'' Hahahahahaha...'' - Xích Hương Hương nhìn cô gái trước mặt không thể di chuyển rồi cười lớn, cũng chẳng màng đến việc này liệu có ai nghe thấy hay không, thập tam công chúa tiến đến ngồi quỳ xuống trước mặt rồi nâng cằm của cô lên, châm chọc mà nói:
'' Trả thù? Việc mà Tiểu Hắc làm với ta là ơn là nghĩa, nhờ cô mà ta, một công chúa nhỏ bé trong hoàng thất bị khinh bỉ nhiều năm, bo bo giữ mình có thể thoải mái nói ra những tâm sự trong lòng, nhờ coi mà ta nhận ra được sự thú vị trong cuộc sống, sao ta có thể trả thù cô cơ chứ?''.
Xích Hương Hương đặt tay lên vai cô, tiếp tục lên tiếng:
'' Tiểu Hắc có biết không, lần đó cô che chắn trước mặt bảo vệ ta khỏi nanh vuốt của con báo to lớn kia dáng vẻ oai vệ biết bao. Ta đúng là bị sốc vì biết cô là nữ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy cô so với đám đàn ông suốt ngày chỉ biết ba hoa chích choè thì mạnh mẽ hơn nhiều''.
'' Công chúa... cô nói... gì...''.
'' Nam thì sao, mà nữ thì đã sao? Tại sao phải vì giới tính mà từ bỏ tình yêu này kia chứ? Trong những tuần qua ta đã suy nghĩ thông suốt rồi. Ta đau khổ vì nghĩ chúng ta không đến được với nhau, nhưng khi nghĩ đến việc phải từ bỏ cô thì ta thực sự không cam tâm. Ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô, hoàng huynh phải nạp thê nạp thiếp, nhưng ta sẽ chỉ có mỗi mình cô thôi''.
'' Công chúa... chúng ta không được... urg...'' - Tiểu Hắc cố gắng đè nén cảm xúc khó chịu trong lồng ngực, gạt tay của Xích Hương Hương ra khỏi người mình.
'' Chúng ta là nữ... cô muốn công bố với mọi người tôi là nữ tình nhân hay là muốn để người khác biết cô thích phụ nữ?!''.
Xích Hương Hương lại cười:
'' Haha, đâu cần phải làm như thế?''.
Thập tam công chúa ngồi đè lên người của cô gái đang vật vã nằm trên giường, cúi đầu thì thầm vào tai cô:
'' Ta đâu có ý định sẽ nói ra việc đó? Đã nói rồi, ta sẽ giữ bí mật cho cô, vậy nên đừng có lo lắng\~''.
Bàn tay thon thả mịn màng đó quét nhẹ quanh eo thon của hộ vệ, tiếp đỏ cởi bỏ chiếc áo vướng víu liền nhìn thấy tầng băng gạc được quấn chặt, Xích Hương Hương với tay lấy chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn ở trên đầu giường cắt bỏ thứ nên cắt, xong việc liền ném nó xuống dưới khe hở của chiếc tủ để đảm bảo sẽ không có bất cứ ai lấy được.
Nhìn cô gái đang dần mất đi ý thức dưới thân, thập tam công chúa ôm lấy rồi khẽ nói:
'' Đừng có trách ta nghĩ ngợi nhiều, nhưng nếu Tiểu Hắc lấy được vật sắc nhọn đó thì sẽ rất phiền. Chỉ cần chúng ta ở với nhau một đêm thì sẽ ổn thôi, việc còn lại cứ giao cho ta. Ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn''.
'' Nếu tôi không muốn thì sao''.
Nụ cười trên gương mặt công chúa tắt hẳn, bàn tay luồng vào bên trong lớp băng gạc rồi nắm nó kéo ra, tiếp đó lạnh giọng:
'' Thì ta sẽ nói với phụ hoàng cô được mời đến dinh thự nhưng lúc sau lại tham luyến nhan sắc mà cưỡng đoạt ta. Vì trước đó ta cũng đã có tình cảm, vậy nên dù muốn hay không thì vẫn phải trở thành phò mã'',
Tiểu Hắc cắn răng nghiến lợi. Vốn nghĩ hai người khác xa nhau nhưng thực sự đã lầm to, anh em nhà này đều bị bệnh nặng.
Lớp băng gạc được kéo ra làm lộ tuyết trắng bên trong, thập tam công chúa lúc này cười nhạt:
'' Quả nhiên là nữ, nhưng chẳng sao cả. Ta thích Tiểu Hắc lắm, dù có là nữ thì cũng vô cùng thích. Ta đã sai người canh phòng cả dinh thự này, vậy nên sẽ chẳng có ai dám đến đây làm phiền chúng ta''.
Tiểu Hắc bắt đầu cảm giác lồng ngực như muốn nổ tung, hô hấp khó nhọc, miệng lưỡi khô đắng. Thứ đồ này tuyệt đối không phải thuốc mê.
Giữa hai chân cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, từng cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng của Xích Hương Hương bắt đầu khiến cho Tiều Hắc nhộn nhạo.
Khốn, hết anh đến em đều muốn làm thịt cô, dẫu biết cô là con gái cũng không buông tha.
Ông trời ơi kiếp trước con đã tạo nên nghiệp gì mà bây giờ lại phải hứng chịu hậu quả thế này?!
Xích Hương Hương đặt tay lên một bên ngực mềm mại của người nằm dưới thân, há miệng định ngậm lấy thì 'Ầm' một cái, cửa phòng bị phá tan tành.
Thập tam công chúa vội vàng xoay người lại nhìn, chỉ thấy thân ảnh quen thuộc đứng đó khiến cho cô ấy hốt hoảng lắp bắp:
'' Hoàng... hoàng huynh...''.