- Bộc Hàn?!
- Haha, đó là cái tên tôi ghét nhất đấy, Tiểu Vỹ.
- Thế quái nào mà anh...
- Mày thử đoán xem? Tao sẽ gợi ý cho, được chứ?
Hồ Đại Vỹ hoàn toàn kinh ngạc, việc này là không thể nào. Chính mắt anh đã... đã thấy... Mà khoan, chẳng lẽ hôm đó những gì hắn nghĩ là thật. Hôm hỏa thiêu xác của Bộc Hàn...
- Đại Vỹ, cẩn thận!
Tử Đan bất ngờ la lên, cùng lúc đó, một viên đạn găm thẳng vào ngực trái của hắn, máu theo đó tuôn ra không ngừng.
Người đàn ông trên Bộc Hàn hắc hắc cười, ánh mắt tà ác lộ rõ, làm người khác nhìn vào sởn gai ốc.
- Chắc là đau lắm, nhỉ? Nhưng mày sẽ không thể hiểu được... - Cậu nhếch môi, tạo thành một nụ cười điên dại, thuận tay bóp cò thêm lần nữa, lần này là vào đùi Đại Vỹ -... cái cảm giác nóng rực khi bỏng rát đến cháy da cháy thịt đâu, em trai bé bỏng!
- Á, chết tiệt!
Hắn ôm chân, đau đớn lăn trên mặt đất, hắn đã quá bất cẩn rồi. Bảo bối đang nhìn, không thể... nếu em không ở đây, chắc chắn tôi sẽ...
- Mày là thằng chó nào hả?!
Hồ Lã Thanh bất ngờ nhảy từ trên cây xuống, giận dữ gầm lên. Nhỏ hai tay hai súng, nhả đạn liên tục, đôi mắt hổ phách cũng ngập hận thù, hướng tới con người trước mặt.
- Tiểu Thanh, ngoan nào! - Cậu thụp người, lăn sang bên trái, chạy vụt về phía nhỏ - Môi xinh sao lại chửi bậy chứ?
- Chỉ có mình anh Vỹ được gọi tao như vậy - Lã Thanh dập tắt sự giận dữ, giương đôi mắt băng lãnh nhìn khuôn mặt phóng đại của người anh hai trong kí ức đã sát gần mình. Nhỏ vung tay, lướt con dao lên làn da trắng trẻo của Bộc Hàn - Dám đả thương anh tao, tao sẽ tiễn mày xuống âm ti cùng với ông già luôn.
- Con khốn...
Bộc Hàn bật nhảy ra xa, sờ tay lên vết thương trên má, máu dính lên từng ngón tay của cậu.
Cùng với Lã Thanh là Trương Ngọc Doãn và Trịnh Cẩn Nhi, họ một người đỡ Đại Vỹ, còn lại đón Tử Đan, nhanh chóng đưa tránh xa nơi ẩu đả.
- Doãn, anh ta...
- Tôi không tin. - Ngọc Doãn thẳng thừng, giọng phẫn nộ - Nhưng kể cả có là Bộc Hàn thật, tôi cũng sẽ không nương tay.
- Tôi sẽ trong chừng họ. - Cẩn Nhi lên tiếng, xong ẩn lưng Doãn - Nhanh đi đi.
Anh lao về phía người đàn ông kia, cậu ta còn đang lảo đảo, chỉ để mắt đến mỗi mình Lã Thanh. Anh tung một cước, dập đầu cậu xuống đất.
- Mày là ai?
Cậu gượng dậy, mặt đã be bét máu.
- Bạn thân cũ của mày... - Cậu thở hồng hộc, cố đứng lên. - Hơi mạnh tay đấy, Doãn.
- Nếu mày là Hồ Bộc Hàn, thì mày đã nhầm khi nghĩ mày là bạn thân tao.
Anh rút súng, chĩa vào cậu.
-...
- Mày nhớ khi xưa mày đối xử với thằng em trai yêu quý của mày thế nào chứ? Đừng ảo tưởng nữa.
- Thế nào ấy nhỉ? Dạo này trí nhớ tao hơi kém...
Ngọc Doãn nhếch môi, từng thước kí ức kinh tởm tua đi tua lại liên tục trong đầu anh.
_______
- Dừng lại, thằng khốn!
Anh vội vã chạy vào trong bếp. Bên trong, một cậu con trai chừng hơn 10 tuổi tay cầm ấm nước vừa sôi bùng trên bếp rót từng chút một lên thân ảnh bé nhỏ bên dưới. Bé trai tóc đen rúm người, miệng gào lên đau đớn.
- Màu điên à? - Ngọc Doãn giật lấy ấm nước, ném sang một bên, tức tối đấm vào mặt cậu trai tên Bộc Hàn một cái.
- Nó pha nhầm caffee thành trà, tao chỉ trừng phạt nó thôi.
- Câm mồm!
Anh nhanh chóng đỡ Đại Vỹ dậy, cởi áo ra xem có sao không, vì chỉ mặc áo phông mỏng nên cả cánh tay hắn đỏ rực lên, các vết bỏng loang lổ đậm dần. Hắn khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, anh nhìn thấy mà xót xa. Chơi với nhau từ nhỏ, thấy hắn năm lần bảy lượt bị hành hạ, anh thật phẫn nộ thay.
______
Bốp. Hồ Hiểu Chu không chút nhân từ tát mạnh vào mặt con trai thứ của mình - Đại Vỹ. Hắn ngã ngửa khỏi ghế, đầu đập xuống đất đau điếng.
- Bác Chu, sao lại đánh Đại Vỹ? - Trương Ngọc Doãn bật dậy, la lên.
Trần Lịch Tâm cũng không giữ được bình tĩnh mà buông đũa, đập bàn.
- Anh thôi đi, cả nhà đang vui vẻ ăn cơm mà?
- Thằng khốn, vừa nãy trước bữa ăn mày vào bếp là để bỏ gia vị hải sản vào đĩa của tao đúng không hả?
Ông cầm đĩa mì ống sốt kem ném xuống sàn, chiếc đĩa chạm đất thì vỡ tan thành từng mảnh.
- Tôi không có!
- Còn già mồm cãi à? - Hiểu Chu bồi thêm một cú đá vào mạn sườn hắn.
Ông gãi gãi cổ, vài chỗ đã mẩn đỏ do dị ứng.
- Chính mắt tao thấy mày cùng con hầu bê đồ ăn ra, trong cái nhà này thì có ai muốn giết tao ngoài mày hả?
Ngọc Doãn định lên tiếng thì bị Lịch Tâm bịt miệng. Cô đứng lên, đỡ Đại Vỹ dậy, tức giận nhìn chồng mình.
- Con nó bảo không làm, anh đừng quy chụp hết cho nó nữa.
Lã Thanh sợ hãi nắm lấy gấu áo Doãn, anh liền xoa đầu trấn an nhỏ, rồi lại khó hiểu nhìn Hồ Bộc Hàn. Cậu ta chính là đứng xem cô giúp việc nấu bữa tối, mà anh cũng giúp Đại Vỹ bê đồ lúc nãy. Nếu anh đoán không lầm thì, cái cười mỉm mà Bộc Hàn đang treo trên môi kia...