Trong lúc còn đang nghĩ ngợi tên điên khùng này định bày ra trò gì thì một giọng nói ấm áp vang lên, cắt ngang câu chuyện của cô và hắn:
" Vài ngày không gặp, tam hoàng tử đây sắc mặt khá tốt".
Người nói là thái tử, Tiểu Hắc xoay về phía anh cung kính cúi đầu chào, anh gật đầu nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục hỏi Xích Diễm:
" Điện hạ có hài lòng về dinh thự ta chuẩn bị không?".
Xích Diễm ánh mắt khó đoán, khuôn miệng cong lên nhưng trong đôi mắt hổ phách kia chẳng có lấy một ý cười:
" Rất thoải mái, nhưng điều khiến cho ta hài lòng nhất chính là hộ vệ đây, nếu như có thể đưa về Công Quốc thì tốt. Thái tử nghĩ thế nào?".
Tiểu Hắc nhíu mày nhìn hắn, tên điên này sẽ không đưa cô đến đó thật chứ?
" Đây là hộ vệ của công tước, cho nên dù có muốn thì ta cũng không thể làm được gì" - Thái tử tế nhị mà từ chối.
Phục vụ đưa rượu đến, người đàn ông tiện tay cầm lấy, đảo vài vòng nhìn thứ chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly thuỷ tinh đang sóng sánh, sau đó khẽ liếc nhìn công chúa đang trò chuyện vui vẻ ở phía xa xa, chậm rãi mà nói:
" Từ xưa đến nay để giữ được hoà bình của hai nước thì sẽ dùng đến biện pháp cầu thân, gả công chúa sang nước khác. Nhưng người ở Công Quốc chẳng để tâm đến địa vị cho lắm, chỉ cần thuận mắt thì dù không phải hoàng tộc cũng chẳng thành vấn đề".
" Công chúa trong hoàng tộc số phận đã được định phải đi hoà thân, dù thế nào cũng không tránh khỏi".
" Nhưng một người thì đỡ hơn hai người".
Tiểu Hắc nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi, nữ nhân ở thời đại này giống như một món hàng hoá vậy, dù là con gái của ở vùng nông thôn hẻo lánh cho đến công chúa quý tộc thì cuộc đời vẫn do người khác quyết định.
Người đàn ông lén quan sát cô gái đang trầm ngâm suy nghĩ, liếc mắt nhìn thái tử rồi nói:
" Ta muốn đưa Tiểu Hắc đến Công Quốc".
Mọi người nghe thấy đều sững sốt, hắn đang nói cái quái gì vậy?
" Tam hoàng tử điện hạ... người nói vậy là muốn cướp người của công tước hay sao?".
" Ta chỉ đang nói ý định của mình thôi, việc này sẽ bàn bạc với công tước sau khi buổi tiệc kết thúc".
Tiểu Hắc không còn đủ kiên nhẫn mà đứng đây nghe hắn nói, lập tức cắt ngang câu chuyện bằng cái cúi đầu:
" Ta chưa từng có ý định sẽ đến Công Quốc, vẫn mong tam hoàng tử tôn trọng, hiện tại các vị đang bàn chuyện lớn, ta chỉ là thân phận thấp kém không tiện ở lại đây, xin phép".
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Tiểu hắc vô cùng tức giận, cái tên khốn kiếp đó ở trước mặt nhiều người mà lạii nói như thế tức là không phải đùa, hắn thực sự muốn đem cô về nước?
Điên rồi, rốt cuộc hắn đang làm cái quái gì vậy chứ?
Cô bước vội muốn rời khỏi nơi thị phi đó nhanh nhất có thể, thoáng chốc đã đến hành lang vắng người lúc nào chẳng hay, miệng liên tục lẩm bẩm:
" Điên rồi".
Tiểu Hắc cứ thế mà cắm đầu đi về phía trước, cho đến khi bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lấy cổ tay thì cô mới hoàn hồn, đương nhiên người đó không ai khác chính là hắn.
Cô vùng vẫy muốn thoát nhưng hắn lại không cho, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ khiến cho cô nổi nóng mà gằng giọng:
" Buông ra".
Rõ ràng biết cô đang chạy trốn nhưng người đàn ông vẫn mở miệng:
" Theo ta đến Công Quốc đi".
" Điện hạ làm như thế này là muốn ép buộc tôi sao?".
Xích Diễm tiến gần đến, bàn tay chậm rãi đặt lên eo cô, gương mặt trở nên nhu hoà hơn rất nhiều:
" Đi với ta có gì không tốt? Những thứ Ba Lạc Bá Tư cho em ta cũng có thể cho em, những thứ tên đó không thể cho nhưng ta thì có thể".
" Bỏ ra" - Tiểu Hắc vẫn một mực không chấp thuận.
Tên này mang tiếng là bị điên, sau khi gặp thì cô mới biết hắn không những giống như những gì được miêu tả, thực ra còn bệnh hoạn hơn. Đi theo hắn đã không yên thân, đến nơi xa lạ kia, cô là người của Đế Quốc, vào đó khác gì tự nộp mạng?
Hắn vẫn nắm lấy tay cô không chịu buông, Tiểu Hắc mất kiên nhẫn mà lên tiếng:
" Ngài định bắt con tin để duy trì quan hệ giữa hai nước thì tìm người có địa vị cao hơn sẽ tốt hơn tôi đấy".