Không biết tôi là ai sao?”
Đám quân cảnh vẫn còn muốn ngăn cản, cô liền rút súng ra, nhắm ngay thái dương tên đứng đầu, lạnh lùng nói: “Tránh đường!”
Khi lên đến tầng cao nhất, Tô Di liền nghe thấy những tiếng va chạm kịchliệt càng lúc càng gần. Ngay cả ở dưới tầng trệt cũng có thể nghe thấytiếng động này bởi không gian trong khách sạn vô cùng yên tĩnh, chỉ cótiếng động đó vang lên như chớp giật sấm rền. Cuối cùng, cô cũng đi đếntrước của một căn phòng sắp sập. Cô cẩn thận bước qua đống trụ cột bịđánh vỡ, sàn nhà chất đầy đá vụn, giây phút đầu tiên hé mắt nhìn qua khe cửa, cô thấy tia sáng màu lam đột nhiên biến mất. Thân thể trong suốtcủa Cố Vũ Khanh trở nên rõ ràng, nhanh chóng vung một quyền mạnh như vũbão, hung hãn đánh về phía Mạnh Hi Tông. Lúc này, Mạnh Hi Tông đang đứng ở góc tường, ánh mắt sáng ngời quét qua bóng dáng Tô Di đang đứng ởcửa, vẻ mặt kiên nghị, dứt khoát của anh đột nhiên biến đổi, anh nhắmchặt hai mắt, tựa hồ muốn lãnh trọn cú đấm mạnh bạo, vượt xa sức lựcngười thường…
“Dừng tay!” Tô Di kinh hãi vạn phần, giơ súng bắn về phía Cố Vũ Khanh.
Thân hình Cố Vũ Khanh hơi sững lại, kinh ngạc quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Tô Di, sau đó, cô lập tức chạy xộc vào.
Cô hung dữ liếc mắt nhìn Cố Vũ Khanh. “Quả nhiên là anh muốn xuống tay với anh ấy!” Cô vọt tới trước mặt Mạnh Hi Tông, đỡ lấy cơ thể anh rồi đứngche trước mặt anh.
“Về nhà đi!” Mạnh Hi Tông ôm lấy hông cô, đẩy cô sang một bên.
“Anh im đi!” Tô Di nói rất nhanh. Vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc. “Anh không biết tình trạng sức khỏe của mình bây giờ thế nào sao? Rốt cuộc vì lýdo mà hai người lại đánh nhau? Cùng vì Nhân loại, cho dù anh ấy khôngmuốn xuống tay với Người máy, anh cũng không thể ép buộc anh ấy.” Câunói sau cùng là dành cho Cố Vũ Khanh.
Vừa rồi, Cố Vũ Khanh vẫnkhông hiểu tại sao trường năng lượng của Mạnh Hi Tông lại đột nhiên biến mất, còn đứng im cho mình đánh. Giờ thì nhìn thấy Tô Di căm phẫn xôngvào, anh ta rốt cuộc cũng hiểu ra. Anh ta có chút khó tin, nhìn Mạnh HiTông chằm chằm. “Cô ấy không biết ư?”
Mạnh Hi Tông sa sầm nétmặt, đứng phía sau Tô Di, nhìn Cố Vũ Khanh với ánh mắt vô cùng ngưngtrọng, lặp lại câu nói trước đó với Tô Di: “Em về nhà đi!”
Họngsúng của Tô Di vẫn kiên định chĩa về phía Cố Vũ Khanh. “Anh còn ra tayvới anh ấy nữa, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí đâu. Cho dù một mìnhtôi không giết được anh thì mấy triệu quân Liên minh cũng sẽ không bỏqua cho anh.”
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông khẽ biến đổi, trong đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Cố Vũ Khanh nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh như băng, thân thể hư ảo như ẩnnhư hiện. “Bây giờ, tôi giết các người dễ như trở bàn tay.” Giọng nóicủa anh ta thâm trầm như nước, nghe không rõ tâm tình ẩn giấu bên trong.
