Mệnh Kỵ Sĩ

Quyển 8 - Chương 3: Trận chiến cuối cùng: trò chơi ma vương —- nhập vai nhân vật



Ta từ Ma Vương điện truyền tống đến lều, kỳ thực trong lều cái gì cũng không có, bởi vì ta tối qua căn bản là ngủ ở Ma Vương Điện, sau này cũng định tiếp tục làm như thế, trò chơi phải chơi, chất lượng cuộc sống cũng phải để ý mà! Dù sao bây giờ ma pháp truyền tống dùng rất thuận lợi, ma pháp cũng vô cùng mạnh, mỗi ngày tới tới lui lui căn bản không phải vấn đề.

“Grisia!”

Bên ngoài lều truyền đến tiếng gọi, là nhóm ba người Tylin, bọn họ thoạt nhìn hết sức sốt ruột, cũng khó trách, bây giờ mặt trời cũng lên cao ba sào rồi, hơn nữa ta tối qua cũng không về lều ngủ muộn lắm, heo cũng không phải ngủ như thế.

“Tới đây!” Ta lười biếng mà hô xong, vén cửa lều.

“Cậu, cậu…”

Tylin mang vẻ giận dữ “cậu” cả buổi cũng “cậu” không ra cái trách mắng, ta một câu “Xin lỗi, ngủ quên mất”, vẻ giận dữ của hắn liền biến mất tăm, đúng là một người tốt từ đầu đến chân, ta không chọn sai người để làm dũng giả.

“Lại có thể ở ngoài lều phóng ma pháp trận.” Michele thở dài nói: “Cậu đáng lẽ nên nói với chúng tôi trước, Tylin suýt nữa đã chạm phải rồi.”

“Chạm phải cũng chỉ sẽ bị lôi điện ma pháp giật một chút mà thôi, không chết người được.” Chậc! Suýt nữa là có trò nhìn rồi.

“Cậu cũng dậy quá muộn rồi đi!” Charlotte khó có thể tin hô lớn: “Michele lần nào cũng mắng tôi ngủ quá lâu đây! Kết quả cậu biết ngủ còn hơn tôi, cậu có phải là đàn ông không hả?”

Ngủ lâu hay không liên quan gì đến đàn ông phụ nữ chứ? Cái con nhỏ khó ưa này!Ta rống lại: “Tôi chính là sẽ ngủ lâu như thế, muốn tổ đội với tôi tốt nhất phải biết điểm này!”

“Đây là thật sao?” Tylin kinh hoảng nói: “Cậu ngủ suốt mười hai giờ, nếu như mỗi ngày đều như vậy, chúng ta một ngày căn bản đi đường không được bao nhiêu!”

Mặt của Michele cũng đen hết một nửa.

Ta vội vàng giải thích: “Bình thường tám giờ là đủ rồi, tối qua ở trong lều xem một chút sách, cho nên ngủ khá trễ.”

Kỳ thực ta thường thường ngủ hơn mười tiếng, nhưng vì chơi trò chơi, cũng đành miễn cưỡng tự mình dậy sớm một chút, bằng không ngủ lâu như thế, cho dù tiền lương giảm 40%, có lẽ cũng không có đội ngũ chịu nhận ta.

“Tám giờ sao?” Michele vừa nghe, mang theo thần sắc khó xử nói: “Như vậy vẫn quá lâu rồi, sinh hoạt mạo hiểm bình thường có thể ngủ đến bảy giờ là đã tốt lắm rồi, thời gian nghỉ ngơi năm, sáu giờ cũng tính là bình thường, tám giờ này không khỏi cũng quá dài…”

Ta không nhịn được nói: “Tôi giảm giá chỉ rút ba phần của tổng thể được rồi chứ? Nếu còn nói nhiều, tôi sẽ đi tìm đội ngũ khác!”

Michele lập tức nói: “Thành giao!”

Gã này… thôi, dù sao cuối cùng cho dù là bản thân dũng giả, hay là đồng bọn của dũng giả, hoặc là tiền của dũng giả, toàn bộ còn không phải đều là của ta sao?

“Grisia, cậu đừng nóng giận!” Tylin vội vàng nói: “Đây là thói quen của Michele mà thôi, cậu nếu như thật sự không muốn giảm giá, có thể thương lượng mà!”

“Tôi làm sao sẽ tức giận đây?” Ta mỉm cười nói: “Dù sao quan trọng là đồng đội tốt, tiền vẫn là thứ yếu mà!”

Tại sao câu này của cậu nghe lên chẳng có chút lực thuyết phục nào?

“Michele cậu nói gì vậy?” Ta nghiêng đầu: “Tôi vậy mà không nghe rõ.”

“Không!” Tylin trừng Michele một cái, vội vàng nói: “Cậu ta nói cậu nói đúng, đồng đội tốt mới là quan trọng nhất!”

Ta gật đầu, quan sát xung quanh một chút, người của cả cái đoàn đội mạo hiểm đã còn lại không bao nhiêu, lều thì càng là một cái cũng không có, sớm đã thu dọn hết rồi, kỳ thực người dựng lều vốn không nhiều, phần lớn là nữ giới, những người khác đều là một cái túi ngủ cho xong chuyện, còn có chiến sĩ càng ngang nhiên hơn trực tiếp ngủ ở trên đất, ngay cả cái tấm thảm cũng không phủ.

