Xích diễm vẫn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, hắn vứt hết liêm sỉ dụi dụi vào người cô, tuy rằng đang nói với Xích Hương Hương nhưng lại liếc xéo Lương Tri một cái:
" Ai cho muội tự tiện vào đây?".
Anh bất lực thở dài rồi đáp lại:
" Bá tước Hàn Cảnh Nghiên đến chỗ của công chúa mãi không chịu đi, vì cảm thấy người đó quá dai dẳng cho nên công chúa mới đến nơi này trốn ạ".
Xích Hương Hương lườm anh nhưng cũng không phản biện gì, vì điều anh nói hoàn toàn là sự thật.
Cái tên Hàn Cảnh Nghiên ấy thực sự cứ như âm hồn bất tán vậy, bám dính mãi không buông, vì không còn đường nào khác, buộc lòng thập tam công chúa chỉ có thể đến nơi này nương nhờ.
Xích Diễm nhìn hoàng muội của mình một chút rồi xoay đi:
" Kệ muội chứ, việc của ,uội thì hãy tự giải quyết đi, trốn tránh cũng chẳng phải giải pháp lâu dài đâu".
" Nếu như huynh đuổi tên đó đi giúp thì muội đảm bảo sẽ không đến đây làm phiền".
" Việc của muội liên quan gì đến ta?".
" ............".
Nói thì nói như thé, nhưng Xích Diễm ném chuột sợ vỡ bình, đương nhiên không muốn giây phút bên cạnh người thương bị đứa em gái này phá hỏng, âm thầm ngăn cản Hàn Cảnh Nghiên tìm đến Xích Hương Hương.
Thập tam công chúa giữ lời hứa không đến dinh thự quá nhiều lần, nhưng ngược lại sẽ hẹn Tiểu Hắc đi chơi. Cũng may những lúc đó tam hoàng tử đang bận, nếu không thì với tính khí của hắn có khi sẽ tìm cách đưa Hàn Cảnh Nghiên đến tận giường của Xích Hương Hương.
Đêm đến, ở trong căn phòng đã tắt hết đèn, người đàn ông nằm ườn trên đùi của cô gái rồi dùng cánh tay rắn rỏi ấy ôm chặt lấy eo thon. Tiểu Hắc đang lau chùi thanh đoản kiếm, đối diện với sự quấy rối của hắn thực sự chỉ muốn cắm lưỡi kiếm vào lưng hắn mà thôi.
Bàn tay của hắn chẳng hề an phận, chỉ đặt ở eo thon vài giây thì lát sau liền di chuyển xuống dưới bóp lấy một bên mông căng tròn.
Cô gái đưa tay véo véo mu bàn tay của hắn rồi buông ra lời cảnh cáo:
" Không muốn mất vài ngón tay thì nằm yên đi".
" Anh chỉ sờ sờ có vài cái thui mừ, có cần keo kiệt vậy không? Hay là anh để em sờ lại xem như hoà nhé\~".
" Không cần".
" Hu\~".
Đêm đó hắn ôm lấy tâm can bảo bối vào lòng rồi thoải mái mà thở ra một tiếng, chỉ muốn như thế này mãi thôi.
Tiểu Hắc trong lòng chất chứa tâm sự nên chẳng thể nào chợp mắt, nằm ở trong lồng ngực trần vạm vỡ của người đàn ông loay hoay mãi.
" Sao vậy?" - Người đàn ông vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô rồi nhỏ giọng:
" Có cần... vận động chút để cơ thể ra mồ hôi cho dễ ngủ không?".
Tiểu Hắc véo véo vào hông hắn, Xích Diễm vừa đau vừa nhột co rúm lại rồi tinh quái cười cười sau đó lại ôm chặt cô vào trong lòng:
" Được rồi, không đùa nữa. Em có gì muốn hỏi à?".
Phải công nhận dù hắn và cô ở bên cạnh nhau chưa được bao lâu nhưng cô muốn gì hắn đều biết rất rõ, hệt như con sâu nhỏ đang ở trong bụng cô vậy.
Tiểu Hắc nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng:
" Dạo trước... anh khá thân với tiểu thư thái sư, sao còn giữ em lại?".
Cô gái nhỏ chỉ nghe thấy một giọng cười nhạt phát ra trên đỉnh đầu mình, Xích Diễm hít vào một hơi, mắt hắn nhắm nghiền trong khi môi đang cong lên thành một hình bán nguyệt mê người và có chút lưu manh rồi chậm rãi mở miệng:
" Em chủ động tìm đến anh mà\~".
Cô lại véo vào hông, hắn chỉ có thể thu lại cái vẻ cáo già ấy rồi thành thật mà đáp:
" Vốn dĩ để em bị bắt đi, anh thực sự cảm thấy tự trách, vậy nên mới nghĩ để em về Đế Quốc một thời gian cũng vì nơi đó có người thân của em, sẽ an toàn hơn nơi này. Đợi khi mọi chuyện ổn thoả, anh sẽ lại đón em trở về".
" Mọi chuyện ổn thoả? Ý anh là...".
" Anh nghi ngờ Mễ Lộ cũng có phần trong việc Xích Hoan bắt em đi, vậy nên mới tiếp cận để điều tra cô ta".
Tiểu Hắc nghe đến đây thì không thể nằm yên được nữa, cô ngồi dậy, gương mặt trầm ngâm.
Điều này rất có thể xảy ra, Mễ Lộ đó cô không tiếp xúc quá lâu cho nên tính tình cô ấy ra sao tiểu Hắc hoàn toàn không nắm rõ, hơn nữa việc cô là nữ có thể ảnh hưởng đến lợi ích của cô ấy.
Cô nhìn hắn cũng đang lồm cồm ngồi dậy rồi hỏi:
" Nếu em một đi không trở lại thì sao?".