Người đàn ông được mời vào phòng dành cho khách quý chẳng hề cảm thấy vui vẻ mà chỉ chăm chăm nhìn vào Tiểu Hắc, nhìn thấy người ta lui ra ngoài liền tỏ vẻ khó chịu, tiếp theo đó chỉ thấy Ba Lạc Bá Tư đi vào, gương mặt của công tước vô cùng không vui.
Đêm hôm khuya khoắt đang ôm vợ con đi ngủ mà bị gọi dậy thì sao có thể dễ chịu được?
Xích Diễm không ngồi trên sofa mà phóng lên bàn trà để ngồi, nghe thấy tiếng bước chân liền đạp đổ lư trầm hương bằng đồng chẳng thèm nể mặt. Ba Lạc Bá Tư cũng mặc kệ, ngồi ở phía đối diện rồi lười biếng mà hỏi:
" Tam hoàng tử đến lúc nào sao không thông báo? Nếu biết thì ta đã chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn rồi".
" Đến bất ngờ thì mới biết được thương tích của công tước đây đã lành lặng chưa".
" Lành thì sao mà không lành thì sao? Nếu như ta vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nhát đao của tam hoàng tử đây thì ngài sẽ đem thuốc quý đến đây tiếp sao?".
" Ngốn hết bao nhiêu rương thuốc bổ vẫn chưa đủ với ngươi à?".
Ba Lạc Bá Tư nhếch môi cười, ánh mắt nhìn vào Xích Diễm chẳng hề sợ như thể đang muốn nói 'không đủ không đủ, mãi mãi cũng không đủ'.
Tam hoàng tử chẳng thèm đôi co nữa, đứng lên rồi hướng cửa chính bước đi.
" Trà vẫn chưa đem lên, không dùng?".
Đúng lúc hắn muốn đi thì Tiểu Hắc đem trà vào, Xích Diễm đầu nảy số, nhanh chóng tiến đến khoác tay lên vai cô rồi nói:
" Thay vì trà thì ta muốn lấy người bưng trà hơn".
Tiểu Hắc tính thẳng như ruột ngựa, không giỏi che giấu biểu cảm nhanh chóng liếc xéo một cái rồi cố hất cái móng heo đang đặt trên vai mình ra, tiến đến đặt trà lên bàn, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy lư hương bị đổ.
" Nếu không có chuyện gì thì tôi xin ra ngoài ạ" - Tiểu Hắc lên tiếng rồi đi mất.
Người nào đó nhìn thấy sắc mặt cô đã không vui lại càng khó coi khi nhìn thấy mớ hổ lốn mà mình gây ra đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy ray rứt, thôi thì hôm nay chào hỏi đến đây thôi, còn tiếp tục thì có khi lần sau gặp lại cô giết hắn thật.
" Đi đây, đừng nghĩ ta quên nợ cũ đấy".
" Đó là do ngươi tự nguyện đem đến, sao bây giờ lại làm như ta ép ngươi thế?".
" Ngươi bẫy ta còn gì, ngươi nợ ta một chuyện, sau này ta sẽ đòi lại".
Lúc đó, ngài công tước vẫn chưa biết được cái tên điên này đã dự tính muốn đòi điều gì, ngầm chấp thuận.
Xích Diễm cười khẩy, xoay người rời đi.
Tiểu Hắc lúc này đang ở cùng Hào Kiện, vì tò mò liền hỏi:
" Anh biết tên đó là ai không?".
" Khách quý của công tước anh gặp nhiều rồi nhưng người đó thì chưa từng gặp. Cơ mà... sao dám gọi người ta là tên đó?".
".........".
Hào Kiện vỗ một cái vào vai Tiểu Hắc, cô cũng chẳng hề khó chịu, nhưng người đàn ông nào đó đang đứng ở trên tầng nhìn xuống thì chưa chắc đã thế.
" Đúng là nhiều vấn đề cần giải quyết thật đấy" - Xích Diễm lẩm nhẩm rồi mới chịu rời khỏi.
Từ đó trở đi đã được hơn một tuần, hắn không còn lẻn vào dinh thự nữa, điều này làm cho Tiểu Hắc cực kỳ vui, cô còn nghĩ... có lẽ là do sau khi gặp công tước bị giáo huấn một trận nên hắn ta không còn dám làm bậy nữa cơ.
Đâu có ngờ... mặt biển phẳng lặng là vì tiếp đó bão sẽ đến.
Mặt biển phẳng lặng nhưng không có nghĩa đáy biển không dậy sóng.
Đế Quốc đang là mùa thu, tuy không rực rỡ như mùa xuân và sôi nổi như mùa hè, yên ắng bình dị nhưng đây cũng là điểm cô vô cùng thích. Lễ hội tổ chức vào mùa thu không quá nhộn nhịp nhưng chẳng kém cạnh những mùa khác trong năm.
Hôm nay Tiểu Hắc được phân công hộ tống công tước phu nhân vào hoàng cung để dự tiệc, vẫn là áo đen rộng đóng thùng và quần cùng màu bó sát, ngũ quan của cô mềm mại không khỏi khiến cho người khác nghi ngờ giới tính, nhưng khi trực tiếp nhận lấy ánh nhìn sắc bén thì trong tâm liền dao động.
Tiệc hoàng gia bình thường sẽ tổ chức ở trong sãnh nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại làm ngoài trời.
Thảm màu đỏ rực được trải ở dưới chỗ ngồi của hoàng đế cùng hoàng hậu kéo dài đến tận cổng thành, hai bên là chỗ ngồi của các vị khách đến dự.