Charlotte cũng chỉ là ngủ ở trong túi ngủ, sau đó dùng vải và cành cây dựng lên một cái che chắn đơn giản mà thôi, khi ta dựng lên cái lều hoàn chỉnh, hầu như mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, có người thậm chí lộ ra thần tình khinh thường —–

Khi đó, Michele phát ra tiếng “oh oh oh”, cảm động nói: “Lại có thể từ không gian ma pháp lấy ra lều, ma pháp không gian rất khó à! Tylin, chúng ta thật sự kiếm lời được rồi!”

Tylin cũng hết sức cao hứng, cười tít mắt nhìn ta, vốn là một khuôn mặt dũng giả vậy mà có thể cười đến như cáo, hại ta không nhịn được vừa lại bật cười.Các ngươi thật sự đã cứu những kẻ dám cả gan khinh thường ta kia, vốn định nhận rõ là những người nào, để cho lúc Elo đến thuận tiện làm thịt hết.

“Mọi người đến ăn sáng đi!”

Ta hồi thần lại, nhìn thấy Charlotte ở chỗ lửa trại không xa. Trong miệng hô: “Cũng sắp biến thành bữa trưa rồi, may thay tôi nấu là cháo, đun nóng một lát rồi thêm một chút nguyên liệu là được, mau qua ăn đi!”

Cô ta ngồi xổm trên đất đun cháo, còn thuần thục mà bỏ thêm các loại vật liệu hỗn hợp, cái con nhỏ này vậy mà biết nấu cơm? Ta có chút kinh ngạc, cô ta thoạt nhìn căn bản chính là loại hình cầm dao làm bếp sẽ cắt đứt tay mình!

“Kỹ thuật nấu nướng của Charlotte rất tốt đó!” Tylin vỗ vai của ta, cười tít mắt nói: “Cho dù bị chém nửa tiền lương, chỉ cần ăn cơm Charlotte nấu, cậu sẽ cảm thấy rất đáng giá!”

“Cho dù cơm cô ta nấu ngon hay không, tiền lương luôn là càng nhiều càng tốt.”

“Đây cũng phải…”

Charlotte đưa tới hai chén cháo: “Muốn trò chuyện thì chờ lên đường rồi nói, ăn cơm trước đi! Còn không mau lên, chúng ta thật sự sắp đuổi không kịp đoàn đội rồi!”

“Ôi!” Michele thở dài: “Tuyển cái pháp sư cường đại vào, lại bởi vì hắn mê ngủ mà phải ngày ngày gấp rút lên đường, thật không biết là tốt hay xấu.”

“Cậu bớt nói vài câu không được sao?” Tylin bực mình nói: “Sau này mọi người đều là đồng đội rồi, không cần phải tổn thương người nhà như thế chứ?”

“Chính là người nhà mới có thể tổn thương…”

Nấu nướng thật sự rất không tệ. Ta ăn một miếng cháo, nấu được mềm nhừ vừa phải, mùi vị của một số phối liệu nấm hương rau dại vân vân phối hợp rất thỏa đáng, so với nhà bếp của Thần Điện nấu ra ngon hơn nhiều, mặc dù vẫn không bằng đồ ăn của Ma Vương Điện bưng ra.

Chỉ là hình như thiếu đi cái mùi vị… Ta đột nhiên nhớ tới: “Có rau thơm không?”

Ba người đang ăn cháo ngậm theo thìa, ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn ta, Charlotte còn bỏ thìa xuống, bất mãn nói thẳng: “Vùng hoang vu dã ngoại đâu ra rau thơm, yêu cầu của cậu cũng quá nhiều rồi đi!”

“Ăn cơm còn muốn thêm hương liệu?” Michele cũng phụ họa: “Grisia, cậu hẳn sẽ không là quý tộc ở đâu chứ? Đúng rồi, mặt nạ của cậu thoạt nhìn cũng rất đắt giá!”

Bộ mặt nạ này quả nhiên quá huênh hoang, ta có chút tức giận trả lời: “Tôi bây giờ là mạo hiểm giả và là bạn đội của các người, trước kia là cái gì đều không quan hệ đi!”

“Grisia nói không sai!” Tylin gật đầu nói: “Dù sao mọi người bây giờ đều là đồng đội, lúc trước là gì đều không quan hệ, Michele, Charlotte, các cậu không phải thích dò xét như thế chứ? Cho dù là tôi, các cậu cũng đâu có thích truy hỏi như thế à!”

Cho dù là tôi…?Cách dùng từ này hình như có chút kỳ quái.

Michele hai tay làm kiểu đầu hàng: “Được rồi được rồi! Coi như tôi sai, được rồi chứ?”

“Là Grisia quá kỳ quái mà!” Charlotte hoàn toàn không muốn nhận sai: “Ai bảo cậu ta không dưng mang cái mặt nạ làm chi, lại có thể ngay cả mắt cũng không lộ ra đây!”

Tylin hổn hển nói: “Charlotte! Grisia cũng đã nói là do hỏa hoạn rồi, cô đừng cứ đề cập điểm này!”

“Hủy dung thì hủy dung thôi!” Charlotte không hề gì nói: “Biết đâu hủy rồi càng ngầu đây!”

Hủy rồi càng ngầu cái đầu cô, rốt cuộc đã cho rằng ta là tên xấu xí gì rồi hả?

“A a ha ha ha ——”

Ba người dùng biểu tình không hiểu gì cả nhìn ta, Michele mở miệng hỏi: “Grisia, cậu rốt cuộc đang cười cái gì?”

“Không, không có gì…” Ta cười đến nỗi dừng không được: “Chỉ là nhớ tới một người bạn cũ, Charlotte và cô ta rất giống.”