Mặt Tô Di biến sắc. Mạnh Hi Tông lại liếc nhìn anh ta với ánh mắt thâmtrầm. “Tôi sẽ đồng ý với bất cứ điều kiện gì của anh. Lui binh, rời đihay giải trừ vũ trang toàn quân… Anh nói đi!”
Cố Vũ Khanh và Tô Di đều sửng sốt.
Tô Di không rõ, tại sao hai người lại xung đột đến mức này? Thậm chí, Mạnh Hi Tông còn đồng ý đầu hàng nữa. Mà Cố Vũ Khanh nghe anh đưa ra mộtloạt các phương án cũng hiểu ra đó là ngầm ám chỉ quân đội Người máy.Nhưng chính vì Mạnh Hi Tông đột nhiên thỏa hiệp nên mới khiến anh tacàng cảm thấy chấn động đến kinh ngạc.
“Vì cô ấy sao?” Giọng điệu của Cố Vũ Khanh không mấy tin tưởng. “Anh làm nhiều việc như vậy chỉ vì điều này thôi sao?”
Giấu giếm thân phận người máy, thống lĩnh quân đội các chủng tộc, cũng không cho Người máy bất cứ đặc quyền gì… Không phải âm mưu làm phản mà chỉ vì một người phụ nữ thôi sao?
Tô Di không hiểu anh ta nói gì nhưng Mạnh Hi Tông lại gật đầu. “Đúng vậy!”
Cố Vũ Khanh suy nghĩ giây lát rồi nói: “Không đánh nữa, chúng ta cần bàn bạc lại!”
Mạnh Hi Tông hơi sững sờ. “Được!” sau đó nhìn Tô Di, nói: “Em về nhà trước đi, nghe anh!”
Tô Di cắn môi dưới.
“Cô yên tâm đi!” Cố Vũ Khanh cười thản nhiên, nói: “Tôi sẽ không đánh ôngchồng “bị trọng thương, đi lại bất tiện, không có sức đánh trả” của côđâu. Nhưng nếu cô không đi, chúng tôi đành phải đánh tiếp vậy!”
Tô Di nhét khẩu súng vào tay Mạnh Hi Tông, lại hung dữ liếc nhìn Cố VũKhanh một cái, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng. Hai người đàn ôngnhìn nhau, Mạnh Hi Tông dựng một chiếc ghế gãy lên, ngồi xuống cạnh bàn. Cố Vũ Khanh cũng ngồi xuống.
“Tại sao?” Cố Vũ Khanh nói: “Điềunày thực sự rất nực cười, nhưng hết lần này đến lần khác lại giống nhưthật vậy! Anh muốn tôi tin tưởng vào tình yêu sâu nặng của một người máy ư? Một gã như anh rốt cuộc chui từ nơi nào ra vậy hả?”
Vẻ mặtMạnh Hi Tông lạnh băng. “Chú ý giọng điệu của mình. Khi tôi thức tỉnh ởTrái đất, dòng họ Cố thị nhà các anh vẫn chưa có thành tựu gì đâu.”
Cố Vũ Khanh khẽ cười. “Quả nhiên… chỉ có người máy viễn cổ hùng mạnh mới có thể ngang tài ngang sức với tôi.”
Mạnh Hi Tông trầm mặc giây lát rồi nói: “Các chủng tộc chung sống hòa bìnhkhông phải là điều giả tạo, tôi chỉ muốn cho cô ấy một tương lai yên ổn. Nếu như anh cố ý muốn đánh một trận, tôi cũng đành chấp nhận thôi.”
“Muốn tôi tin cũng được.” Cố Vũ Khanh bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Chẳng phảitrí nhớ của những người máy cao cấp như anh đều dùng năng lượng vinguyên viết vào trường năng lượng sao?” Anh ta hạ giọng: “Cho tôi xemtrí nhớ của anh!”
