Mễ Lộ chẳng còn chút sức lực, tựa người vào thanh sắt để cơ thể có thể trụ lại rồi mở miệng khinh thường khi quan sát thấy cơ thể của cô gái đối diện:
" Cái cơ thể chi chít sẹo đó nhìn vào đã thấy tởm chết đi được, vậy mà tam điện hạ vẫn có hứng thú, đúng là sở thích khác lạ nha. So với một nữ tội nhân như ta thì cô một gốc cũng chẳng bằng, dù có khoát lên mình gấm vóc đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào che giấu được sự thấp hèn đâu".
Tiểu Hắc nhìn cô ta rồi thờ ơ đồng tình:
" Ừ, dù có chê bai tôi hết lời thì cũng chẳng thể nào cứu vớt được tình trạng chật vật của cô lúc này đâu".
" Mày nói cái gì hả?!".
Mễ Lộ vươn tay ra khỏi song sắt đó như muốn tóm lấy Tiểu Hắc, ánh mắt căm tức muốn giết người nhưng cũng chẳng hề khiến cho cô gái nhỏ sợ hãi mà run rẩy.
" Trước khi làm hộ vệ, tôi từng đối mặt với không ít loại người, cũng từng chém qua vô số kẻ, cô nghĩ chỉ cần trợn to mắt rồi gào thét thì sẽ làm tôi sợ sao? Có lẽ những kẻ dưới trướng cô sẽ sợ hãi rồi quỳ xuống, nhưng tôi thì không. Doạ dẫm thì cũng phải biết được đối tượng bản thân muốn doạ là ai chứ?".
" Mày đến đây là để cười nhạo tao đúng không? Mày thắng rồi, nhưng mày nghĩ tương lai cũng sẽ tốt đẹp giống thế này hay sao?".
Tiểu Hắc trên gương mặt chẳng có lấy một tia khinh miệt, chăm chú nhìn vào cô gái đang chật vật gào thét một hồi lâu rồi xoay người rời đi.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng chắc chắn là không phải để châm chọc.
Rời khỏi đó, tâm trạng của cô có chút ngổn ngan, Tiểu Hắc thực sự không hiểu có cần vì một người không yêu mình mà khiến cho bản thân trở nên như thế không.
Nhưng có lẽ Mễ Lộ cũng không thực sự có tình cảm với Xích Diễm, chẳng qua hắn là người giỏi nhất trong số các hoàng tử và thế lực cũng lớn hơn, thứ mà cô ta theo đuổi từ đầu đến cuối chỉ là quyền lực.
Thái sư từ một người có tiếng nói và quyền lực đột nhiên trở thành kẻ có tội, những phe cánh của ông ta nhanh chóng thoát thân để bảo toàn mình, tam hoàng tử đã dự liệu được tất cả, hắn chẳng để cho bất cứ kẻ nào trốn được.
Sau khi giải quyết ổn thoả tất cả mọi việc thì cũng gần đến buổi lễ hoa đăng ở Đế Quốc, những kẻ mưu đồ bất chính được xử lý nhanh chóng thế kia một phần cũng là do sự giúp đỡ của Ba Lạc Bá Tư.
Quyền lực nằm trong tay của Xích Diễm rất lớn nhưng thuộc hạ trung thành thì chẳng có mấy ai, vậy nên lần trước khi rời khỏi Công Quốc, hắn cùng với Ba Lạc Bá Tư đã có một giao dịch ngầm. Cả hai người hổ trợ lẫn nhau, vì sự thịnh vượng của cả hai nước.
Lần này đến Đế Quốc một phần là vì muốn cảm ơn công tước, phần còn lại là để cho mèo nhỏ vui vẻ.
Ngày hôm đó nắng rất đẹp, hắn nắm tay cô cùng nhau vào hoàng thành, Xích Đế mong muốn có một cuộc gặp mặt để có thể trò chuyện.
Xích Diễm không đoán được tâm tư của cha mình, vậy nên cũng có đôi chút không muốn, nhưng thiết nghyix việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, vậy thì chi bắng lúc này hắn đi cùng với cô, nếu như bị gây khó dễ thì cũng sẽ dễ bề đối phó.
Người đàn ông trung niên tựa người vào ghế đẩu trong hoa viên, dáng vẻ khác hoàn toàn so với khi ngồi trên ngai vàng, lúc này Xích Đế và ông lão hiền hoà ở cạnh nhà chẳng có mấy khác biệt.
Tam điện hạ đan lấy tay cô rồi lên tiếng cắt ngang sự tận hưởng của cha mình:
" Phụ hoàng".
Ông nhìn hắn, rồi lại nhìn sang cô gái nhỏ đang bất an nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, có hơi buồn bã thở dài:
" Con thực sự đã quyết định rồi sao?".
Xích Diễm không vòng vo mà đáp:
" Con muốn cưới cô ấy".
Ông thở dài rồi cười nhạt:
" Thẳng tính thật đấy, không sợ chỉ vì một cô gái mà bị tước mất quyền lực hay sao?".
Hắn không đáp, ông cũng chẳng hỏi nữa, chỉ lẩm nhẩm:
" Được rồi, con của bây giờ đã đủ lông đủ cánh, lão già như ta cũng chẳng thể làm gì được nữa rồi".
" Vậy thì phụ hoàng nghỉ ngơi đi, chúng con không làm phiền nữa".
Xích Đế xoay đầu nhìn ra ngoài vườn hoa đang nở rộ, Tiểu Hắc còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn kéo đi.
Hoa viên rộng bỗng chốc chỉ còn lại một thân ảnh có chút cô quạnh.