“Tôi?” Charlotte dùng ngón trỏ chỉ vào đầu mũi của mình, cặp mắt còn trợn nhìn ngón tay đó cũng trợn thành mắt gà chọi rồi, thoạt nhìn thật là vô cùng ngớ ngẩn, trên thế giới này lại có thể có nữ nhân ngớ ngẩn như thế, ta cho dù ở Điện Ánh Sáng chỉ đại một người, đều có thể chỉ được một nữ nhân có khí chất, dung mạo và cá tính đều tốt hơn cô ta gấp đôi!

“Michele!”

Đột nhiên có người hô về phía chúng ta, sau đó chạy bộ qua, khi đang cảm thấy khuôn mặt đó có chút quen mắt, ta liền nhớ tới, hắn vậy mà là Woodrow! Trước đây lúc ta mất trí nhớ, hắn là người trong đội ngũ mà ta từng nán lại, không ngờ trùng hợp như thế gặp mặt… Bây giờ ta là một đầu tóc đen, còn mang mặt nạ, hẳn là không đến nỗi bị nhận ra đi?

Hy vọng Woodrow đừng nhận ra ta, nếu không trò chơi liền kết thúc rồi, bất luận là trò chơi nuôi dưỡng dũng giả của ta hay là cuộc đời của những người này, toàn bộ đều cùng kết thúc rồi, ta thế nhưng sẽ không để cho người còn sống biết ta là Sun knight.

Khi Michele đứng lên đi tới bên cạnh hắn, Woodrow còn thấp giọng hỏi: “Người mang mặt nạ này là ai?”

“Là đội viên mới.” Michele chỉ là giới thiệu đơn giản một chút, liền đổi đề tài: “Có chuyện sao?”

Woodrow gật đầu, sau đó cùng Michele bắt đầu trao đổi tình báo.

Ta vừa ăn cháo vừa cảm thấy có chút nghi hoặc, quay đầu hỏi Tylin: “Sự tình của đội ngũ đều là do Michele xử lý sao, làm sao không phải do đội trưởng cậu đàm phán đối ngoại?”

Cho dù người xử lý thực tế là Michele, vậy hắn cũng nên hỏi Tylin một chút mới đúng, mà không phải tự mình một người nói chuyện.

“Tôi không phải đội trưởng.” Ngoài dự liệu, Tylin lắc đầu  nói: “Michele mới là đội trưởng, cậu làm sao lại cho rằng tôi là đội trưởng đây?”

Bởi vì ngươi thoạt nhìn chính là đội trưởng ngu ngốc nhiệt huyết quá mức,thường thường mang theo đội viên đi cứu dân làng! Hơn nữa còn là dũng giả ta chọn trúng, đương nhiên nên là đội trưởng chứ!

Kết quả lại có thể không phải… Được rồi, hình như cũng chưa từng nghe nói dũng giả nhất định phải là đội trưởng, coi như ngươi qua cửa!

“Tôi hiểu lầm thôi.” Ta chỉ là thuận miệng lấy lệ cho qua, Tylin cũng không truy hỏi thêm, chúng ta cùng nhau vội vàng ăn cháo, sau đó nghe Michele và đối phương nói những cái gì.

“Nghe nói Thần Điện Ánh Sáng sắp xuất binh thảo phạt Ma Vương rồi.”

Nghe thấy lời này, ta nhíu mày một chút, nhất thời, đối với tin tức này cũng không biết rốt cuộc là cảm giác gì, chỉ có tiếp tục nghe tiếp.

“Thần Điện Ánh Sáng xuất binh?” Tylin ngạc nhiên thì thào.

Ta nhìn hắn một cái, khó hiểu nói: “Thế nào? Thần Điện xuất binh thảo phạt Ma Vương cũng đâu kỳ quái chứ? Cậu kinh ngạc như thế làm gì?” Tylin cười khổ một chút, nói: “Chỉ không ngờ sẽ là Thần Điện Ánh Sáng xuất binh đầu tiên, đây làm sao cũng nên là vương quốc Kissinger xuất binh trước, Ma Vương thế nhưng là ở tại nước tôi, vừa lại đâu ở Thần Điện Ánh Sáng.”

Nói có lý, đáng tiếc ngươi không biết ma Vương mặc dù ở vương quốc Kissinger, nhưng lại là người của Thần Điện Ánh Sáng.

Ta tò mò hỏi ngược lại: “Cậu là người của vương quốc Kissinger?”

“Đúng thế, tôi, Charlotte và Michele đều là người của vương quốc Kissinger.”

Tylin tò mò hỏi ngược lại: “Còn cậu?”

“Vong Hưởng quốc.”

Charlotte chen vào nói: “Cậu thoạt nhìn không giống người của Vong Hưởng quốc!” Người của Vong Hưởng quốc còn có vấn đề giống hay không? Ta không nhịn được mở miệng nói ra nghi hoặc.

Charlotte cúi đầu nhìn quần áo của ta, nói: “Bởi vì cậu ăn mặc đen như mực mà! Người của Vong Hưởng quốc luôn ăn mặc rất sáng, cứ như thể mạo hiểm giả cũng sẽ không mặc quần áo màu đen, mọi người đều nói bọn họ là con dân của sáng lấp lánh.”

Là con dân của Thần Ánh Sáng, sáng lấp lánh cái gì!

Ta cúi đầu nhìn trang phục màu đen của mình, quả thật là quá sơ ý, bởi vì do không nhìn thấy màu sắc, cho nên ta chỉ là tùy tiện dặn dò Awaitsun mang quần áo bình thường một chút tới, căn bản không chú ý quần áo là màu gì.

