Bởi vì học kỳ sau là lên năm tư đại học, nên có rất nhiều việc cần phải sắp xếp. Lộ Trạch lại bắt đầu bận rộn, tuy ở phòng làm việc cũng không bận lắm, nhưng Lộ Trạch còn phải tranh thủ đi Mĩ một chuyến với Thẩm Di, hơn nữa, cậu nhất định phải đi, bởi vì vài ngày sau của năm ngoái, có hai người, nói đúng hơn là ba người chôn vùi ở một con đường bên ngoài một ngôi trường đại học ở Mĩ, một nam một nữ và một đứa trẻ chưa ra đời…
Ngồi trên máy bay vài giờ, Lộ Trạch có chút buồn ngủ, lúc lên xe taxi còn dựa lên vai Thẩm Di. Sau khi đến khách sạn, Thẩm Di đánh thức cậu, Lộ Trạch mơ mơ màng màng, “Đến rồi sao?”
“Ừm, xuống thôi.” Thẩm Di nhìn dáng vẻ cậu, theo thói quen hôn lên trán cậu, Lộ Trạch đang mơ màng cũng không cảm thấy gì, nhưng tài xế phía trước vừa khéo nhìn lướt về phía bọn họ và nhìn thấy, sau đó nở nụ cười hữu nghị, “Hai người rất xứng đôi.” Tài xế nói bằng tiếng Anh.
Lộ Trạch đang xuống xe nghe thấy câu này, nhất thời tỉnh táo lại, cậu lập tức biết ông ấy đang nói gì, cậu là người da mặt mỏng, sẽ xấu hổ. Ngược lại, Thẩm Di bình tĩnh xoay đầu lại mỉm cười, “Cảm ơn!” Sau đó tâm trạng không tệ mà nắm tay cậu đi vào khách sạn.
Sau khi cất xong hành lý, Lộ Trạch mở cửa sổ, nhìn ra đường phố bên ngoài. Khách sạn này rất gần ngôi trường lúc trước cậu dạy học, ở Mĩ nhiều năm như vậy, cậu đã sớm quen thuộc vùng này, từ khi xảy ra chuyện đến giờ, cậu đã một năm không bước trên mảnh đất này, bây giờ nhìn lại, thoáng như ngày hôm qua.
Thẩm Di đứng phía sau nhìn bóng lưng cậu, cảm thấy vô cùng vắng lặng, không khỏi bước lên trước, “Đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho thật tốt trước.” Lộ Trạch quay đầu lại mỉm cười, chẳng qua chỉ cảm khái một chút, thời gian dài như vậy, đã sớm quen.
Sáng hôm sau, Thẩm Thái đứng bên ngoài trường học, luôn nhìn kĩ xe cộ chạy ngang. “Anh hai, ở đây.” Đương nhiên là cô đang chờ Thẩm Di và Lộ Trạch, hôm nay là ngày giỗ Lộ Trạch, cô biết nhất định bọn họ sẽ đến, cho nên gọi cho Thẩm Di, mà Thẩm Di vốn cũng định gọi cô.
“Thật ra bình thường có rất nhiều bạn học đi viếng thầy, dù sao trước đây thầy cũng được hoan nghênh như vậy, em đoán chờ lát nữa đi sẽ còn gặp bạn học!”
Lộ Trạch cười xấu hổ, dù sao việc này cũng hơi quỷ quái, nhưng cậu không quá muốn gặp phải người trước đây, dù sao với vẻ mặt của Diệp Tư Đình, cũng chỉ kéo thêm kẻ thù. Cũng may trước mộ thật sự không có ai, nhưng nhìn bó hoa đặt phía trên, xem ra hôm nay đã có người đến. “Em nói đúng không!” Thẩm Thái chỉ vào bó hoa nói.
Lần thứ hai Lộ Trạch đến trước mộ mình, Thẩm Di cũng vậy, lần trước đến Mĩ anh chỉ đến thăm một chút, viếng một bó hoa. Người trong ảnh cười rất dịu dàng, nhớ đến tính cách bây giờ của Lộ Trạch, bề ngoài như vậy phối hợp với tính tình tốt, đúng là kiểu hình được hoan nghênh.
“Sao vậy? Nhìn đến ngẩn người?” Nếu là mộ người khác, Lộ Trạch cũng không dám hỏi như vậy, bây giờ coi như là đang trêu chọc. Thẩm Di nổi giận nhìn cậu, “Nghiêm túc một chút.” Sao lại trở nên không đứng đắn rồi? Bị Tịch Thiệu Nam nhập sao?
Lộ Trạch nghẹn lời, cậu sợ bầu không khí quá nặng nề, giống như lúc ở trước mặt cha mẹ đại đa số đều cười nói một vài chuyện vui của mình, cậu không muốn quá đau khổ.
Lộ Trạch cũng biết mộ Tôn Thiến ở đâu, ba người mua hai bó hoa, một bó đặt lên trước mộ cô. Tôn Thiến là cô nhi, bởi vì tính tình nên bạn bè cũng không nhiều, bình thường chỉ có viện trường hay đến thăm. Thẩm Di bọn họ đứng một lát, vừa định đi, lập tức có hai người đến trước mặt.
