Tiểu Hắc gương mặt đỏ lên vì tức giận, tiến đến định nói cái gì đó thì tam hoàng tử đã đứng lên, phủi phủi quần áo rồi vui vẻ mà nói:
" Được rồi, tình cởm của iêm ta nhận, biết giữ mình vì ta như thế thực sự rất tốt\~".
Cô muốn giết hắn.
" Vào thư phòng đi, ta có việc cần nói" - Hắn nói xong liền hiên ngang bước đi.
Tiểu Hắc cứ đứng ở đó, người đàn ông xoay đầu thấy cô chẳng có lấy một chút hợp tác, không tức giận mà còn lấy ra một phong thư đang được nhét vào thắt lưng rồi nhỏ giọng:
" Có nhận ra... đây là gì không?".
" Người muốn gặp tam điện hạ nhiều không kể xiết, gửi thư cũng là việc bình thường".
Hắn nhếch mày, chậm rãi mà hỏi lại:
" Thực sự... không biết?".
" Đã bảo là...".
Khoan đã, niêm phong màu xanh nước biển trên đó là của nhà công tước.
Tiểu Hắc đi đến muốn đưa tay lấy lá thư thì người đàn ông xấu xa giơ nó qua khỏi đầu, và tất nhiên là qua khỏi đầu của cô thôi, chứ thực chất hắn chỉ nhấc tay để ngang tầm mắt của mình.
Tiểu Hắc nhíu mày:
" Đưa cho tôi".
" Lúc nãy em còn bảo ta đọc, sao bây giờ lại trở mặt rồi?".
Cô thực sự không muốn nhiều lời với hắn, cô chờ tin hồi âm của công tước phu nhân đến mức sắp u uất sinh bệnh, chỉ mong đoạt lại thứ có trong tay hắn, nhưng việc mà cô đang làm bây giờ hệt như con mèo nhỏ đang chơi đùa với cần câu mèo khiến cho người đàn ông không khỏi dâng lên cảm giác thích thú mà giật giật thêm vài lần nữa. Lương Tri đứng ở bên cạnh nhìn thấy hành động ấu trĩ này của hắn cũng cảm thấy chướng mắt liền lên tiếng:
" Điện hạ, chuyện quan trọng thì phải vào thư phòng giải quyết, kẻo người khác biết được bí mật ạ".
Bí mật ngài biến thái, chỉ thích nam nhân!!!
" Nói thế cũng đúng" - Xích Diễm cho bức thư vào thắt lưng rồi xoay người rời đi, Tiểu Hắc không còn cách nào khác ngoài việc phải đi theo phía sau.
Từ lúc gặp hắn thì độ kiên nhẫn của cô mất sạch rồi, tính tình cũng cục súc hơn trước, nếu như còn ở gần hắn thì chắc 2 năm sau trở về cô sẽ trở thành con hổ cái mất.
Vào trong phòng, người đàn ông ngồi lên sofa dài, nhàn hạ đưa tay vẫy vẫy rồi nói:
" Đến đây nào, em yêu\~".
Tiểu Hắc liếc một cái, nếu như không phải vì hắn đang giữ bức thư hồi âm của công tước phu nhân thì lúc này cô đã đi ra khỏi phòng mất rồi, bàn tay nhỏ của cô nắm thành đấm, cố kìm nén cơn giận rồi chậm rãi đi đến.
Cô chìa tay ra đối diện người đàn ông rồi lên tiếng:
" Đưa thư đây".
" Sao em lại lạnh nhạt thế, đi chơi cả buổi không quan tâm đến ta thì thôi đi, bây giờ còn xưng hô trống không, hu\~".
Nhịn, nhịn đi Tiểu Hắc à, mày chỉ cần kiên trì lấy được lá thư rồi rời khỏi, đừng có đôi co, cũng đừng nổi nóng.
" Điện hạ, cảm phiền ngài làm ơn đưa bức thư cho tôi đi" - Tiểu Hắc cắn răng nghiến lợi mà lên tiếng.
Cô nhượng bộ lắm rồi, nhưng cái tên chết tiệt này vẫn không hài lòng mà tiếp tục ưỡn ẹo:
" Gọi ta là anh\~ đi".
Cô hít một hơi nhẹ, thở ra để nén cơn tức giận:
" Điện hạ sáng nay uống rượu nên thần trí không tỉnh táo, lát nữa tôi sẽ bảo Lương Tri đem canh giải rượu đến".
" Ta không có uống rượu nha, ta rất tỉnh táo".
Có người tỉnh táo nào lại hành động như tên điên thế kia không? Tiểu Hắc muốn mắng chửi, lời ở trong miệng đang định phun ra thì lần nữa nuốt ngược vào trong, cô không thèm chìa tay ra nữa, bực dọc thu về.
Người đàn ông nhìn gương mặt tức giận của cô mà thầm vui mừng, hắn cảm thấy thật đáng yêu nha, vậy nên cứ muốn trêu chọc mãi không thôi.
Nụ cười trên gương mặt của tam điện hạ cứ xuất hiện mãi mỗi khi nhìn thấy cô, hắn ngã lưng ra phía sau tựa vào ghế, rút lấy tấm thư đang nằm trong thắt lưng ra rồi nhìn sáp niêm phong trên đó, kẹp nó vào giữa ngón trỏ cùng ngón giữa rồi nói:
" Thư của em đây".
Tiểu Hắc nhân cơ hội hắn đang thoải mái liền xông đến muốn giật lấy nhưng bất thành, đã không bắt được thì thôi đi, còn bị kéo ngồi lên người hắn.
Xích Diễm gian trá cười rồi đưa bức thư lên miệng ngậm lấy, tiếp đó túm chặt lấy cổ tay của cô mãi không buông.
" Ngươi...".
Hắn ngậm vật lạ trên miệng không thể nói chuyện nhưng gương mặt vô cùng xấu xa, chân mày khẽ nhếch rồi nhoài người đến gần cô gái trước mặt.