Xem ra sau này phải sử dụng ly thức nhiều hơn, nếu dùng quen, nói không chừng có thể thuận tay giống như cảm tri, tùy nơi tùy lúc đều có thể thi triển, cũng sẽ không bởi vì nhìn không thấy màu sắc mà phạm sai lầm nữa.

Nghĩ là làm, ly thức vừa ra, ta lập tức chú ý thấy thần sắc của Tylin không thích hợp, cả mặt hắn đơ ra, đầu nghiêng về phía Woodrow và Michele ít nhất có ba mươi độ, mặc dù có động tác múc cháo để ăn, nhưng là hắn hoàn toàn không có nhai đã nuốt xuống mất rồi!

Rất rõ ràng, hắn căn bản là đang nghe lén, cho nên ta cũng bắt đầu nghiêm túc nghe lén theo.

Woodrow bắt đầu hết lời khuyên Michele: “Thế nào? Các cậu cũng đừng thảo phạt Ma Vương nữa, theo chúng tôi cùng đi tiếp nhiệm vụ của công hội mạo hiểm giả đi!”

Ơ?

“Bây giờ phần lớn mạo hiểm giả đều chạy đi thảo phạt Ma Vương, rất nhiều nhiệm vụ không có người tiếp, biểu giá tăng không ít, dù sao chờ Thần Điện Ánh Sáng vừa xuất binh, bên này có lẽ sẽ không còn giá trị nữa, không bằng thừa dịp bây giờ mau đi, vượt mặt người khác đi tiếp nhiệm vụ, nếu như đợi đến khi người khác cũng trở về tiếp nhiệm vụ, vậy thì không còn kịp nữa.”

Nghe vậy, Michele nhíu chặt mày suy tư.

Ta sửng sốt, đang muốn mở miệng, Tylin lại đã nhảy lên, cao giọng hỏi: “Mọi người đều muốn đi rồi? Không thảo phạt Ma Vương nữa?”

“Đương nhiên.” Woodrow như chuyện đương nhiên mà nói: “Đó thế nhưng là Thần Điện Ánh Sáng tự mình xuất binh, là quân đội chân chính, loại mạo hiểm giả như chúng ta căn bản không bì được.”

“Vậy dũng giả thì sao?” Ta vội vàng hỏi: “Ma Vương chẳng phải cần nhờ dũng giả đến đánh bại sao?”

Mọi người sửng sốt, Woodrow nhíu mày, khéo léo nói: “Cái này… Mười Hai Thánh kỵ sĩ hẳn là càng thích hợp hơn đi?”

Charlotte không chút khách khí ha ha cười ầm lên: “Cậu đã mấy tuổi rồi, làm sao còn tin loại chuyện trẻ con dũng giả Ma Vương này hả?”

Bị một phụ nữ ngu xuẩn cười, giống như thể ta còn ngu hơn cô ta, ta tức giận trả lời: “Trong đoàn đội không phải có rất nhiều người tự xưng là dũng giả sao?”

“Đó chỉ là để nâng cao giá trị bản thân.” Michele lắc đầu nói: “Được rồi, các cậu cũng đừng xen miệng nữa, để tôi và Woodrow thảo luận cho xong.”

Bọn họ vừa lại bắt đầu trao đổi tình báo, càng nói về sau, Michele nghe lên đã sắp từ bỏ thảo phạt Ma Vương rồi, thật là khiến cho ta càng nghe càng bốc hỏa, vất vả lắm mới tìm được một dũng giả đạt tiêu chuẩn, bây giờ dũng giả lại muốn bỏ chạy không đánh Ma Vương nữa!

Ta cao giọng nói: “Nói trước đây, nếu các người không thảo phạt Ma Vương, tôi thế nhưng sẽ rời đội.”

“Rời đội?” Tylin giật mình: “Cậu muốn thảo phạt Ma Vương như thế sao? A… đừng nói cậu là muốn làm dũng giả chứ?”

Ta là muốn để cho ngươi làm dũng giả! Nếu như ta đi làm dũng giả, vậy chẳng phải biến thành tự mình đánh mình rồi sao?

Charlotte nhìn ta chằm chằm, lắc đầu thở dài: “Grisia, không phải tôi muốn nói, nhưng dáng vẻ của cậu một chút cũng không giống dũng giả, Tylin ca thích hợp hơn nhiều.”

Cho nên ta chính là muốn để cho hắn làm dũng giả mà!

“Grisia?” Woodrow khẽ hô: “Cậu tên là Grisia?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cố ý lạnh lùng hỏi: “Gọi tôi làm cái gì?”

Woodrow ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn ta, mặc dù ta mang mặt nạ, chẳng qua nửa mặt dưới và thân hình chung cuộc sẽ không thay đổi, vừa lại có tên giống nhau, khó đảm bảo hắn sẽ không nhận ra.

“Cậu quen Grisia?” Michele truy hỏi, ta nghĩ hắn có lẽ vẫn là cảm thấy rất tò mò về ta.

Woodrow mê hoặc mà nhìn ta, nhưng vẫn là nói: “Không, chỉ là tên giống nhau mà thôi, người đó không thể ở chỗ này—-”

Hắn đột nhiên ngừng nói, bởi vì Tylin và Charlotte đột nhiên nhảy lên, hai người trợn mắt nhìn bầu trời, kinh ngạc đến nỗi ngay cả tròng mắt cũng sắp trợn ra rồi.

Woodrow và Michele quay đầu nhìn, giữa không trung xuất hiện một vòng xoáy màu đen khổng lồ, thuộc tính hắc ám nồng liệt đến khiến người không có cảm tri cũng có thể phát giác.

