“Lại nữa lại nữa, nếu lần nào phòng học đầy người, chúng tôi đều biết là tiết của người thầy kia.” Những giảng viên đã từng dạy lớp này đều cảm thán như thế, mỗi tiết cách nhau rất nhiều thời gian mà ở đây đã không có chỗ ngồi, các học sinh hận không thể đứng yên ở đó chờ.
Đây là tiết đầu tiên của học kì mới, bởi vì mức độ được hoan nghênh của tiết học này nên lần nào cũng có không ít tân sinh viên hâm mộ đến xem, mà vốn chuyên nghiệp thì sẽ sinh ra kiêu ngạo, bởi vì ngoại trừ một tuần một tiết, người thầy này còn dạy chuyên ngành cho bọn họ.
Chuông vào học còn chưa vang, mọi người đều đã có mặt chờ giảng viên lộ diện. Người đến là một nam giảng viên có diện mạo xuất sắc, trông rất trẻ, cầm vài quyển sách trên tay, nhìn thấy tình trạng phòng học liền mỉm cười, “Mọi người vẩn nể mặt tôi như thế sao!”
Phía dưới là tiếng ‘wa’ thật lớn, vốn lúc thầy không cười đã thấy dịu dàng rồi, khi cười rộ lên thì thế nào? Thật sự là muốn ôm tim chết ngất đi cho xong. Học sinh mới cảm thấy mình không uổng công đến chuyến này, còn lại những người biết thầy đều tỏ vẻ mình vẫn không có sức chống cự lại sự đẹp trai của thầy.
So với mấy năm trước còn đi học, tóc Lộ Trạch đã ngắn hơn một chút, chải chuốt rất gọn gàng, cách ăn mặc cũng chín chắn hơn nhiều, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều trầm ổn, giống như một bình rượu đỏ có hương vị, lắng đọng sau khi trải qua năm tháng. Sau khi học nghiên cứu sinh xong, cậu chọn ở lại trường làm giảng viên, làm công việc mà cậu đã từng làm, lấy lại rất nhiều thứ mà cậu cho rằng mình đã mất. Chuyện dạy học này, phải đi sâu vào ngành cậu mới nhận ra cậu vẫn không vứt bỏ được. Lớp của cậu không nhiều người, ngoại trừ chuyên ngành mỗi thứ tư đều bốn tiết ra, mỗi học kì cậu đều sắp xếp lớp bổ sung.
“Chắc chắn lúc chọn môn mọi người đều thấy tên của tôi đúng không? Tôi là Diệp Tư Đình, môn ‘thưởng thức nghệ thuật chụp ảnh’ trong học kì này là do tôi phụ trách.” Nói xong mở PPT lên, nhưng chỉ dừng lại ở slide đầu tiên, sau đó mở rộng đề tài, “Tất cả mọi người đều đã từng chụp ảnh rồi đúng không? Bất kể là dùng điện thoại, máy ảnh kỹ thuật số hay dụng cụ chuyên nghiệp, tôi muốn mọi người nhớ lại tác phẩm mà chính mình cảm thấy chụp đẹp nhất là gì, sau đó chia sẻ cho tất cả mọi người.” Kiểu tán gẫu khi giảng bài này luôn là cách tốt nhất để khiến học sinh im lặng,trong phòng học lập tức có người giơ tay. “Mọi người không cần e dè, có ý kiến cứ đứng lên là được.”
Một tiết tự chọn trôi qua rất nhanh, ngoại trừ lúc đầu học sinh phát biểu, còn lại đều là Lộ Trạch kể cho bọn họ nghe một vài chuyện sau hậu trường của mỗi tấm ảnh, tất cả mọi người đều hứng thú lắng nghe. Nửa giờ trước khi kết thúc tiết học đều dành lại để học sinh nêu câu hỏi, bởi vì giảng mãi cũng khó tránh khỏi không thú vị.
