Người đàn ông nao đó ôm lấy cô mãi không buông, ở bên tai thì thầm:
" Bảo em gọi ta là anh thì em không muốn, nhưng lại chủ động gọi thân cận của ta, gọi cũng ngọt thật đấy\~".
Cái tên này bị cái gì vậy? Cô ghét hắn nên đương nhiên không muốn nghe theo lời hắn, còn về Lương Tri, cô xưng hô như thế là phép lịch sự thôi, không gọi như thế thì gọi là gì đây?
Tiểu Hắc có chút khó chịu mà phản kháng:
" Thả ra, có gì thì nói đi, đừng động tay động chân".
" Hửm, vậy thì hôm qua ai động tay động chân với ta trước?".
Gương mặt cô đỏ lên, vừa tức vừa ngượng, đôi mắt màu nâu nhìn ngó khắp nơi chỉ sợ có người thấy được:
" Ngươi... đứng ở nơi này ôm ấp còn ra thể thống gì nữa, mau thả ra".
Ở trước cổng dinh thự chỉ cần có ai đó đi ngang qua thì sẽ thấy hết tất cả, cô không muốn bị gán ghép với cái tên điên này đâu!!!
Xích Diễm kề môi sát tai cô, thổi hơi:
" Ta chính là muốn để cho người khác nhìn thấy, nhìn thấy rồi mà còn dám tiếp cận em thì ta tiễn về chầu ông bà luôn một thể".
" Ngươi nổi điên cái gì, bỏ ra".
Tam hoàng tử buông ra, tay chắp sau lưng ưỡn ẹo nói:
" Hứ! Hôm qua em ôm ta để cho em mặc sức làm, vậy mà ta chỉ mới làm có một cái em lại bảo tránh ra, công bằng ở đâu\~".
Tiểu Hắc không muốn đứng gần nghe tên này nói nhảm, nhanh chóng chạy vào trong. Xích Diễm nhìn thấy dáng vẻ bị doạ sợ đến bất lực của cô thì cong môi cười phì, tâm tình lúc này của hắn khá vui, sải bước đi theo phía sau rồi gọi:
" Chờ ta với, iêm iuuuu\~".
Dứt câu liền bắt được một vật gì đó bay đến, là thanh đoản kiếm của Tiểu Hắc, cô nhịn không được cái giọng nói sởn gai óc của hắn nên mất khống chế rút vũ khí ra mà ném. Sau khi làm xong mới cảm thấy việc này có chút không ổn, làm thế này còn hơn cả ám sát ấy chứ.
Người đàn ông bắt được thanh đoản kiếm, cầm trong tay, gương mặt có hơi đỏ, cố ý thét lớn:
" Ta bắt được rồi, tính vật định tình\~".
Tiểu Hắc nhìn xung quanh, chỉ thấy một vài nữ hầu cùng thị vệ đứng yên như tượng đang nhìn tình cảnh trước mặt, cô xoay người rời đi, nhưng tên điên kia cứ đi phía sau rồi hô hào, vì sợ tin đồn thất thiệt sẽ lan truyền cho nên không còn cách nào khác ngoài việc bịt miệng cái tên biến thái đó lại.
Tiểu Hắc lao đến đưa tay áp lên miệng hắn, gương mặt thoáng hiện ra một chút tức giận:
" Câm miệng".
Hắn nhìn cô cười tít mắt rồi gật đầu, Tiểu Hắc không yên tâm cho lắm, trước khi lấy tay xuống liền đe doạ thêm một câu:
" Nếu còn dám nói lung tung thì dù có làm trái mệnh lệnh tôi cũng sẽ trở về Đế Quốc bằng mọi giá".
Chậm rãi lấy tay ra khỏi miệng người đàn ông, cô xoay người đi vào trong nhà. Xích Diễm nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng đầy khí phách ấy khẽ liếm liếm khoé môi nhếch lên không hạ xuống được, nhìn từ xa chẳng khác gì một kẻ bình thường nhận được lời tỏ tình của người mình thích. Nhìn bóng dáng cô dần cách xa, hắn mở miệng:
" Đợi ta với nè\~" - Tiếp theo đó nhảy chân sáo đến bên cạnh cô.
Tiểu Hắc vẫn là bộ dạng cự tuyệt ấy, thậm chí còn chạy bằng cả sinh mạng chỉ để trốn khỏi tên thần kinh này.
Người làm ở dinh thự ngơ ngác, nhìn nhau ngờ nghệch rồi nói:
" Ở Đế Quốc đã xảy ra chuyện gì mà ngài ấy đến đó vài ngày đã...".
" Nghe đâu ở Đế Quốc rất giỏi vu thuật, có thể hoán đổi linh hồn".
" Ý cậu là người này không phải là chủ nhân của chúng ta?".
" Chứ còn sao nữa, bình thường dù có vui thì tam điện hạ cũng chẳng để lộ cảm xúc, bây giờ thì nhìn đi... nhảy chân sáo đấy!".
" Thôi đừng có nhiều chuyện, mau đi làm việc đi. Chủ nhân ngày ngày vui vẻ là điều đáng mừng, sao lại dám bảo ngài ấy trúng vu thuật cơ chứ?!".
" Ờ... ngài ấy vui, nhưng... người làm ngài ấy vui chưa chắc đã vui".
"............".
Cuộc sống thường ngày vẫn diễn ra, người theo đuổi thì đuổi theo, kẻ bị đeo bám thì chạy trối chết, người làm việc thì vẫn phải làm việc. Dinh thự đã lâu âm u đáng sợ nay lại được thổi một làn gió xuân tươi mát, tràn đầy sức sống.
Ở phía khuất tầm nhìn, một bàn tay nắm chặt lấy một bông hồng sa mạc siết chặt đến chảy máu, ánh mắt đầy oán khí khi nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, không nói gì xoay người rời đi.