Đã đến giờ Lộ Trạch hẹn với Vu Tinh, nhưng không phải cậu đi một mình, Thẩm Di đúng lúc không có việc nên cũng đi theo, chỉ là không biết anh thật sự không có việc gì hay trốn việc.
Vu Tinh cũng chỉ bất ngờ một chút, sau đó trông rất vui vẻ, làm cho Thẩm Di nhớ lại ánh mắt kia của cô khi bọn họ gặp nhau lần đầu, có chút không rõ người này nghĩ gì.
Vu Tinh cũng gọi tổ chụp ảnh tới, phòng chụp ảnh cũng ở công ty Lam Thành, có lẽ là đã sắp xếp thời gian nên trong khoảng thời gian này không có người khác sử dụng.
Vu Tinh đã sớm chọn được vài bộ quần áo, hiện tại đang ở bên trong trang điểm cho Lộ Trạch, Thẩm Di ngồi ở ngoài nhìn tổ chụp ảnh chuẩn bị đạo cụ, đột nhiên cửa chính bị đẩy ra. Thẩm Di nhìn về phía cửa, tuy hai người chẳng quen nhau, nhưng Thẩm Di cũng không bất ngờ khi cô xuất hiện ở đây, dù sao anh cũng biết mối quan hệ giữa người này với Vu Tinh, bởi vì anh đã sớm điều tra Vu Tinh, kết quả là gia đình người ta trong sạch, không có quá khứ bất lương, anh thật sự không biết Vu Tinh làm bạn với Lộ Trạch có mục đích gì không thể nói ra.
Nhưng Vu Hiểu lại có chút bất ngờ, cô đến đây vì biết hôm nay em gái cô sẽ mượn phòng chụp ảnh, cô muốn xem trong thời gian này em gái cô học hành ra sao.
Cô biết Thẩm Di, người này là bạn rất tốt của Lăng Viễn, cũng thường đến Lam Thành, thân làm tổng giám đốc của Lam Thành, làm sao cô không biết? Nhưng vì sao bây giờ anh lại ở đây? Mà hai người cũng không thể mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau, Vu Hiểu vươn tay ra trước: “Xin chào, tôi là tổng giám đốc Lam Thành, Vu Hiểu.”
Thẩm Di đứng lên, “Thẩm Di, hôm nay đến cùng với người được chụp ảnh.” Biết Vu Hiểu tò mò nguyên nhân mình có mặt ở đây, Thẩm Di lập tức chủ động nói.
Vẻ nghi ngờ trên mặt Vu Hiểu thật sự tan dần, cô nghe Vu Tinh nói mình có mời một người mẫu nghiệp dư, chỉ là một người bạn của con bé, nhưng vì Vu Tinh chưa nói là nam hay nữ, nên lúc đầu nhìn thấy, Vu Hiểu còn đoán vị này có phải là bạn trai của người ta hay không.
Không thể không nói linh cảm của Vu Hiểu rất tốt, lúc hai người đang mải mê suy nghĩ chuyện của riêng mình, người ở bên trong đi ra, cả hai cùng quay đầu lại nhìn, và cùng sửng sốt. Đầu tiên, Vu Hiểu hơi bất ngờ về giới tính của người ta, sau đó bắt đầu cảm thán bây giờ chàng trai này cho cô một cảm giác kinh ngạc.
Còn Thẩm Di là hoàn hoàn kinh ngạc, đúng, chính là cảm giác kinh ngạc không thể che giấu. Bình thường Lộ Trạch ăn mặc đơn giản, trông rất sạch sẽ nhẹ nhàng, cũng rất phù hợp với tính cách của cậu, không lạnh không nóng, sau này Thẩm Di mới biết hoàn toàn là do việc dạy học, mang theo một phần trầm lặng.
Mà lúc này dáng vẻ cậu lại hoàn toàn trái ngược với ngày thường, mái tóc vốn mềm mại bị vuốt sang một bên, còn có chút lộn xộn, trông phóng túng ngỗ ngược, gương mặt vốn thanh tú cũng bị trang điểm, không tính là dày, nhưng với Lộ Trạch mà nói, đã rất có thể đập vào mắt người khác. Quần áo trên người cũng lấy màu đen làm chủ đạo, áo da đen, quần đen bó sát người, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, bày ra dáng vẻ của kiểu người bất cần, cũng có một phần xinh đẹp lạ lùng.
Thật ra trong lòng Lộ Trạch vẫn còn lo, vừa nhìn thấy dáng vẻ mình cậu cũng hoảng sợ, nhưng Vu Tinh nói ánh mắt của cậu vẫn không hợp, phải đi theo tạo hình, cho nên bây giờ bọn họ mới thấy cậu như thế này.
Vu Tinh rất tự tin, đương nhiên một phần tự tin đó cũng đến từ lệ chất trời sinh của Lộ Trạch. Nhiếp ảnh gia cũng rất kích động, gặp được người có tố chất như vậy, cũng coi như là một kiểu hưởng thụ trong nghề chụp ảnh.