Cuối cùng cũng tới.

Giữa vòng xoáy màu đen đột nhiên mở ra một cái lỗ lớn, đó là ma pháp dịch chuyển tức thời, kỳ thật cái ma pháp này không có động tĩnh lớn như thế, nếu không ta mỗi ngày dịch chuyển tức thời khắp nơi, sớm đã bị phát hiện rồi.

Vòng xoáy màu đen là ta bảo Elo làm ra, nếu không đại tướng của thủ hạ Ma Vương cứ như thế vô thanh vô tức mà xuất hiện, nói không chừng vẫn không bị người nào phát hiện, phải vỗ vỗ vai người nào đó chào hỏi, vậy không khỏi cũng quá mất khí thế rồi!

Elo từ cái lỗ lớn bay ra, cánh dơi vừa giương, mắt màu đỏ máu từ trên cao cúi nhìn xuống chúng nhân, khí thế quả thật phi phàm, so với cái hình tượng bị ta và Awaitsun bắt nạt hồi tối qua cứ như là người khác!

Người phía dưới bắt đầu hoảng loạn rồi, đoàn người bắt đầu chạy trốn, chỉ muốn cách Elo càng xa càng tốt, dù cho căn bản không biết đối phương là sinh vật undead loại nào, thực lực rốt cuộc ra sao, chỉ là nhìn thấy hắn xuất hiện đã sợ đến chỉ muốn chạy trốn.

Cho nên nói, người chính là phải có khí thế! Sinh vật undead cũng vậy.

Đối với bộ dạng của Elo, ta đã quá quen rồi, cũng không cảm thấy dọa người.

Dù là Awaitsun cũng không sợ hắn, nhưng đối với người bình thường mà nói, bề ngoài của Elo hẳn vẫn là rất có lực đe dọa.

Tay Elo vừa vươn ra, ở bốn phía cấp tốc dựng lên tường xương cao lớn, tránh cho mọi người sợ hãi chạy sạch trơn, điều này thật ra là chuyện ta không có dặn dò, không tệ không tệ, hắn chung quy vẫn có chút đầu óc.

Mọi người đại khái đúng là bị Elo dọa cho đờ đẫn rồi, hoặc là vách tường dùng xương người chết dựng lên quá dọa người, bọn họ vừa nhìn thấy bốn phía đều bị vây bọc, vậy mà không có người nào động thủ đi công kích tường xương, thử xem phải chăng có thể đánh nát. Chỉ là dần dần áp sát vào nhau thành một đoàn người lớn, cảnh giác sợ hãi mà nhìn Elo.

Trong những người này, kỳ thực hẳn là có mấy người có năng lực đánh vỡ tường xương của Elo, dù sao Elo vẫn là loại hình nghiêng về chiến sĩ, mặc dù biết dùng tử linh ma pháp, chung quy vẫn không đủ cường đại, mà tường xương cũng chỉ là tử linh ma pháp cấp thấp, không phải thứ quá kiên cố.

“Tylin, đừng đi qua” Michele kinh hô.

Tylin vậy mà đi về phía Elo, mãi đến khi Michele kéo giữ hắn không buông, hắn mới ngừng chân lại, la lớn với Elo ở giữa không trung: “Sinh vật undead, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Không hổ là dũng giả ta chọn, quả nhiên không chọn sai người, nhiều người như thế cũng chỉ có hắn dám ra đối đầu với Elo. Ta lần nữa tán thán ánh mắt của mình.

Elo không làm sao để ý Tylin, chỉ là bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, phát ra tuyên cáo: “Ta là trưởng quân đoàn undead dưới trướng Ma Vương, Elo, nhân danh Ma Vương, ta tuyên bố thế giới này thuộc về Ma Vương bệ hạ…”

Tuyên cáo đến đây, Elo đột nhiên ngừng lại, quay người qua, hoàn toàn không thèm để ý người khác, khiến cho mọi người đang nghe tuyên cáo dở chừng có chút không biết làm sao.

“Hắn, hắn muốn làm gì vậy?” Charlotte hiếm hoi lộ ra thần sắc sợ hãi: “Đừng nói là đang chuẩn bị cấm chú gì, muốn một lần giết sạch chúng ta chứ?”

Michele nghiêm trọng nói: “Hắn thoạt nhìn không giống ma pháp sư, có lẽ là đang triệu hồi quân đoàn undead.”

Tylin cau mày nhìn đông vọng tây một chút: “Thôi xong, trong chúng ta hình như không có người thiện trường thuộc tính thần thánh, nếu có Thánh kỵ sĩ thì đỡ rồi, hi vọng hắn sẽ không triệu hồi quá nhiều sinh vật undead, chúng ta thế nhưng ứng phó không nổi…”

Gã đó chính là đang nhìn lén tờ ghi chép!

Đồ khốn, chẳng phải kêu ngươi phải học thuộc lòng lời thoại cho ta sao! Buổi tối trở về không bẻ gãy cánh ngươi lần nữa, tên Grisia của ta sẽ đọc ngược lại!

Cuối cùng, Elo xoay người lại, tiếp tục tuyên cáo: “Bất cứ hành động nào chống lại bệ hạ đều bị coi là phản nghịch, không được thấy mặt trên thế giới, đặc biệt hành vi đáng xấu hổ nhất là chinh phạt bệ hạ, tuyệt đối không thể tha thứ.”

