Nghe thấy hắn cứ luyên thuyên mãi, Tiểu Hắc suýt thì thét 'chê thì về Công Quốc mà mua'.
Xích Diễm tiện tay lấy bừa một thanh kiếm lên rồi ngắm nghía sau đó đưa sang cho cô:
" Thấy thế nào?".
" Tam hoàng tử mua vũ khí là định làm gì?".
" Thế em nghĩ ta định làm gì?".
" Nếu không dùng cho mục đích xấu thì ngài làm gì liên quan gì đến... e hèm, ngài làm gì cũng được".
Người đàn ông cười cười:
" Người xưa có câu, bảo kiếm tặng anh hùng, chẳng qua chỉ là muốn làm quà thôi".
Tiểu Hắc không nói gì nữa, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau khi đã mua xong những thứ cần thiết, hắn đi ra khỏi cửa tiệm, thái độ vẫn hết sức kiêu ngạo, nhìn cô gái đi phía sau lưng, Xích Diễm lên tiếng:
" Kiếm đã mua, chi bằng đấu một trận".
Tiểu Hắc nhìn người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu, không nhịn được mà nhíu mày:
" Ngài lại đùa rồi, sao tôi dám đấu với ngài chứ?".
" Chỉ là tập luyện thôi, đừng quá nghĩ ngợi".
" Tam hoàng tử đây từng khiến cho công tước của chúng tôi chật vật, tôi chỉ là hộ vệ tập sự, đấu với ngài khác gì lấy trứng chọi đá?".
" Không muốn?" - Xích Diễm tiến đến gần rồi cúi đầu ngang tầm với cô, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói như khiêu khích như thăm dò khiến cho Tiểu Hắc thực sự rất khó chịu.
Cô không muốn đấy, cái tên điên khùng này trong đầu toàn những chủ ý xấu xa, lần nào người chịu thiệt cũng là cô, làm theo thì không phải sẽ mắc bẫy hay sao?
Người đàn ông nhếch một bên mày rậm, đứng thẳng lên rồi thở dài:
" Ai dà... có vẻ như em không muốn nâng cao kỹ năng, việc muốn trở thành hiệp sĩ chỉ là nói suông".
".........".
" Chi bằng thế này, chúng ta đánh cược đi. Ai thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, chỉ cần không làm trái lẽ thường, nằm trong khả năng thì phải thực hiện, thế nào?".
Tiểu Hắc đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn chăm chăm vào người đàn ông rồi lên tiếng:
" Xin phép từ chối".
" Hỏ\~ sao dị".
Cái giọng sởn gai óc này, hắn dù gì cũng là hoàng tử của Công Quốc đấy, có cần mặt mũi không vậy?
Tiểu Hắc hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp lại:
" Như đã nói, kiếm thuật của tôi không bằng ngài, đánh thắng kiểu gì? Phi vụ thiệt thòi như thế này chỉ có kẻ ngốc mới làm, tam hoàng tử thấy tôi ngốc lắm sao?".
Người đàn ông nghĩ ngợi, cảm thấy lời cô nói cũng khá có lý, liền ra thêm một đặc ân:
" Thế này đi... ta chỉ dùng tay trái và sử dụng kiếm gỗ, trong quá trình thi đấu sẽ bịt kín hai mắt. Còn em có thể chọn một thanh kiếm lúc nãy vừa mua, sử dụng tay thuận và không cần bịt mắt giống ta, thế nào?".
" Ngài xem tôi là loại người gì, đấu với người che mắt cầm vũ khí bằng tay nghịch thì...".
" Người thắng có thể đưa ra một yêu cầu đấy, dù muốn gì cũng được".
Nghe đến đây thì ai mà không dao động cho được?
Nếu như cô thắng thì có thể yêu cầu hắn cho mình về dinh thự và không được gây khó dễ cho cô nữa, hoặc là bảo hắn đừng có gặp lại cô.
Tiểu Hắc ơi Tiểu Hắc, nghĩ cho kỹ đi. Có nhất thiết phải công bằng với tên điên này không? Cơ hội chỉ có một, phải biết nắm bắt.
"........." - Tiểu Hắc có chút nghĩ ngợi, sau khi phân tích cái lợi cái hại trong chuyện này liền đáp:
" Một trận phân thắng bại".
" Được, theo ý em".
Người đàn ông nhìn về phía thân tín của mình, vẫy tay ra hiệu, anh ta hiểu ý, nhanh chóng cúi người rồi đi lấy xe ngựa đến.
Thời gian một tách trà họ đã trở về dinh thự, ở phía sau vườn hoa có một nơi tập luyện, vũ khí vừa mới mua được bày ở trên bàn, người đàn ông ngồi ghế uống trà, bộ dạng vô cùng thong thả:
" Em có thể chọn thanh kiếm mà mình thích, trong quá trình thi đấu nếu như có vấn đề thì cứ tuỳ ý chọn cái khác".
Tiểu Hắc tiến đến, lựa chọn cẩn thận, những điều hắn quy định từ nãy đến giờ đều có lợi đối với cô, chắc là tên này đã chán khi nhìn thấy cô rồi. Trêu chọc cô chỉ là hứng thú nhất thời, bây giờ cảm thấy không còn thích nữa nên tìm cách đuổi đi?
Cô quét mắt nhìn một lượt thì chọn được một thanh kiếm dài, vung vài cái thì cảm thấy khá thuận tay liền lên tiếng:
" Chọn cái này vậy".
Người đàn ông bỏ tách trà xuống, đứng lên cầm lấy kiếm gỗ:
" Vậy thì bắt đầu thôi".