Tịch Thiệu Nam uống một hớp cà phê, tiếp tục nói.
Phải nói đến vài đại gia tộc trong thành phố A, trong thâm tâm thì không biết sao, nhưng bề ngoài thì quan hệ không tệ, giống như gia chủ của Tịch gia và Thẩm gia là bạn bè tốt, còn những gia tộc khác càng không phải nói, không chỉ gia chủ, nghe nói vợ của gia chủ hai nhà cũng thường nói về chuyện khuê mật. Đương nhiên kiểu này chỉ có thể thấy ở những gia tộc lớn, khói súng bay bốn phía cả ngày cũng không có chỗ nào tốt cho mọi người. Cho nên mấy đứa nhóc của Tịch gia và Thẩm gia chính là bạn từ nhỏ, Thẩm Dự lớn tuổi nhất, tính tình cũng chín chắn nên là anh cả, Thẩm Thái khi còn bé không như bây giờ, yên yên tĩnh tĩnh rất ngoan ngoãn, tiếp đó là ba tên lỗ mãng ở giữa.
“Anh tôi và anh hai Thẩm xấp xỉ tuổi nhau, tính cách cũng giống nhau, đều là kiểu một bụng gian xảo, không hề thẳng thắn như chúng ta! Hơn nữa còn thích hơn thua, lúc nhỏ thì thích so học tập, lớn lên lại thích so công việc, cái gì cũng đem ra so sánh, mặc dù bây giờ biết như thế rất ngây thơ, nhưng đã thành thói quen rồi. Nhưng tôi cũng thích xem cuộc vui, tuyệt đối không kém phim truyền hình, cẩu huyết và cơ tình(*)(Chỉ tình cảm giữa hai người đồng tính, đồng thời cũng mang ý chế nhạo) bắn ra bốn phía,…” Tịch Thiệu Nam còn muốn nói thêm, đột nhiên nhận ra hình như mình nói sai ở đâu đó, ‘cơ tình’ không phải là nói bậy rồi sao? Lén nhìn Lộ Trạch, thấy cậu không có phản ứng gì mới yêu tâm nói tiếp ân ân oán oán giữa hai người kia.
Lộ Trạch cũng hứng thú lắng nghe, người ta nói ở phía nào đó của người đàn ông khí phách đều có một mặt ấu trĩ, mặc dù cả hai đều là đại boss.
“Tuy thích so sánh nhau, nhưng bề ngoài hai người lại ra vẻ bạn tốt. Hơn nữa tôi biết trong lòng bọn họ đều xem người kia là anh em, chỉ là không được tự nhiên một chút mà thôi.” Tịch Thiệu Nam hiểu rất rõ, cảm giác mình có thể nhìn thấu nhân tâm.
“Nhưng bây giờ bọn họ có thứ không thể so sánh rồi!”
“Cái gì?”
“Tình yêu!”
“Tình yêu? Có ý gì?”
“Cậu chưa gặp người yêu của anh tôi đúng không, tuổi nhỏ ngang cậu, nhưng tính tình không giống, làm sao so được?”
“Tôi gặp rồi, thậm chí còn biết cô ấy.”
“Vậy sao? Cậu thấy cô ấy thế nào? Cậu nói xem, cô ấy không phải đàn ông, tôi không thể xem trò vui rồi.” Tịch Thiệu Nam tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, vì sao tính hướng của hai người không giống nhau?
Lộ Trạch cũng bất đắc dĩ, tại sao lại có người vô vị như vậy? Lấy hai người anh ra làm trò vui? “Vu Tinh là người tốt, cứ gặp cô ấy rồi sẽ biết.”
Tịch Thiệu Nam gật đầu, “Nhưng tôi nói cho cậu nghe này em trai! Đến khi bốn người gặp nhau, cậu nhất định phải chú ý anh hai tôi rồi quay lại nói cho tôi nghe, uầy! Dù sao tôi cũng không gặp được…”
Nếu như là Lộ Trạch trước kia, nhất định cậu sẽ không nhịn được mà nghiêm khắc với cậu ta, tại sao lại có người như thế này? Nhưng bây giờ cậu là em trai cậu ta, tuy Tịch nhị thiếu gia này rất không đàng hoàng, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là anh trai cậu, không được phép!
Bởi vì Thẩm Di có việc ra ngoài, Lộ Trạch ở nhà một mình không có việc gì làm nên mới hẹn Tịch Thiệu Nam ra ngoài, bây giờ đã trò chuyện xong và ra khỏi quán cà phê, đã đến giờ ăn trưa, không biết Thẩm Di đang ở đâu, Lộ Trạch lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Thật ra Thẩm Di cũng không có chuyện gì, chỉ là đi lấy quà tặng cho Thẩm Thái do người ta mang đến, là vé xem ca nhạc lưu động của một ban nhạc, chắc chắn Thẩm Thái sẽ thích. “Alô, sao vậy?”
