Sau khi chia bánh cho mọi người, Thẩm Di cũng nhận lấy từng món quà, anh không mở ra, chỉ để sang một bên, Lộ Trạch sợ anh nghĩ mình không tặng quà, khẽ nói: “Về nhà tặng cho anh.” Trần Đông ngồi gần nhất nghe được, “Wa wa, em trai nhỏ thật nhiệt tình!”
Mọi người lập tức biết chuyện, không sợ chết mà bắt đầu ầm ĩ, hơn nửa ngày Lộ Trạch mới hiểu bọn họ đang suy nghĩ bậy bạ việc gì, mặt ửng đỏ, “Mọi người hiểu lầm rồi, quà của tôi không phải như vậy……” Được rồi! Lời vừa nãy không nên nói, Lộ Trạch âm thầm hối hận…
Thẩm Di nhướn mi, lúc nãy anh cũng nghĩ rằng cậu muốn tặng mình cho anh các kiểu, không ngờ là họ đã hiểu lầm, “Hửm? Vậy anh chờ mong món quà trong sáng của em.”
Lộ Trạch cười gượng, Thẩm Di không trêu cậu nữa, rót rượu cho mọi người, bánh ngọt cũng chỉ có Lộ Trạch và Kiều Nặc ăn, những người khác đều bắt đầu uống rượu. Kiều Nặc vì không quen Thẩm Di, vả lại lát nữa còn phải lái xe đưa Lăng Viễn về nên chỉ uống nước trái cây.
Nói một hồi lại nói đến chuyện thời học sinh, “Lúc đó Thẩm Nhị là giáo thảo(1), nhưng lại là ngọn cỏ lạnh lẽo sống ở núi băng đúng không? Chúng tôi biết vì sao cậu ta âm mấy mươi độ với nữ sinh, nhưng ai ngờ cậu ta cũng như thế với nam sinh.”
Lộ Trạch rất hứng thú lắng nghe, còn thuận miệng hỏi một câu: “Vậy anh ấy chưa từng quen bạn gái? Bạn trai cũng không có sao?” Trời đất chứng giám, cậu thật sự chỉ thuận miệng mà thôi, nhưng trong mắt những người khác, lại toả ra mùi giấm thoang thoảng, “Đương nhiên là có, tôi nhớ cậu ta từng thích hội trưởng hội học sinh, là thằng đực rựa.” Trần Đông chơi bạo, Đặng Hoa Phong ngồi bên cạnh anh ta dừng động tác trên tay lại, thầm nói lá gan của thằng nhóc này thật lớn.
“À…” Mấy người còn lại không học cùng cao trung với anh nên không biết chuyện này, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
“Chính là chàng trai cậu qua lại vài năm? Không tốt lắm.” Lăng Viễn không thường nói chuyện lại bổ thêm một đao, anh ta cũng sợ thiên hạ không loạn, nhưng anh ta không vì lo lắng cho Thẩm Di mà không nói gì, ngược lại anh ta rất muốn xem Thẩm Di sẽ giải thích thế nào, dù sao cũng có chút thú vị tàn nhẫn.
“Wa…” Lại một hồi cảm thán, bầu không khí không hề có chút ngượng ngùng.
Mặt Thẩm Di không chút thay đổi, “À, không thích thì chia tay.” Vô cùng qua loa, trông rất rõ ràng, Lộ Trạch đương nhiên sẽ không giận, ai mà không có một quá khứ, nhưng cậu thật sự có chút mất mát, bởi vì cậu hoàn toàn không biết chuyện này, Thẩm Di không nói cho cậu biết chuyện trước kia của anh.
Trên đường về, vì Thẩm Di uống rượu nên Lộ Trạch lái xe. Dọc theo đường đi, Lộ Trạch không nói cậu nào, một mặt là do cậu muốn tập trung lái xe, mặt khác là cậu chờ Thẩm Di chủ động mở miệng. “Giận sao?”
Lộ Trạch nhìn đèn đỏ phía trước, dừng xe, “Sao lại giận?” Cậu nói thật, ai mà không có quá khứ? Cậu không cần vì một người Thẩm Di từng thích mà giận anh.
“Vậy sao không nói gì?” Thẩm Di uống nhiều, nhưng không say, đầu óc rất tỉnh táo.
“… Chỉ là cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, rất nhiều chuyện trước kia của anh đều do người khác nói cho em biết, giống như em luôn là người cuối cùng biết được.” Đèn đỏ chuyển xanh, Lộ Trạch vừa lái xe vừa nói.
“Chẳng qua là anh cảm thấy không cần thiết, cũng không phải một mối tình khắc cốt ghi tâm, không muốn em để nó trong lòng.”
“Quên đi, hôm nay không nói chuyện này, đến trước ngày mai vẫn còn là sinh nhật anh, bầu không khí vui vẻ này không nên bị phá hỏng.”
Thẩm Di bật cười, “Được, qua hôm nay, anh nhất định sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện, mỗi một đoạn tình cảm trước kia đều nói cho em biết hết.”
Lộ Trạch hiếm khi kiêu ngạo, “Xuỳ! Ai thèm biết mỗi một đoạn tình cảm của anh?”
Không khí ngột ngạt đã tan, hai người thỉnh thoảng nói vài cậu, cứ như vậy mà vào đến nhà. Thấy Lộ Trạch lên lầu ngủ, Thẩm Di kéo cậu lại cọ cọ, “Quà của anh đâu?”