“Vấn đề gì cũng có thể hỏi ạ?” Có học sinh hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần là tôi sẵn lòng giải đáp.” Trong mắt Lộ Trạch, nếu cậu và sinh viên có thể dùng cách này nói chuyện với nhau, vậy nói cái gì cũng có lợi, dĩ nhiên chuyện cậu không muốn trả lời cũng là có lợi.
“Thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Hiếm khi có cơ hội, đương nhiên các học sinh đều không muốn từ bỏ thời cơ tốt để nhiều chuyện, dù sao cũng còn tận một học kì để nghiên cứu kiến thức học thuật, nhưng trước hết phải thoả mãn sự hiếu kỳ.
“Hai mươi có bảy.” Lộ Trạch thoải mái nói ra tuổi của mình, dù sao đây cũng không phải là chuyện bí mật. Có nữ sinh ở bên dưới liến thoắng, cảm thán “Thật trẻ ~” “Thầy kết hôn rồi ạ? Nhẫn trên tay thầy…”
Lộ Trạch mỉm cười, “Như các bạn nghĩ.” Lại là một tiếng sụt sịt, sôi nổi cảm thán đàn ông tốt đều đã có chủ…
Tiếp theo là không ít những câu hỏi lung tung, đương nhiên cũng có câu hỏi liên quan đến chụp ảnh, nhưng không nhiều, đa số đều là tán gẫu, còn có người hỏi có ảnh của sư mẫu* hay không, vô cùng tò mò!
“Cái này thì không được, sư mẫu rất đẹp, tôi không thể cho các bạn thấy.” Lộ Trạch nói đùa, học sinh bên dưới nghĩ thầy thật keo kiệt, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao câu hỏi cũng có chút riêng tư, hơn nữa ý của Lộ Trạch rất rõ ràng.
Ra khỏi trường, Lộ Trạch lái xe đến ngôi trường tiểu học cách đại học A không xa, đúng giờ tan học, Lộ Trạch đứng ngoài xe chờ chuông tan học vang lên. Bởi vì hầu như mỗi ngày đều đến nên có rất nhiều phụ huynh đến đón con quen biết cậu, lúc đầu là do bề ngoài dễ nhìn của cậu mà sinh ra cảm tình tốt, đến bắt chuyện vài câu, sau đó bởi vì đều là phụ huynh nên nói rất nhiều vấn đề về giáo dục trẻ nhỏ. Lộ Trạch vốn tốt tính, dù sau chờ con cũng không có chuyện gì nên cùng tán gẫu với các phụ huynh khác.
“Diệp tiên sinh, mấy hôm nữa là sinh nhật Á Á, tôi muốn mời Kỳ Kỳ đến chơi.” Một người phụ nữ xinh đẹp vừa cười vừa nói, Lộ Trạch rất thân với cô, hơn nữa Á Á cũng là bạn thân của Kỳ Kỳ, đương nhiên vui vẻ đồng ý. Khi hai người đang nói chuyện, tiếng chuông reo lên, một đám trẻ con chạy ra ngoài, ôm lấy các vị phụ huynh.
Lộ Trạch nhìn hình ảnh nho nhỏ cách đó không xa mà cười vô cùng dịu dàng, con của cậu không chạy ra, nhưng lại bước nhanh hơn một chút, đến trước mặt cậu gọi một tiếng “Ba” rất ngọt ngào, Lộ Trạch nhịn không được khom lưng ôm lấy cô bé, “Đi thôi, về nhà.”
Sau khi khởi động xe, Maggie ngoan ngoãn ngồi phía sau, Lộ Trạch nói với con bé chuyện sinh nhật của Á Á, ánh mắt cô nhóc sáng lên, “Được được! Con và ba cùng đi.”