Giọng hắn đọc thẳng đơ, không chút lên xuống, thỉnh thoảng còn lén liếc ta, kỹ năng diễn đúng là tệ vô cùng! Chẳng qua có lẽ bởi vì do hắn là sinh vật undead, cử chỉ cứng ngắc một chút trái lại cũng không có dẫn tới chú ý.

Tylin rống giận với Elo: “Người đáng xấu hổ nhất là Ma Vương! Hắn căn bản không có tư cách được gọi là bệ hạ! Việc hàng đầu của vua một nước là lo cho toàn nhân dân, hắn ngoại trừ sinh vật undead, đâu ra nhân dân?”

Elo cúi đầu nhìn hắn, nhưng lực chú ý lại không ở trên người hắn, mà là dùng ma pháp tinh thần hỏi ta: “Cần giết chết hắn không?”

Ta suy tư một chút: “Thử xem thực lực của hắn, đả thương không sao cả, nhưng không được trọng thương hoặc là giết chết.”

“Oh? Hắn mắng ngươi cũng không sao? Ta không biết ngươi có khoan dung độ lượng đến thế.”

“Hắn mắng chỉ là Ma Vương trong truyền thuyết mà thôi, căn bản không phải nhằm vào ta, ta để ý làm chi?”

Elo bay thấp một chút, sau đó trực tiếp thu hồi cánh, hạ xuống mặt đất, thấy thế, Tylin lập tức rút vũ khí ra, ngay cả Michele cũng lấy cung trên lưng xuống, lắp tên vào cung, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu chiến đấu.

Tylin quay đầu nhìn hắn, do dự mà nói: “Michele, hắn chỉ có một người…”

Michele lại nói: “Thôi đi, hắn thế nhưng là sinh vật undead, cậu đi chết một lần rồi bò lên, tôi sẽ để cho cậu đánh đơn độc với hắn.”

Nghe vậy, Tylin cũng bật cười, không kiên trì một chọi một nữa.

“Này!” Charlotte đẩy đẩy ta: “Cậu còn không mau qua giúp hai người bọn họ?”

Ta lườm cô ta một cái sau đó mới nhớ tới mình mang mặt nạ, đối phương căn bản nhìn không thấy, đành bực mình mà nói: “Tôi là ma pháp sư, đương nhiên cách kẻ địch càng xa càng tốt, đi qua để cho đối phương thuận tiện một kiếm chém chết tôi sao?”

“Oh!” Vẻ mặt của Charlotte chợt hiểu ra, ngượng ngùng sờ đầu: “Ha ha, lời cậu nói thật có lý!”

Nói thừa! Ta nhìn mạo hiểm giả xung quanh một chút, thế đơn lực mỏng quả nhiên vẫn là áp chế không được quá nhiều người, đại khái là được Tylin và Michele cỗ vũ, rốt cuộc có không ít người cũng rút vũ khí ra nóng lòng muốn thử, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng mới vừa rồi còn bị Elo dọa cho đến chạy tán loạn.

Số mạo hiểm giả khoảng chừng gần hai mươi người, mạnh nhất trong đó hẳn là Tylin và Michele, Elo hẳn là đánh thắng được bọn họ, chỉ là dáng vẻ này không khỏi cũng quá mất khí thế rồi, hắn thế nhưng là nhân vật cấp tướng của quân đoàn undead của ta, dây dưa với một đám tiểu lâu la thì ra cái gì!

“Triệu hồi quân đoàn undead, ngăn chặn những người khác lại, ngươi đánh với Tylin và Michele là được.”

Vừa nghe thấy có thể triệu hồi quân đoàn undead, Elo lộ ra tươi cười hiếm hoi, chỉ là tươi cười lộ ra trên mặt người chết của sinh vật undead, thông thường chỉ sẽ khiến người càng sợ hãi mà thôi.

Tay phải của hắn vừa giơ lên trời, không trung xuất hiện một cánh cửa triệu hồi màu đen, năm sinh vật undead ứng với lời kêu gọi mà tới, từ bầu trời rơi thẳng xuống, sau khi “bịch” một tiếng rớt xuống, năm tên lập tức quỳ một gối ở xung quanh Elo.

Năm tên sinh vật undead đều mang theo thần sắc hổ thẹn, có tên ngay cả đầu cũng ngẩng không lên, đây đại khái không tránh khỏi liên quan tới việc ta lần trước hạ lệnh buộc bọn chúng vây đánh quân đoàn trưởng nhà mình. Mặc dù bọn chúng ngoan ngoãn nghe lệnh ra tay, nhưng thần sắc trên mặt cứ như là biểu tình kinh điển “đánh vào người ngươi nhưng đau ở tim ta”.

Nhưng Elo lại không thèm để ý, cũng không có định an ủi thuộc hạ, chỉ là hạ lệnh: “Đứng lên, ngoại trừ hai người này, những người khác đều giết…” Hắn ngừng một chút, có lẽ là nhớ tới căn dặn của ta: “Đem những người khác giáo huấn một trận tàn nhẫn!”

Năm người thoạt nhìn có chút nghi hoặc, hình như không biết nên làm sao tuân theo mệnh lệnh.

Sinh vật undead Elo gọi tới đều không phải bia đỡ đạn, mà là sinh vật undead cao cấp thân cận nhất bên cạnh, vớ đại con nào sợ rằng cũng đều có thể tiêu diệt mạo hiểm giả xung quanh, đương nhiên, không bao gồm Tylin và Michele, phái năm tên này đi giáo huấn mạo hiểm giả xung quanh, cũng không khỏi có chút cảm giác cầm Thái Dương Thần Kiếm cắt bánh việt quất.