Thẩm Di lại mất hứng, Lộ Trạch như vậy rất giống Diệp Tư Đình trước kia, tuy không tính là lần đầu anh nhìn thấy, nhưng trước đây anh chỉ đối xử với cậu ta như người xa lạ, bây giờ Lộ Trạch có khí chất như vậy, chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy, mà lại không phải một mình anh thưởng thức, còn có cả thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia, anh xúc động đến mức muốn kéo người về nhà.
Nhiếp ảnh gia chụp ảnh vô cùng kích động, Lộ Trạch tạo dáng được vài lần cũng trở nên không còn mất tự nhiên nữa, hơn nữa ánh mắt cậu lúc nào cũng tìm kiếm Thẩm Di ở nơi đó, trong lòng an tâm không ít, thỉnh thoảng còn mỉm cười vô cùng tự nhiên, nhưng phối với cách trang điểm, nụ cười này giống như côn đồ, cho cảm giác xấu xa.
Bộ quần áo thứ hai là chính trang, bên trong âu phục là sơ-mi trắng, nhưng không đeo caravat, hơn nữa tuy gọi là chính trang nhưng không phải chính trang, cúc áo ở cổ bị mở ra, vẫn có kiểu phóng túng ngỗ ngược.
Thứ mà Vu Tinh muốn chính là cảm giác như vậy, khí chất khác biệt với ngày thường mới khiến ánh mắt người khác sáng lên, nhìn thấy ánh mắt có chấn động lớn của Thẩm Di, Vu Tinh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Đi đến bên cạnh Thẩm Di, Vu Tinh mở miệng nói cắt ngang thưởng thức của anh, “Thẩm tiên sinh, chẳng lẽ ngài hiểu lầm điều gì về tôi sao?”
“Hửm?” Thẩm Di quay đầu.
“Tôi không có tâm tư khác với Tiểu Diệp, tôi coi cậu ấy như bạn bè, tôi cũng biết ngài không thích Thiệu Đông, tôi cũng nghiêm túc với anh ấy, không có ý ngắm vào ngài.” Suy nghĩ của Vu Tinh rất tinh tế, cô biết có lẽ là lúc đầu cô để lại ấn tượng xấu cho Thẩm Di, nhưng đó chỉ là sự tò mò thuần tuý, bởi vì Lộ Trạch chưa từng nói ra quan hệ giữa cậu và Thẩm Di, dựa vào kinh nghiệm hủ nữ của cô, cô vẫn nhận ra được một vài điều, sau này gặp nhau cô cũng dần dần khẳng định suy đoán của mình. Lần vô tình gặp nhau vào đêm giao thừa là do cô nhờ Tịch Thiệu Đông đến chào hỏi, thuần tuý chỉ là một chút lo lắng của hủ nữ, bây giờ thấy hai người bên nhau, trong lòng có hơi kích động, có lẽ là không chắc chắn, khiến cho Thẩm Di thấy phản cảm.
“Cho nên?” Thẩm Di không hiểu vì sao bây giờ cô lại nhắc đến chuyện đó.
Vu Tinh cố gắng kìm nén nụ cười hủ nữ, “Cho nên Thẩm tiên sinh, anh có muốn chụp ảnh với Tiểu Diệp hay không?” Thẩm Di nghe xong cảm thấy có chút lạ, hai chuyện này có liên quan gì sao? Sau đó ngẫm lại một chút, có lẽ người ta muốn nói cho anh biết, tôi và Tiểu Diệp chỉ là bạn, tôi đã biết quan hệ giữa hai người!
Vu Hiểu ở bên cạnh nghe một ít, cũng đại khái biết được mối quan hệ giữa Thẩm Di và cậu nhóc chụp ảnh đằng kia, dù sao trong mắt Thẩm Di cũng biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu nồng nặc.
Vu Tinh vẫn cố thuyết phục Thẩm Di, “Anh có thể phóng to ảnh chụp treo trong phòng ngủ, coi như là ảnh kết hôn! Anh yên tâm, ngoại trừ ảnh nộp, toàn bộ ảnh còn lại tôi đều giao cho các người, tất cả phim tôi cũng không giữ lại, nhưng không có công lao cũng có khổ lao đúng không? Tôi có thể giữ lại một tấm ảnh của hai người không?” Để thoả mãn nguyện vọng nho nhỏ của hủ nữ.
Thẩm Di như đang suy nghĩ xem có thể thực hiện đề nghị này hay không, người kia đã chụp sắp xong, Lộ Trạch cũng sắp phải thay quần áo, Thẩm Di suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Vu Tinh suýt hét lên, nhưng cô vẫn kìm chế được, nhưng lại đắc ý liếc mắt sang nhìn chị mình, dù sao là chị gái cô, Vu Hiểu biết em gái mình có ý gì. Vu Hiểu lắc đầu, đã xem được một lúc, cô cũng quay về phòng làm việc, hơn nữa cô tự nhận thấy rằng, tấm ảnh tiếp theo, Thẩm Di muốn càng ít người chứng kiến càng tốt.
.