Lộ Trạch gật đầu, dẫn cô bé vào siêu thị. Dạo siêu thị trước khi về nhà là sở thích của cô bé, Lộ Trạch phụ trách mua thức ăn, Maggie mua vài món mà con bé thích ăn, bởi vì không thể ăn nhiều đồ ăn vặt nên đa số chỉ mua trái cây, cũng là tự chọn.
Về đến nhà, Lộ Trạch lập tức rửa rau nấu cơm, Maggie ở trong phòng khách, ngồi trước cái bàn dành riêng cho cô bé, tập trung viết chữ. Hai người cùng chờ một người khác về nhà, tai Maggie rất nhạy, lúc nào cũng nghe thấy tiếng động trước khi Thẩm Di mở cửa, sau đó gọi “Daddy”, đây chuyện con bé làm mỗi ngày. Thẩm Di cũng cực thích mỗi ngày về nhà đều có người đứng trước cửa mềm mềm gọi anh, sau đó tìm vào bếp hôn người yêu, chờ đến khi mở cửa, chỉ cảm thấy gia đình này càng hoàn chỉnh hơn.
Maggie đến đây vào năm Lộ Trạch tốt nghiệp, xong thủ tục nhận nuôi, anh cũng không nói cho Lộ Trạch biết, mà chỉ nhận con về từ Mĩ, khi về đến nhà Lộ Trạch nhìn thấy đứa bé chạy đến gọi “Anh”, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, tuy rất bất ngờ, nhưng cậu không hề thấy lạ, giống như Maggie vốn phải đến ngôi nhà này.
Cô bé đổi tên thành Thẩm Kỳ, rồi được đưa đến trường tiểu học. Về phần tại sao gọi Lộ Trạch là ba, gọi Thẩm Di là Daddy thì do cô bé tự quyết định, lúc đầu cô bé định gọi Lộ Trạch là ‘anh’ như trước, nhưng Thẩm Di không cho phép, sau đó cô bé bật thốt sửa thành ‘ba’, Thẩm Di cũng không ý kiến gì.
Lúc đầu đứa bé có chút im lặng sợ người lạ, nhưng thời gian lâu sau liền cởi mở thêm không ít, học tập cũng không tệ, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, cô bé rất được hoan nghênh ở trường, giáo viên lẫn học sinh đều thích cô bé. Diệp Xảo Như bọn họ cũng yêu thương Thẩm Kỳ, lúc đầu tưởng rằng Thẩm Di không thích trẻ con, không ngờ anh lại âm thầm đi nhận nuôi một đứa, đứa trẻ này rất đáng yêu, lại nhỏ hơn Thẩm Huy vài tuổi nên Thẩm Huy rất thích cô em gái này, hai đứa chơi chung rất tốt, mang đến không ít tiếng cười vui vẻ cho ngôi nhà này.
Bây giờ Lộ Trạch đã quen với việc có một đứa trẻ gọi cậu là ba, đến trường đón cô bé, dẫn cô bé ra ngoài chơi, mỗi ngày đều có ba người ngồi quanh bàn ăn một bữa cơm ấm áp như bây giờ.
Đến đêm, Lộ Trạch vùi trong lòng Thẩm Di, hai người câu được câu không trò chuyện, “Hôm nay có người hỏi em muốn xem hình anh.”
“Hửm? Ai?”
“Học sinh của em, nói là có hình của sư mẫu hay không…”
“…”
“Em nói sư mẫu rất đẹp, không cho xem.”
“…”
“Anh đẹp như vậy, làm sao em có thể cho người khác xem hình của anh?”
“…”
“Anh làm gì vậy? Ưm… ư…”
“Em nói xem?”
“Con… Con ở phòng bên cạnh!”
“Không sao, cách âm rất tốt.”
“…A…”
—
CHÚ THÍCH:
*Sư mẫu: Chỗ này có thể edit là “cô”, nhưng mình nghĩ kiểu mọi người đang đùa nên giữ nguyên là “sư mẫu”. Với lại mình cũng thích để vầy hơn
.Hết.