Càng huống chi, phương thức xử lý của sinh vật undead đối với kẻ địch trước giờ là giết chết, căn bản không có loại ý nghĩ giáo huấn này.

“Đánh bọn chúng một trận.” Elo chỉ thị cụ thể hơn: “Đừng đánh chết, Ma Vương còn muốn chơi đùa hai đứa bọn chúng.”

… Đồ ngu! Ngươi dứt khoát ngay cả chuyện ta đang ở đây cũng nói ra luôn cho rồi! May là Elo nói không lớn tiếng, có lẽ chỉ có Tylin và Michele miễn cưỡng có thể nghe thấy, chỉ hy vọng họ đừng nghĩ quá nhiều.

“Ma Vương muốn chơi đùa bọn ta? Đây là nghĩa gì?”

Michele quả nhiên không thể không nghĩ nhiều, hắn lập tức liền hỏi ngược lại.

“Khai đánh cho ta! Trực tiếp dùng ma pháp tinh thần truyền lệnh! Không được nói chuyện nữa!” Còn để cho Elo tiếp tục nói, ta thấy hắn ngay cả chuyện Ma Vương Điện hiện tại căn bản không ai ở cũng sẽ nói ra!

Nghe vậy, Elo vừa chỉ vào phương hướng của mạo hiểm giả, hai tên trong năm tên sinh vật undead đó, nữ yêu và người sói, lập tức xông đi.

Thấy thế, Tylin vốn định quay về đi chi viện, nhưng bị Michele gọi lại: “Đừng rời khỏi, bên này còn có bốn tên!”

Tylin gật đầu, quay đầu lại cảnh giới, cũng liếc về phía ta một cái, ước chừng ý là muốn ta tùy cơ chi viện đi!

Ta nhìn ba tên thủ hạ còn lại của Elo, một tên thoạt nhìn chính là ma pháp sư, hai tên khác khó đoán hơn, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi.

“Thủ hạ của ngươi cái bộ xương mặc bì giáp kia là chức nghiệp gì?”

“Bạch kim khô lâu, cũng biết dùng đao.”

“Để cho hắn đi đối phó Michele, cũng là cái gã cầm cung tên kia. Còn cái tên mặc khôi giáp đó thì sao?”

“Là hắc võ sĩ, sử dụng kiếm và ma pháp thuộc tính hắc ám, rất giống với Awaitsun.”

“Vậy để cho hắn đi đối phó Tylin.”

“Còn ta đây?” Elo có chút thắc mắc hỏi.

“Ngươi đứng đó đừng cử động, tư thế huênh hoang một chút, cùng với nữ ma pháp sư thủ hạ của ngươi ve vãn một lát càng tốt!”

Mặc dù cái nữ ma pháp sư kia kỳ thực là nữ ma pháp thi, khuôn mặt và vóc dáng thì không tệ, nhưng một cặp mắt chỉ có hốc mắt xương trắng, còn có thể nhìn thấy cả khối nhãn cầu, muốn cùng cô ta ve vãn thật sự cần không ít dũng khí, chẳng qua nói đi thì nói lại, bản thân Elo cũng là cỗ thi thể, hẳn là không soi mói như thế chứ?

“Cô ta là hắc vu sư, không phải nữ, sinh vật undead bọn ta căn bản không có phân biệt giới tính.”

Lời tuy nói như thế, nhưng ở sau khi hắc võ sĩ và cung tiễn thủ bạch kim khô lâu vọt đi đối phó Tylin và Michele, Elo vẫn là một phát ôm lấy hắc vu sư và liền bắt đầu ôm hôn!

Hắc vu sư lặng đi một chút, cũng không biết là thật sự rất say mê, hay là Elo dùng tinh thần ma pháp hạ mệnh lệnh, tóm lại cô ta cũng bắt đầu hôn lại.

Vốn chỉ là muốn để cho hắn ôm ôm ấp ấp một chút là được rồi, không ngờ đến còn có thể nhìn thấy cảnh tượng ôm hôn, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy sinh vật undead hôn môi nhau!

Ta nhìn hăng say, suýt nữa ngay cả chuyện Tylin và Michele đánh nhau với sinh vật undead cũng không muốn nhìn nữa, tối hôm qua đánh đứt cánh của Elo quả nhiên là cái cảnh cáo không tệ.

Charlotte sốt ruột mà nói: “Grisia, cậu còn không mau chóng hỗ trợ, ngẩn ngơ cái gì?”

Nghe thấy lời này, ta mới không thể không hồi thần lại từ trong cảnh tượng sinh vật undead ôm hôn, thấp giọng nói: “Đừng ồn, đừng để cho bọn chúng chú ý bên này, mới có hiệu quả tập kích bất ngờ.”

Nghe thấy câu cuối cùng, Charlotte lập tức ngậm lại miệng, trong lúc trợn lớn mắt còn bạt mạng gật đầu, vừa buồn cười vừa lại rất đáng yêu…

Keng!

Nghe thấy tiếng chiến đấu liên tiếp không ngừng, thậm chí có tiếng rên rỉ bị thương, ta vội vàng phóng lực chú ý lên người Tylin và Michele, trên thân người trước có thêm hai vết đao, người sau thì trên mặt có một vết máu dài, nhưng hắn cũng không có đánh giáp lá cà với cung thủ bạch kim khô lâu, mà là vừa chạy né tránh mũi tên của đối phương vừa bắn tên, hẳn là bị mũi tên sượt qua mặt.

