Thời gian thấm thoắt thoi đưa,vậy mà cũng đã đến mùa đông rét buốt.La Bối sợ lạnh nên không cần bà La nhắc đã tự giác mặc quần áo ấm.Thời tiết này đã lạnh còn có mưa phùn,thật sự là buốt đến tận xương.
Hôm nay La Bối muốn tham gia tiệc thường niên của công ty, không những thế,cô còn kiêm luôn cả dẫn chương trình.
"Em thật sự không muốn làm MC."
Vẻ mặt La Bối đau khổ nằm ở trên giường Triệu Phiên Phiên
"Em có chứng sợ đám đông hơn nữa chị không cảm thấy như vậy rất xấu hổ sao?"
Triệu Phiên Phiên đang lục tung tủ quần áo tìm đồ, nghe vậy cũng không quay đầu lại hỏi: "Sao em không nói với bà chủ là không muốn?."
"Công ty em không có nhiều nhân viên nữ, nếu em không làm MC thì phải biểu diễn tiết mục, nghĩ tới nghĩ lui,em vẫn chọn làm MC, ít nhất không cần nhảy múa trước mặt nhiều người."
"Vậy thì em đừng lãng phí tiền mua lễ phục." Triệu Phiên Phiên tìm cả buổi, rốt cuộc tìm được hai bộ lễ phục cô mua khi còn đi theo Lôi Vũ Hạo:
"Chỉ có minh tinh nữ hay phu nhân,tiểu thư nhà giàu mới để ý nên lễ phục chỉ mặc một lần, nếu không ngại, có thể thử xem,lúc chị chưa mang thai dáng người cũng tương đối giống em,em thử xem có vừa không?."
La Bối đương nhiên không ngại,cô không phải minh tinh nữ,càng không phải phu nhân tiểu thư gì,hơn nữa hai bộ lễ phục của Triệu Phiên Phiên này cũng rất đẹp.
Một bộ màu tím nhạt phía trên cúp ngực phía dưới là váy dài chấm đất, một bộ váy đuôi cá dài màu trắng, thiết kế rất phức tạp và tinh xảo.
La Bối thử cả hai bộ cuối cùng cô chọn bộ màu tím nhạt cho dễ di chuyển.Màu da cô vốn dĩ đã trắng nõn,mặc màu này càng làm nổi bật khí chất cao quý như lan.
Tiền tiết kiệm của Triệu Phiên Phiên cũng không ít, dù sao cô cũng từng làm thư ký cho Lôi Vũ Hạo mấy năm,tiền lương cũng không thấp, cho nên tuy cô mua bộ lễ phục kém lễ phục đặt riêng giá trên trời của phu nhân nhà giàu, nhưng cũng không rẻ.
"Chị còn cảm thấy rất đáng tiếc, chỉ mới mặc một lần, về sau cũng không có cơ hội mặc nữa vừa đúng lúc này tặng cho em luôn."
La Bối nhìn cô ấy,không bao lâu nữa Thần Bảo Bảo tròn sáu tháng,cách ngày cô ấy gặp lại Lôi Vũ Hạo càng gần, nghĩ đến đây,cô cười nói:
"Sao chị biết là sau này không có cơ hội chứ?mà chắc cũng không mặc nữa thật."
Sau này cô ấy trở thành phu nhân Lôi gia chắc chắn sẽ không mặc những bộ lễ phục cũ này nữa,đến lúc đó cô ấy sẽ có nhà thiết kế lễ phục riêng.Cô ấy sẽ có cả vinh hoa phú quý và người yêu cô thật lòng.
"Có khi về sau chị sẽ có rất nhiều lễ phục,không mặc hết ấy chứ." La Bối thần bí bấm tay tính toán:
"Em tính được tương lai chị sẽ vô cùng hạnh phúc,còn sẽ trở thành phú bà đó."
Triệu Phiên Phiên bị chọc cười, nhéo mặt La Bối:
"Vậy chị nhận lời may mắn của em nhé."
Hiển nhiên Triệu Phiên Phiên lý giải sai lời La Bối nói rồi.
Triệu Phiên Phiên cảm thấy hạnh phúc lớn nhất hiện tại của cô chính là có bé con, tuy rằng ngày nào cũng đều rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy nụ cười của bé thì tất cả đều đáng giá.
***
Bởi vì bây giờ La Bối là thư ký của bà chủ nên có đôi khi yêu cầu phải cùng đi xã giao, cho nên cô cũng học được cách trang điểm.Cô biết khi tham gia kiểu tiệc tối như thế này phải trang điểm thật đậm,bôi phấn nền và kem che khuyết điểm không cần tiền,nhìn xa thì rất đẹp nhưng nhìn gần thì có thể dọa người.Đến lúc tẩy trang cũng rất phiền toái,cô không cần nhân viên trang điểm mà công ty mời tới trang điểm mà một người tránh ở một góc tự trang điểm.