Trong mắt Mạnh Hi Tông ánh lên sự tức giận. Anh không quen để bất cứ ai tìm tòi nghiên cứu nội tâm của mình, lời đềnghị này của Cố Vũ Khanh không khác nào muốn vạch trần toàn bộ thế giớiriêng của anh, phơi bày nó ra ngoài ánh sáng.
“Chỉ có trí nhớtrong trường năng lượng mới là chân thật nhất!” Cố Vũ Khanh nói vớigiọng lạnh băng. “Hơn nữa, xem ra bây giờ anh cũng không có thời gian để làm giả. Tôi muốn xem thử anh có thực sự muốn hòa bình hay không.” Anhta đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như anh không đồng ý thì bây giờ chỉ cần tôi hô một tiếng “Mạnh Hi Tông là người máy”, không chừng Tô Di yêu dấu ở dưới kia sẽ nghe thấy rõ ràng nhất. Anh nói xem, cô ấy thông minh như vây, liệu có nghĩ ra được điều gì không?”
Mạnh Hi Tông nhìn hắn với ánh mắt u ám. “Đưa tay ra đây!”
Hai bàn tay thô ráp nắm lại, bọn họ cùng ngẩng đầu, thấy đối phương cũngkhẽ nhíu mày, trong mắt ai cũng có vẻ chán ghét. Hai người đồng thờinhắm mắt. Trường năng lượng vô hình bắt đầu chậm rãi lưu động rồi trởnên nhanh dần. Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một cái chớp mắt, cũngcó thể là đã mấy tiếng đồng hồ.
Chân mày Cố Vũ Khanh chau lạichặt hơn, đến một hình ảnh nào đó, vẻ mặt anh ta bỗng trở nên đầy cămphẫn lẫn tiếc hận. Còn thần sắc của Mạnh Hi Tông lại bình tĩnh hơn rấtnhiều. Theo dòng ký ức lưu động giữa hai người, chân mày Cố Vũ Khanhcũng từ từ giãn ra, vẻ mặt trở nên hết sức ôn hòa. Cuối cùng, dòng trínhớ rút đi như thủy triều. Cố Vũ Khanh mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh HiTông với ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
“Thật là một phương pháp ngu xuẩn!” Anh ta nghiêm túc nói: “Nhưng lại rất đáng tôn kính!”
Mạnh Hi Tông “hừ” lạnh một tiếng. “Còn đánh nữa không?”
Cố Vũ Khanh bỗng nhiên nở nụ cười. “Đánh đi! Lâu rồi tôi chưa gặp được kẻnào đáng được coi là đối thủ như vậy. Đánh xong rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Năm Liên minh thứ 2391, hạm đội của Người hư thể Cố thị - nhóm người đãtừng sống trên Trái đất - đã đến tinh hệ Vĩnh Hằng của Liên minh, tuyênbố định cư tại tinh hệ. Từ đó, Nhân loại, Người máy, Người hư thể, Trùng tộc và các chủng tộc nhỏ lẻ khác đều chính thức trở thành cư dân củaLiên minh.
Năm người Mạnh Hi Tông, Cố Vũ Khanh, Hình Kỳ Lân, DuMặc Niên, Đại Bích cùng ký tên vào “Hiến pháp Liên minh” mới được banbố, nói rõ các chủng tộc đều được hưởng quyền lợi và nghĩa vụ ngangnhau.
Mạnh Hi Tông nắm trong tay quyền chỉ huy quân sự của bốnchủng tộc. Quân đội của Cố Vũ Khanh độc lập thường trực ở bên ngoài đểdễ dàng quản thúc chủng tộc Người máy.
Vua Người máy Hình Diệusau này rất ít khi lộ diện, hoàn toàn nhạt nhòa trong nhận thức của tấtcả mọi người. Nhưng trong lịch sử Liên minh, anh ta được đánh giá kháchquan là vị công thần có công thúc đẩy nền độc lập tự do của các chủngtộc.