Ôn Đại Linh khẽ gật đầu. Điều đó lại càng khiến tôi choáng váng hơn nữa. Sốc! Sốc cực độ! Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức kinh ngạc đến thế cơ chứ.
Ôn Đại Linh nuốt nước bọt rồi kể:
"Tớ và mẹ tới ở nhà An Thái cũng lâu rồi. Khi đó tới mới 8 tuổi, còn An Thái 7 tuổi. Khi đó đang là mùa hè, tớ học ở trường nội trú nên mọi người cùng không hỏi thăm gì. Chỉ đến khi sắp vào học, vì nhà xa trường nên tớ định nghỉ học. May mà bác chủ nhà, là mẹ của An Thái động lòng thương đăng ký cho tớ học ở đây. Lúc đó An Thái mới biết tớ hơn cậu ấy 1 tuổi, thế là cậu ấy nổi điên lên, nằng nặc đòi mẹ cho tôi xuống học lớp 2, hoặc lớp 1. Nghe vậy, không những không chiều, bác ấy còn đánh mắng cậu ấy thậm tệ. Bởi vậy mà trong lòng đã ghét tớ sẵn rồi, bây giờ lại càng ghét hơn. Cậu ấy nói ngoài giờ học thì phải gọi cậu ấy như bạn bè, có khi còn bắt tớ phải xem cậu ấy như chị. Đến khi lên cấp ba thì cậu ấy lại càng bắt nạt tớ nhiều hơn."
Nghe tới đây, lòng tôi bực bội khó chịu, tay chân ngứa ngáy vô cùng. Tôi nghiến răng ken két đập mạnh một cái vào bàn rồi đứng dậy hét:
"Sao lại quá quắt như thế? Tớ nghe còn thấy khó chịu, huống hồ là cậu. Sao cậu lại có thể chịu đựng được trong số thời gian dài như thế được chứ?"
"Không phải chuyện của cô! Đừng xen vào!" Hàn Nặc Mình bực mình kéo tôi ngồi xuống.
"Riết rồi cũng quen thôi mà!" Ôn Đại Linh bất ngờ đổ mồ hôi.
Cô nhìn đồng hồ rồi khẽ đứng dậy:
"Thôi, cũng muộn rồi, tớ phải về đây! Cảm ơn vì bữa ăn!"
"Ơ! Cậu về sớm vậy sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
"Cũng trưa rồi mà! Được các cậu mời một bữa thế này là tớ vui lắm rồi!" Ôn Đại Linh khẽ cười sau đó quay gót bước đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy mà chống tay lên cằm:
"Rõ ràng người ta hiền dịu như thế, sao cậu lại nghi ngờ chứ?"
"Tuy vậy nhưng tôi vẫn tin là cô ta!" Hàn Nặc Minh chau mày.
"Gì vậy chứ? Cậu tha cho người ta đi được không? Cậu ấy đã đáng thương vậy rồi..."
"Đáng thương? Cô nghĩ vậy sao? Qua một lời nói sao? Cô tin người quá đấy!"
"Nhưng..."
Tôi cố lấy lại hơi rồi nhìn cậu ta hỏi nhỏ:
"Thế giờ cậu định làm gì? Bám theo tiếp ư"
"Đúng vậy!"
"Gì chứ? Đang là giữa trưa đó! Đi theo dõi giữa trưa có phải điên rồ quá không?"
Tôi đang càu nhàu thì cậu ta lườm cho tôi một cái:
"Cô không thích thì về đi!"
"Không! Chuyện này liên quan đến tôi mà!"
"..." Thế rốt cuộc là đi hay không đi vậy trời!?
"Đi!" Tôi phải đấu tranh tư tưởng khổ sở lắm mới có thể đưa ra được ý kiến khó nhằn này.
"Hà!" Hàn Nặc Minh cười đều một cái.
Nhưng nụ cười đó lại đột nhiên tắt nghẻm. Cậu ta lại vội chạy vụt đi như thiêu thân khiến tôi chưa kịp hoàng hồn thì cậu ta đã chạy xa rồi.
"Hàn Nặc Minh! Cậu chạy đi đâu thế? Ôn Đại Linh đi hướng kia cơ mà!" Tôi vừa chạy vừa gọi với theo.
Cảnh tượng này...trông thật quen nha!
Đúng rồi! Là lúc ở cổng trường đó! Lẽ nào, cậu ta lại trông thấy bóng người ai đó giống với bạn thủa nhỏ của cậu ta?