Thật ra La Bối không cần trang điểm cũng vẫn là một mỹ nữ tiêu chuẩn, chẳng qua ở trường hợp như thế này,cô lại còn mặc lễ phục dạ hội nếu không trang điểm hoặc trang điểm nhạt nhìn sẽ rất nhợt nhạt.
Lần này bà chủ cũng rất hào phóng,địa điểm mà công ty mở họp thường niên là ở khách sạn tốt nhất trong trung tâm thành phố, nghe nói rút thăm trúng thưởng đêm nay sẽ có giải thưởng lớn,ngoài thẻ mua sắm còn có một đêm ở khách sạn này.
La Bối tra trên mạng giá một phòng thuê một đêm bằng nửa tháng tiền lương của cô......
Loại người mua xổ số chưa bao giờ trúng thưởng như cô cũng không hy vọng xa vời lần này có thể trúng giải thưởng lớn gì, tham dự cho vui là được rồi.
Họp thường niên bắt đầu khoảng bảy giờ,khoảng chín giờ là kết thúc, hiện tại còn chưa đến bảy giờ,đây là lần đầu tiên La Bối nhận nhiệm vụ dẫn chương trình này.Bây giờ cô thấy khá lo lắng,cô mặc lễ phục dạ hội cùng với trang điểm nhẹ, từ trong phòng nghỉ đi ra,cô muốn đi tìm MC nam để thử khớp lại kịch bản.
Khi cô mới từ thang máy đi ra còn đang tìm phòng nghỉ của MC nam, đột nhiên có người dùng sức rất lớn cầm cánh tay cô.
Tay La Bối đau đớn nên quay đầu lại đối mặt với Lôi Vũ Hạo.
La Bối mặc vừa như in bộ lễ phục của Triệu Phiên Phiên.Trước khi Triệu Phiên Phiên mang thai có dáng người khá giống La Bối hơn nữa làn da của hai người đều trắng,nếu nhìn từ phía sau sẽ rất dễ nhầm lẫn.
Lôi Vũ Hạo tham gia một buổi ký hợp đồng ở khách sạn này,khi hắn mới từ trong phòng đi ra đã nhìn thấy có một cô gái ở hành lang.
Trong chớp mắt,tim hắn bỗng nhiên ngừng đập.
Triệu Phiên Phiên yêu thích màu tím nhạt,hầu hết lễ phục của cô đều là màu này.Cũng không phải hắn nhớ kỹ mỗi một bộ quần áo của cô nhưng hắn vẫn rất có ấn tượng với bộ lễ phục này.
Lý trí thì cho rằng Triệu Phiên Phiên sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng thân thể so với ý thức càng nhanh hơn,hắn thậm chí không kịp quan sát cẩn thận đã có hành động hoang đường là túm chặt một cô gái xa lạ mà hắn nghĩ là cô ấy.
La Bối kinh ngạc,cô không nghĩ tới lại nhìn thấy Lôi Vũ Hạo ở đây, càng không nghĩ tới Lôi Vũ Hạo sẽ túm tay cô.
Nhưng cô lập tức nghĩ đến bộ lễ phục này?
Triệu Phiên Phiên làm thư ký bên người hắn mấy năm, tham gia rất nhiều bữa tiệc.Bộ lễ phục Triệu Phiên Phiên chỉ mặc một lần, chẳng lẽ một tổng giám đốc như hắn còn nhớ rõ?
Cô phải giải thích như thế nào đây?
Bây giờ cốt truyện còn chưa đến lúc bọn họ gặp lại,cô cũng không thể lộ ra bất kỳ dấu vết nào được.Nếu Lôi Vũ Hạo nhận thấy cô bất thường,điều tra cô thì rất nhanh sẽ phát hiện ra Triệu Phiên Phiên.
Khi La Bối còn đang rối rắm thì Lôi Vũ Hạo đã buông cô ra, còn rất thành khẩn xin lỗi, "Xin lỗi tiểu thư, tôi nhận sai người."
Nói xong lời này, hắn cũng không nhìn La Bối liền xoay người đi luôn.
La Bối thở dài nhẹ nhõm,nghĩ lại cũng đúng,bộ lễ phục này của Triệu Phiên Phiên không phải độc nhất vô nhị, người khác có cũng là bình thường, Lôi Vũ Hạo không đến mức hoài nghi một chuyện nhỏ như vậy.
