Tiểu Hắc từ phản kháng dần buông xuôi, cô biết bản thân không thể nào làm lại con vật to lớn này, bất lực nằm ở dưới nền đất rên rỉ:
" Tha. Cho. Tao. Đi. Mà...".
Con báo chẳng mảy may nghe theo, còn tận hưởng ngáp ngáp vài cái rồi thi thoảng sẽ liếm người cho cô, vừa mới tắm xong lại ướt một mảng, dường như nó không thích hương hoa trên cơ thể cô, còn có lòng tốt giúp cho cô làm sạch.
Cô nhìn lên trần nhà cao vời vợi, nghĩ đến tương lai mờ mịt phía trước, bỗng chốc gương mặt của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, Xích Diễm giải quyết xong công việc liền trở về, nhìn thấy thú cưng đang nằm chắn ngang đường còn thích thú phe phẩy đuôi thì có chút tò mò mà tiến tới, hắn nhìn thấy cô bị đè ở dưới sàn, cười phì:
" Dường như em đang chơi rất vui nhỉ?".
Tiểu Hắc mặt đỏ bừng căm hờn mà nhìn hắn:
" Mau kéo nó ra".
" Sao phải làm thế? Ái phi của ta rất thích em, có muốn vào hậu cung cho vui không?".
Cô cắn răng nghiến lợi, người đàn ông đứng đó quan sát thêm một lúc mới ra lệnh cho báo hoa mai rời khỏi người cô, nó đứng lên, Tiểu Hắc có cảm giác như được giải thoát.
Quá đáng sợ rồi, cái này còn hơn cả bị bóng đè nữa.
Hộ vệ nằm ở trên nền đất, cô duy trì tư thế này chẳng biết đã trôi qua bao lâu rồi, bây giờ cơ thể như sắp gãy, tay chân tê rần không thể cử động, người đàn ông vẫn cong môi mà cười, hắn vuốt ve con báo đang nũng nịu cọ đầu vào người mình, ánh mắt chăm chú nhìn cô:
" Em định ăn vạ đến bao giờ?".
Tiểu Hắc ngay cả thở cũng không ra hơi, đối với cái câu hỏi ngứa đòn này của người đàn ông, dù có tức giận nhưng cô chẳng còn sức lực để quan tâm nữa. Mặc kệ hắn đi, nói chán thì tự giác im mồm lại thôi, cứ giả điếc là được.
Xích Diễm tiến tới bế cô lên, Tiểu Hắc nhíu mày thều thào:
" Làm gì".
" Em định nằm ở đây đến tối sao? Nếu như muốn được các ái phi của ta đến chơi cùng thì... ta thả xuống nhé\~".
Cô lườm hắn, nhìn thấy con báo khi nãy vẫn còn quanh quẩn dưới chân thì không còn nói gì nữa, dù cảm thấy ghét nhưng vẫn phải để cho hắn ôm.
Tiểu Hắc nhìn con báo đi theo phía sau như muốn bảo hắn đặt cô xuống mà co rúm người như thể muốn nó không nhìn thấy, cơ thể rã rời nhỏ giọng mà hỏi:
" Tám con còn lại... cũng gióng thế này?".
Người đàn ông bế cô đi vào trong đại điện, thoải mái mà đáp:
" Không, nếu xét về tính cách thì con báo vừa mới chơi đùa với em là hiền nhất".
"..........".
Cô gái nhỏ xụi lơ gục đầu vào lồng ngực của hắn mà chẳng hề hay biết, Xích Diễm bế cô vào giữa đại điện, nơi đó đặt một cái nệm lớn, bên cạnh là cái bàn đầy ắp thức ăn.
Buổi sáng thức dậy chưa kịp ăn gì thì đã phải chơi đùa với con báo hoa mai, bây giờ Tiểu Hắc mới cảm thấy bụng đói cồn cào, thảo nào không còn tý sức lực.
Xích Diễm ngồi lên nệm, ôm trọn lấy cô gái nhỏ trong lòng, hắn lấy một miếng bánh mì rồi đưa đến trước mặt cô:
" Nào, a\~".
" Tôi tự ăn được" - Tiểu Hắc ghét bỏ thều thào, nhưng khi nhấc tay lên được một chút thì run rẩy mãi không thôi.
" Ngại gì chứ, hay em muốn ta mớm?".
Nghe đến đây cô chỉ có thể mở miệng mà ăn, hắn nhìn cô ngấu nghiến mà buồn cười nảy sinh ý định muốn chọc ghẹo:
" Thức ăn do ta đút cho ngon hơn bình thường đúng không\~".
Tên khốn không biết xấu hổ, nếu như không phải do cô đang mất sức thì đã giơ tay đấm hắn vài cái cho hả cơn giận rồi.
Đang hậm hực ngồi ăn thì lòng bàn chân chạm vào cái gì đó mềm mềm nhột nhột, Tiểu Hắc nhìn thử thì chết lặng, cái đuôi to của con vật nào đó đang phe phẩy, nhìn kỹ lại mới thấy nó đang làm gối tựa lưng cho Xích Diễm.
Thôi thì nó nằm yên thế kia thì chẳng mấy chốc sẽ ngủ thôi, Tiểu Hắc đói bụng nên ngồi ăn mãi, nhưng chẳng biết từ khi nào mà con báo đã không còn để cho hắn tựa lưng nữa mà trường bò dụi dụi cái đầu to vào tay cô.
Má ơi, thậm chí nó còn cắn chặt góc áo không buông, nước dãi còn dây ra ướt cả một mảng to, cứ thế này thì cô và nó sẽ dính với nhau như hình với bóng mất!!!