Tôi lại nổi cơn tò mò. Tôi cố tăng tốc chạy cho bằng kịp Hàn Nặc Minh. Tôi muốn biết cô gái ấy, cô gái khiến Hàn Nặc Minh chạy như ma đuổi và thái độ đột nhiên khác lạ 180 độ kia là ai? Sao lại có sức ảnh hưởng to lớn đến Hàn Nặc Minh đến như vậy?
Hàn Nặc Minh chạy mãi, xa lắm mà vẫn chưa chịu dừng. Còn tôi thì sắp mệt đến muốn đứt hơi luôn rồi. Lẽ nào tôi lại phải đành bỏ cuộc sao?
Đúng lúc đó, tôi liền nghe tiếng Hàn Nặc Minh gọi:
"Tử Đình!"
Là cái tên hôm nọ Hàn Nặc Minh nói cho tôi nghe. Vậy là bạn gái từ thủa nhỏ thật sao? Nghĩa là hôm trước không phải cậu ta nhìn lầm?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Tôi cách cậu ta khoảng hai chục bước chân. Tôi chỉ trông thấy mỗi bóng lưng của cậu ta đang hướng về phía một cô gái đang quay người lại.
Tôi phải thốt lên kinh ngạc khi trông thấy khuôn mặt của cô ấy. Phải nói là rất xinh đẹp nha. Đẹp đến nỗi cả con gái như tôi cũng thấy mê thì đám con trai như Hàn Nặc Mình sao có thể bỏ qua được chứ.
"Cậu..." Cô gái ấy nhìn Hàn Nặc Minh một lúc rồi con mắt cũng sáng lên, "Hàn Nặc Minh! Là cậu đúng không?"
Cô gái tên Tử Đình ấy cười tươi rói rói vội bước tới ôm chầm lấy Hàn Nặc Minh.
Hàn Nặc Minh cũng không hề có phản ứng gì gọi là phản kháng lại. Lẽ mào...
Tôi đứng phía sau nhìn thấy cảnh này, chả hiểu sao tim liền đập lẹch đi một nhịp.
"Là cậu thật sao Hàn Nặc Minh? Thế mà tớ cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa chứ!" Tử Đình nhìn Hàn Nặc Mình cười tươi trông xinh đẹp lạ lùng.
"Tớ cũng không ngờ!" Hàn Nặc Minh hình như cũng cười lại.
Cười...cậu ta cười một cách nhẹ nhàng với cô ấy. Một nụ cười mà chưa có một cô gái nào được trông thấy, trong đó có cả tôi. Bỗng nhiên tôi lại thấy chột dạ.
"Nhưng mà, cậu đừng ôm như thế giữa trưa chứ? Người qua đường lại cười cho!"
Tôi há hốc mồm. Đến cả chất giọng cũng thấy đổi luôn rồi. Cái quái gì vậy? Cô ấy có thể có khả năng đó sao?
Tôi bây giờ lại thấy bực tức đến khó chịu.
Cậu ta gặp được cô ấy, thế là quên luôn sự hiện diện của tôi và công việc mà lúc nãy cậu ta nói luôn rồi.
Tôi hậm hực quay lưng bỏ đi. Người ta thân thân ái ái thế kia, tôi đứng lại xem làm gì cơ chứ!?
Vừa bước đi được 2,3 bước, Hàn Nặc Minh lại gọi tôi:
"Này! Cô đi đâu đấy?"
Bây giờ mới nhớ tới tôi? Lại còn thay đổi chất giọng nữa chứ.
"Tôi...về...!" Tôi bực mình không quay đầu lại mà nói luôn.
"Về? Nãy mới nói đi mà!" Hàn Nặc Minh khó hiểu nhíu mày.
Nghe tới đây, tôi không chịu nổi nữa mà quay lại hét to một cái:
"Cậu làm mất dấu rồi còn đâu nữa! Cậu đi mà chơi với cô ấy đi! Tôi ở đây cũng không có ích gì nữa!"
Tôi hét xong thì thấy Tử Đình dàn dần hạ tay áp trên tai xuống. Hình như cô ấy hơi sợ thì phải. Tôi hứng dữ quá chăng? Nhưng kệ! Tôi cóc quan tâm!
Tôi hứ một cái rồi bước dài bỏ đi luôn.
"Nè! Mèo ngốc! Mèo con! Y Nhi!" Hàn Nặc Minh gọi tôi liên tục bằng tất cả các tên mà hắn nghĩ ra.
Hứ! Nghĩ thế là tôi sẽ quay lại sao? Nằm mơ đi! Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người đâu!