“Không quên đâu.” Lộ Trạch xoay mặt, sau đó lục túi cả buổi mới lấy ra một chiếc chìa khoá phòng đặt lên tay Thẩm Di. Thẩm Di nhìn kĩ một chút, nhận ra là chìa khoá của một gian phòng trong nhà, “Đây là phòng nào?”
“Căn phòng tận cùng bên trong ở tầng ba.”
“Hửm?” Thẩm Di suy nghĩ một chút, “Căn phòng kia không phải dùng để chứa đồ linh tinh sao?’
“Em dọn dẹp rồi… Cuối cùng là anh không muốn đi xem?” Tai Lộ Trạch đỏ lên, Thẩm Di nhìn cảm thấy rất đáng yêu, đến gần hôn một cái, thấp giọng nói: “Đương nhiên muốn xem, em cùng đi xem với anh.”
“Không được, em đi tắm, anh tự xem đi.” Nói xong giật tay lại đi lên lầu hai, Thẩm Di chỉ xem như cậu xấu hổ.
Đến trước cửa phòng nằm trên tầng ba, Thẩm Di mở cửa, anh không thường vào đây, đống đồ linh tinh trong ấn tượng đã được dọn dẹp ngăn nắp, nhưng điều khiến người ta ấn tượng là cả căn phòng chỉ đặt mười cái khung, dùng tấm vải đắp lên, trông như giá vẽ. Chẳng lẽ là tranh Lộ Trạch vẽ? Thẩm Di suy nghĩ, đi tới mở ra tấm vải trên cái khung thứ nhất trước mặt, sau đó ngẩn người.
Trên khung không phải tranh vẽ, mà là khung tranh, nói chính xác chính là ảnh của anh, nhìn theo góc độ, hình như là chụp lén, hơn nữa Thẩm Di cũng không nhớ Lộ Trạch có chụp cho anh tấm ảnh này. Mở hết những tấm vải còn lại, không có tấm nào không phải là anh, bất kể là chính diện hay chụp nghiêng đều chụp rất đẹp, có thể nhận ra được tâm ý của người chụp.
Thẩm Di lùi ra sau mấy bước, nhìn cả căn phòng đều là mặt mình, lúc cười, lúc làm việc, thậm chí có cả lúc ngủ, Thẩm Di có thể tưởng tượng ra nụ cười láu lỉnh của Lộ Trạch sau khi giơ camera chụp được như ý, nhìn ảnh, hẳn là cậu bắt đầu chụp từ rất lâu.
Trong phòng ngủ, Lộ Trạch đã nằm trong ổ chăn, cậu ép mình mau ngủ, sợ lát nữa sẽ xấu hổ, nhưng làm sao cũng không ngủ được, không chỉ tai, mà cả mặt cũng có hơi nóng. Cậu biết mình chụp ảnh có chút sến, nhưng cậu thích chụp Thẩm Di. Suy nghĩ được một chút lại nghe tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra, Lộ Trạch nhanh chóng giả vờ ngủ, sau đó cảm giác mắt mình hơi nóng, nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Anh rất thích quà của em.” Có lẽ là do uống rượu nên giọng nói đặc biệt trầm thấp dễ nghe, Lộ Trạch cảm giác mặt mình càng đỏ hơn. Nhưng Thẩm Di chỉ hôn lên mắt cậu, sau đó vào phòng tắm, Lộ Trạch lén mở mắt nhìn trần nhà.
Bình thường Thẩm Di tắm rất nhanh, có lẽ lần này do cả người toàn mùi rượu, nên muốn tắm sạch một chút, còn Lộ Trạch trợn tròn mắt chờ một hồi cảm thấy mí mắt nằng nặng, đợi đến khi Thẩm Di đi ra, cậu cũng vừa mới ngủ.
Lộ Trạch mở mắt ra vì không thể thở, sau đó nhìn thấy một gương mặt phóng đại, cảm thấy môi hơi tê. “Đừng quậy, ngủ… ngủ đi.” Thẩm Di buông miệng cậu ra, cắn cằm cậu, sau đó lại cắn hầu kết, cắn xương quai xanh, cắn rất vui vẻ, hiển nhiên không định bỏ qua cho cậu, “Hôm nay là sinh nhật anh…”
“Đã trễ vậy rồi… Đừng…” Thẩm Di cắn hơi mạnh, “Không sao, em ngủ đi!” Anh như vậy làm sao em ngủ được? Anh đang viết tiểu thuyết sao? Lộ Trạch trợn mắt, sau đó cảm giác có hơi lạnh, cúi đầu xuống nhìn, khóc không ra nước mắt, anh họ, anh nhanh như vậy sao? Đến giờ mới được bao lâu? Quần áo hai người đã bị lột sạch.
“Ngoan, thả lỏng một chút.”
“Ưm… anh hai…” Lộ Trạch nào chống lại được Thẩm Di, trong chốc lát lập tức trở nên mơ màng. Một tiếng “anh hai” thành công khiến Thẩm Di càng thêm hưng phấn, sau đó Thẩm thọ tinh trải qua ngày sinh nhật hạnh phúc nhất trong 29 năm qua, hi vọng sau này còn hạnh phúc hơn…
__
CHÚ THÍCH
(1) Giáo thảo: là hot boy của trường =)))))))))))
__
Setoh: Anh Di cũng ít có …… lắm =)))))))))))
.