Viện trưởng nhìn người đi tới trước mặt, trí nhớ của bà không tệ, vẫn nhớ Lộ Trạch và Thẩm Di, lập tức lên tiếng chào: “Là hai người sao? Dạo này có khoẻ không?” Nhìn hai người gật đầu, viện trưởng cũng vui mừng mỉm cười, thấy bó hoa trước mộ, “Hai người thật có lòng.”
Thẩm Di và Lộ Trạch bị đứa bé mà viện trưởng đang dắt tay hấp dẫn ánh mắt, dáng vẻ không phải mắt xanh tóc vàng như viện trưởng, vẻ mặt của cô nhóc này lệch về người phương Đông, có thể nhận ra là con lai, dáng vẻ rất đẹp. Có lẽ là nhìn thấy người lạ nên cô bé hơi sợ, cánh tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo viện trưởng, viện trưởng ngồi xổm xuống nhìn cô bé, “Bé con, sao vậy?” Mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn không thể chống lại sự tò mò mà nhìn ba người Thẩm Di.
“Đây là đứa bé trong cô nhi viện, lúc còn sống Tiểu Thiến thích con bé nhất nên tôi dẫn con bé đến thăm.” Có lẽ là nghe thấy tên Tôn Thiến, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhăn lại, trở nên có chút chán nản.
Nghĩ đến viện trưởng lớn tuổi như vậy, không biết lái xe, Thẩm Di lập tức đưa mọi người về. Viện trưởng cũng không tiện từ chối ý tốt của bọn họ, nắm tay cô bé lên xe. Bởi vì chiều Thẩm Thái còn có lớp nên đưa cô về trường trước, Thẩm Di mới lái xe đến cô nhi viện.
Lộ Trạch ngồi bên ghế phó lái, quay đầu lại, “Em tên gì?”
Cô bé không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ, “Em tên là Maggie.”
“Cô bé biết nói tiếng Trung không?” Lộ Trạch hỏi viện trưởng.
Viện trưởng gật đầu, “Biết một chút, Tiểu Thiến có dạy con bé.”
“Anh là Lộ Trạch, hân hạnh gặp em.” Lần này Lộ Trạch dùng tiếng Trung. Có lẽ là nụ cười trên mặt Lộ Trạch quá rực rỡ, nên trên mặt Maggie cũng hiện ra nụ cười, “Em cũng hân hạnh gặp anh.” Phát âm tiếng Trung của cô bé vẫn chưa rõ lắm, nhưng nghe không lạ, thật ra rất giống những đứa bé người Trung.
Thẩm Di ngồi bên cạnh mỉm cười, ngay cả loại ma lực này mà Lộ Trạch cũng có, khiến cho trẻ con yêu thích, giống như Thẩm Huy luôn dính lấy cậu.
Đến cổng cô nhi viện, viện trưởng mời bọn họ vào trong ngồi, đúng giờ ăn trưa, hai người cũng thuận lý thành chương ở lại ăn cơm. Sau khi ăn xong, Maggie vốn phải ngủ trưa cũng không chịu vào phòng ngủ, mở to mắt nhìn Lộ Trạch, muốn chơi với cậu. Hôm nay thời tiết mát mẻ rất tốt, không nhiều nắng độc như mấy hôm trước, cũng không làm ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác ngủ trong phòng, hai người ở trong sân chơi đùa rất vui vẻ, Lộ Trạch cũng cười tươi như một đứa trẻ.
Thẩm Di ngồi trong phòng viện trưởng, viện trưởng rót cho anh một ly nước, “Tôi nhớ lần trước cậu nói cậu là anh họ của cậu ấy đúng không?”
Thẩm Di gật đầu, “Trí nhớ của ngài thật tốt.”
“Tình cảm của hai người không tệ. Thật không ngờ Diệp tiên sinh sẽ trở nên giống như bây giờ, trước đây có nghe nói về một số chuyện của cậu ấy.”
“Viện trưởng, lần trước tôi vào phòng cô ấy có thấy quyển nhật ký trên bàn cô ấy, xin lỗi, đã không nói cho ngài biết.”
“Cậu xem,… thật ra cũng không có gì, mọi người đi rồi, tôi cũng không hiểu tiếng Trung, vậy có phải con bé viết cái gì tôi cũng không biết hay không?”
“Cô ấy nói, đứa bé trong bụng không phải của A Đình, chẳng qua là trước đây A Đình cho là thế, nhưng cô ấy cũng không nói.”
“Trời ạ!” Viện trưởng hoảng sợ, “Vì sao con bé làm như vậy?”
“Cha ruột của đứa bé chia tay cô ấy, cho nên cô ấy không nói ra sự thật. Nhưng nếu là A Đình trước kia thì cũng sẽ không… quan tâm nhiều…”
“Trời ơi! Con bé này…”
“Cô ấy còn nói lúc học nội trú ở trường, người cô ấy không yên tâm nhất là Maggie, bình thường rất nhớ con bé.”
“Phải, con bé thường trở về thăm Maggie, sợ cô nhóc bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nhiều trẻ con như vậy, bình thường tôi cũng bận rộn, cũng không mời được nhiều giáo viên, con bé lo lắng cũng là chuyện bình thường, nhưng không ngờ con bé đi sớm như vậy, ngay cả một dấu diệu báo trước cũng không có.” Viện trưởng hơi nghẹn ngào, nói cho cùng cũng là đứa trẻ của bà, mất đi đương nhiên rất đau lòng.
Thẩm Di nhìn hai người đang cười tươi bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
.