Thật ra cô cũng thấy rất mâu thuẫn, Lôi Vũ Hạo là ba của Thần Bảo Bảo, cũng là người Triệu Phiên Phiên yêu và chồng tương lai của cô ấy.Hiện tại Triệu Phiên Phiên lại là bạn tốt của cô, có đôi khi cô nhìn Triệu Phiên Phiên một người chăm sóc bé con rất vất vả,cô sẽ suy nghĩ, nếu Lôi Vũ Hạo sớm một chút tìm được Phiên Phiên thì tốt rồi, vậy thì Phiên Phiên sẽ không vất vả giống như bây giờ.Lần trước Thần Bảo Bảo bị bệnh, Phiên Phiên lo lắng đến nỗi cả đêm đều chưa từng chợp mắt.Vốn dĩ không nên chỉ có một mình cô ấy phải vất vả mệt nhọc.
Nhưng sau khi buổi họp thường niên kết thúc,cô vừa ra cửa thì bị một cơn gió lạnh thổi vào mặt, lập tức tỉnh táo lại.
Cô biết tương lại của người khác không có nghĩa là phải đi thay đổi nó.
Cô cũng không nên tự cho mình cái quyền của thượng đế tự cho là tốt cho họ mà tự tiện thay đổi nhân sinh của người khác.
***
La Bối thay lễ phục ra rồi mặc vào quần áo của mình.Bây giờ cũng muộn,thời tiết cũng rất lạnh, có một đồng nghiệp nam muốn đưa cô về, bị cô uyển chuyển từ chối.
Không có gì bất ngờ xảy ra,cô không bốc được giải thưởng lớn, chỉ được một phiếu mua hàng trị giá ba trăm tệ.
Cô bắt xe về thôn Thành Trung đã là mười giờ.
La Bối mệt mỏi vô cùng.Cô thật sự rất bội phục những người chủ trì các bữa tiệc.Khi vừa bước đến lầu ba,cô liền hoảng sợ.
Đèn hành lang có chút u ám,bé trai đang ngồi dựa vào cửa.
Rất có cảm giác xem phim kinh dị......
Lúc La Bối phát ra âm thanh,bé trai cũng ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.
La Bối ngồi xuống trước mặt bé, ôn nhu nói: "Tiểu Cảnh Châu,sao em lại ở bên ngoài?Như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh đấy."
Bé trai không cùng họ với Trần Lan,gọi là Phương Cảnh Châu,đến mùa xuân mới là sinh nhật năm tuổi.
Bé ngập ngừng nói: "Em ra đổ rác sau đó không vào nhà được."
"Vậy sao em không gõ cửa?"
"Mẹ không ở nhà."
La Bối đã hiểu,cô sờ bàn tay của bé đã rất lạnh lẽo.Cô muốn dắt bé,bé lại theo bản năng mà tránh né.
"Ở đây rất lạnh,em đi vào nhà chị ngồi đi rồi chị gọi điện cho mẹ em nhé? Nếu không bị ốm là phải tiêm đó."
Phương Cảnh Châu do dự một chút,không dắt tay La Bối mà tự mình đứng lên.
La Bối đưa bé vào phòng.Lúc này bà La đã ngủ, La Bối vừa gọi điện cho Trần Lan vừa tìm tấm thảm trong phòng phủ thêm cho bé.
Một lúc lâu sau,đầu bên kia điện thoại mới có người tiếp, không biết Trần Lan đang ở đâu mà rất ồn ào. La Bối không nghe rõ Trần Lan đang nói cái gì.
"Trần Lan,lúc con trai cô ra ngoài đổ rác không chú ý cửa nên cửa đóng lại,không vào nhà được.Bây giờ bé đang ở nhà tôi,cô về nhanh đi!" La Bối ra cửa nói rất to nhưng cũng không xác định Trần Lan có nghe được hay không.
La Bối nghe được Trần Lan mắng một câu thô tục nói Phương Cảnh Châu không bớt lo chỉ cho cô ta thêm phiền toái.
"Đứa bé ở nhà một mình buổi tối không quá an toàn,cô vẫn nên về nhà đi."
Ngay khi La Bối nói xong, chỉ nghe được đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam, "Đêm nay đến nhà anh đi,vợ anh đi công tác rồi......"
Đáp lại chính là giọng của Trần Lan, "Được!"
La Bối: "............"
Một lát sau Trần Lan nói với cô, "La Bối, không phải cô có chìa khoá dự phòng sao?Cô mở cửa cho nó là được."
"Đêm nay cô không về nhà vậy Cảnh Châu ở nhà một mình......" Không an toàn.
Không phải nói trị an ở đây kém, mà là người bình thường sẽ không để đứa bé bốn năm tuổi một mình ở nhà đúng không?
Trần Lan không kiên nhẫn nói: "Nếu cô không ngại thì cho nó ở nhờ nhà cô một đêm,cô đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi đang bận."
Nói xong liền cúp điện thoại,La Bối nghe thấy âm thanh "tút...tút..." từ đầu kia truyền đến thì cũng không biết nói gì nữa.