Xích Diễm nhìn cô với ánh mắt long la long lanh, lấp la lấp lánh hệt như con chó tự hào vì làm được việc có ích cho chủ nhân, nhưng trời biết đất biết, ai cũng biết là giờ phút này cô chỉ muốn chém hắn ngay tại đây.
Chỉ có tam điện hạ là không biết.
Người đàn ông nhìn tiểu thư phủ thái sư đang đứng ở dưới, ánh mắt chẳng hề có lấy một chút hảo cảm, không do dự mà nói thêm:
" Mong tiểu thư đừng có nói những lời khó nghe đối với sủng phi của ta".
Tiểu Hắc chịu không được, nhanh chóng lên tiếng:
" Tam điện hạ nói đùa rồi, tôi đúng là vì có tội cho nên mới đến đây...".
Hắn chen lời không cho cô nói hết câu, trực giác của Tiểu Hắc khi đó cảm thấy câu tiếp theo mà hắn nói chắc chắn sẽ khiến cho cô bùng nổ. Và tất nhiên cảm giác đó vô cùng đúng.
Xích Diễm nhìn về phía cô, mỉm cười:
" Đúng, tội của em rất nặng... tội gây. thương. nhớ\~".
Tên khốn này, cô băm vằm hắn ngay bây giờ có được không? Dù không thể trở về Đế Quốc rồi có khả năng cao bị lưu đày nhưng giờ đây lý trí của cô đứt đoạn rồi, chém hắn trước rồi tính tiếp có được không?!!!
Tiểu Hắc đưa tay muốn rút đao theo thói quen thì chợt phát hiện vũ khí không còn, lúc này cô mới chợt nhớ ra thanh đoản kiếm phóng vào mặt hắn còn chưa lấy lại, bị cái tên điên đó coi là tính vật định tình rồi tịch thu mất rồi.
Cô tức đến mức hô hấp khó nhọc, ánh mắt nhìn ngó xung quanh xem thử có vật gì vừa tay tiện thể nhét vào mồm hắn để ngăn cái miệng chuyên sủa bậy.
" Á.....".
Tiếng thét hoảng sợ cắt ngang tâm tình muốn giết người của cô, lúc này chỉ thấy thập tam công chúa ngã phịch xuống đất, gương mặt tái nhợt.
Từ ngoài cửa chính, một con báo to béo đi vào, Xích Hương Hương run cầm cập mà lên tiếng:
" Đừng... đừng có qua đây".
Xích Diễm nhìn Lương Tri:
" Lúc nãy không phải đã bảo nhốt chúng vào chuồng rồi sao? Chuyện này là thế nào?".
Lương Tri khóc cạn nước mắt cũng không rửa được nỗi oan này, đúng là anh có nhốt vào rồi, nhưng báo của điện hạ quá báo, cái lồng chưa chắc đã nhốt được, để xổng cũng là chuyện có thể đoán trước.
Thập tam công chúa vốn không thích động vật, những con báo mà hắn nuôi lại có kích cỡ rất lớn, vậy nên hiếm khi Xích Hương Hương đến đây. Đã sợ thì sao còn nghe người ta xúi giục mà đến chứ?
Tuy những con báo này của hắn đã được thuần, nhưng bản năng vẫn là thú săn mồi, nhìn thấy một vật nhỏ ở trước mặt đang la thét sợ hãi liền bị kích thích, con báo xông đến.
Nhìn thấy tình hình không ổn, người đàn ông vẫn tựa lưng vào cái 'đệm' phía sau vì biết chắc rằng nó cũng sẽ chẳng làm gì. Nhân cơ hội này khiến cho hoàng muội rút ra bài học, sau này không dám đến đây nữa thì tốt.
Và ngay cả Mễ Lộ đang sợ hãi đứng chết trân ở bên cạnh nữa.
Tiểu Hắc không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng lao đến chỗ của Xích Hương Hương rồi to tiếng gọi:
" Khả Diệu, đuổi Bát Giới ra ngoài mau!!!".
Tai của con báo hơi vễnh lên, dường như nghe thấy có tiếng gọi liền đứng dậy rồi nhào xuống giơ vuốt chạm 'nhẹ' vào Bát Giới không thương tiếc.
Mất đi chỗ dựa, người đàn ông ngã người ra sau, chổng vó. Có lẽ vì để chữa quê độ, hắn chuyển sang tư thế nằm nghiêng rồi chống tay lên trán nhìn tình cảnh trước mặt.
Nhìn Khả Diệu đang làm theo mệnh lệnh vuốt má bạn, hắn không khỏi thở dài.
Con với cái, nuôi cho lớn lại nghe theo lời người khác mặc kệ chủ té ngã như thế đấy.
Lương Tri nhanh chóng xua chúng ra bên ngoài rồi đóng cửa đại điện, Tiểu Hắc vỗ nhẹ lên lưng Xích Hương Hương trấn an:
" Không sao rồi công chúa, đừng lo nữa".
" Hoàng muội có vẻ như đã bị kinh sợ, trùng hợp là đi cùng với Mễ Lộ tiểu thư, vậy thì có lẽ nên nhờ tiểu thư đưa nó về cung" - Xích Diễm đuổi khách.
Mễ Lộ nghe thế cũng không thể nào viện ra lý do để ở lại, cúi đầu chào rồi cùng với thập tam công chúa rời đi, Lương Tri theo lệnh tiễn họ ra cổng, trong lòng có chút thương hại.
Lần nào đến đây cũng không ở được quá thời gian một chén trà.
Haizzz, người muốn đến thì bị đuổi đi, người muốn đi thì giữ lại, đúng là chuyện đời.
Xích Diễm đinh ninh đã giải quyết được chuyện thì hôm sau đã thấy Xích Hương Hương đến, đem theo rất nhiều châu báu.