“Anh đang ở đâu? Trưa có về ăn cơm không?”
“Ừm, anh về ngay.” Thẩm Di cúp điện thoại, khởi động xe định trở về, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tay, nhìn sang đó, hình như là có người gặp tai nạn.
Trên đường không nhiều người, cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy, cho nên tiếng hét cũng rất rõ, người ngã trên đất hình như là một cô gái, đứng bên cạnh hình như là bạn cô, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, cũng bị doạ sợ, đứng tại chỗ không nhớ đến việc gọi xe cấp cứu.
Thẩm Di gọi xe cấp cứu, báo cảnh sát, có lẽ là bị Lộ Trạch ảnh hưởng, trước đây anh không quan tâm những chuyện này, nhưng bây giờ có thể giúp đỡ họ. Thẩm Di xuống xe, ngăn cản hành động gọi điện thoại của bạn cô, “Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi.” Mặt cô gái đã đầy nước mắt, khóc nói cảm ơn.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Thẩm Di cũng định lên xe rời khỏi đó, đột nhiên phát hiện mình giẫm trúng cái gì đó, nhặt lên xem, lập tức sửng sốt. Lúc nãy gương mặt người kia nghiêng sang một bên, còn dính máu, anh nhìn không rõ, bây giờ cầm lấy tấm thẻ chứng minh này, anh nhìn rõ được gương mặt cô, không phải anh biết người này, mà là rất giống một người mà anh quen biết, “Hạ Gia Mẫn,” anh nhìn cái tên trên thẻ chứng minh, lẳng lặng nhớ kĩ trong lòng, sau đó giao nó cho cảnh sát.
Trên đường về, Thẩm Di có chút không tập trung, anh khẳng định lúc nãy mình không nhìn lầm, có lẽ chỉ là trùng hợp, suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh gọi cho Trịnh Tuấn, “Điều tra một người giúp tôi.” Sau đó không quan tâm đến tiếng than thở của thư kí Trịnh, cúp điện thoại.
Về đến nhà, nhìn thấy mọi người, Thẩm Di tự nhiên không còn xoắn xuýt nữa, cái gì đến rồi sẽ đến, hưởng thụ hiện tại là được.
Tối, Lộ Trạch lấy một quyển sách ra xem, chợt nghe Thẩm Di hỏi: “A Đình, cha mẹ em mất bao nhiêu năm rồi?” Bởi vì không muốn Diệp Xảo Như biết chuyện của Lộ Trạch và tránh để bọn họ hỏi, Thẩm Di vẫn không sửa cách xưng hô với cậu.
“Ừm, gần mười năm, sao đột nhiên lại hỏi việc này?”
“Nhớ họ không?”
Lộ Trạch khép sách lại, “Lúc đầu em luôn nghĩ bọn họ vẫn chưa mất, bây giờ đã quen rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy mọi người bên nhau, em đều rất nhớ…”
Thẩm Di kéo tay cậu, “Em có nghĩ đến thân thế của mình không? Anh đang nói Diệp Tư Đình, em cũng biết năm đó dì Dung Dung không chịu nói gì cả…”
“Hửm? Sao lại hỏi việc này?” Lộ Trạch nghiêng đầu, sao hôm nay anh lại hỏi nhưng chuyện trước đây chưa từng nói?
“Hôm nay anh gặp phải một người rất giống em trên đường, có lẽ chỉ là giống nhau, nhưng trong lòng anh vẫn để ý.” Thẩm Di ăn ngay nói thật. Lộ Trạch cũng không e ngại, có lẽ Diệp Tư Đình trước kia sẽ như vậy, nhưng cậu thì không, “Coi như là người thân thì sao? Em chỉ biết, mọi người mới là người thân của em.”
Thẩm Di nghe thấy cũng an tâm, dịu dàng hôn trán cậu, nhưng bầu không khí ấm áp này lại bị cắt đứt, “Anh hai, ăn khuya… không?” Người đẩy cửa ra là Thẩm Thái, Diệp Xảo Như dưới lầu làm bữa ăn khuya gọi bọn họ xuống cùng ăn, bởi vì vừa được Thẩm Di tặng vé xem ca nhạc nên tâm trạng Thẩm Thái rất tốt, chủ động muốn lên gọi anh hai, kết quả đẩy cửa phòng ra lại thấy anh hai cô đang hôn lên trán người mà cô ghét nhất, trong mắt toàn là sự dịu dàng, cô nhìn đến ngây người.
Lộ Trạch bị doạ, còn Thẩm Di lại bình tĩnh quay đầu nói, “Anh không ăn, mọi người ăn đi!”
Đến lúc này Thẩm Thái mới phản ứng được: “Anh hai, các người đang làm gì?”
Thẩm Di đè Lộ Trạch đang định đứng dậy xuống, nhìn em gái mình, “Giống như em thấy.”
.