Michele ở vào thế yếu, nhưng đây thật ra không có quan hệ nhiều lắm với thực lực, mà là mũi tên của hắn đối với loại thứ không có máu thịt như khô lâu này căn bản không có hiệu quả, tên cho dù bắn trúng vị trí trái tim, cũng chỉ sẽ cắm lên xương sườn và bì giáp, hoàn toàn không thể gây thương tổn cho đối phương.

Vì sao không xách đao lên đây? Michele hẳn là không đần như thế chứ? Khi ta đang nghi hoặc, thì nhìn thấy Michele nháy mắt với ta, đây đối với một gã đang né tên thế nhưng không phải chuyện dễ dàng.

Là muốn ta nhân cơ hội đánh lén đối phương sao? Được rồi, nhìn cái dạng này, nếu ta không ra tay, Tylin và Michele nói không chừng thật sự đánh không thắng được E… thủ hạ của Elo, thực lực này hình như vẫn có chút chênh lệch à!

Ôi, dũng giả đầu tiên thì không cần quá đặt nặng rồi.

Nhắm chuẩn mục tiêu, ta niệm bừa chú ngữ, phải đọc vừa nhanh vừa mơ hồ, để cho Charlotte nghe không ra đây là chuỗi “úm ba la xì bùa ba la úm sô đa sữa hột gà… đóng băng thuật!”

Cung thủ bạch kim khô lâu hét lên rồi ngã gục, bởi vì ta đóng băng toàn bộ khớp xương đầu gối của hắn rồi, mà hắn đang chạy bộ, đột nhiên bị đóng băng khớp xương như thế, tiếng ngã ở trên đất chấn động giống như là tảng đá lớn rơi xuống đất, khiến cho ta rất tò mò khung xương của hắn chẳng lẽ thật sự là kim loại sao?

Nhìn thấy cơ hội không thể bỏ lỡ, Michele lập tức xách dao tiến lên điên cuồng chém một trận, nhưng chém lên khung xương, lại thật sự phát ra tiếng leng keng của kim loại va chạm, bạch kim khô lâu sau khi bị chém vài cái, liền giơ đao cùng Michele đối chém, chỉ là hắn đứng không nổi, chỉ có thể quỳ, ngồi thậm chí là lăn lộn để ứng phó công kích.

“Đừng có giết thủ hạ của ta!” Elo nổi giận dùng ma pháp tinh thần rống ta, cường độ của ma pháp tinh thần này gần như là công kích mà không phải truyền lời nữa.

“Nếu ta muốn giết, hắn bây giờ đã là một đống tro tàn rồi!” Rống giận lại, nhìn thấy Elo rên lên một tiếng, vẫn là hắc vu sư vội vàng đỡ hắn, hắn mới có thể tốt đẹp bay ở không trung, ta lúc này mới cảm giác đứt hơi.

“Ra vẻ một chút mà thôi, đừng quá căng thẳng!” Ta bổ sung câu này, tránh cho Elo dưới tức giận hủy đi trò chơi của ta, vậy ta có khả năng sẽ tức đến hủy đi hắn, cứ như thế, thuộc hạ của ta chẳng phải chỉ còn lại Awaitsun rồi sao? Đường đường là một Ma Vương mà không có thuộc hạ cũng không khỏi hơi quá mất khí thế.

Chẳng qua cho dù là bây giờ, thuộc hạ của ta cũng chỉ có Awaitsun và Elo… Không, Elo căn bản là thuộc hạ của Roland, mà Awaitsun cũng không phải cái tên trung thành gì, đáng hận!

Dưới giận dữ, ta dứt khoát ném mười mấy cái nhũ băng về phía Elo ở giữa không trung.

Elo né qua năm, sáu cái ma pháp nhũ băng, ngừng lại một chút, sau đó vậy mà để cho một cái nhũ băng sượt qua bắp chân của hắn, mặc dù thương tổn tạo ra không lớn, nhưng hắn đáng lẽ né được mới đúng… Là cố ý?

“Ta cần làm bộ bị ngươi đánh ngã không?”

Quả nhiên là cố ý! Ta suy tư một chút: “Không, ngươi lao xuống, đánh một chưởng vào ngực Tylin, sau đó để cho hắn đâm ngươi một kiếm, ngươi sẽ làm bộ bị thương bỏ chạy.”

Nghe vậy, Elo hoàn toàn không dài dòng, lập tức lao xuống.

Tylin đang đánh nhau với hắc võ sĩ, nhưng ta đối với kiếm thuật ù ù cạc cạc, thực sự nhìn không ra hai người rốt cuộc ai mạnh hơn, chỉ có thể nhìn biểu tình của Tylin để tham khảo, thấy hắn đánh đến mồ hôi đầy đầu, hình như ứng phó rất miễn cưỡng, trái lại là hắc võ sĩ cả mặt… vô biểu tình, từ lúc bắt đầu đánh đến giờ đều chưa từng thay đổi, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.

Tóm lại, Tylin căn bản không rảnh chú ý động tác của Elo, khi Elo vọt đến trước mặt hắn, thậm chí đập hắn một chưởng khiến cho cả người hắn bay đi nằm ngã trên đất, hắn đều vẫn chưa rõ ràng tình huống.

Cũng không khỏi quá thảm rồi…

Elo cũng có chút không biết làm sao, mặc dù đạt thành nhiệm vụ đánh một chưởng, nhưng nhiệm vụ bị chém một kiếm trái lại khó khăn hơn nhiều.

Khi Tylin bò dậy, biểu tình căng cứng của Elo nới lỏng không ít, xem ra hắn và ta giống nhau, đều có chút lo lắng Tylin cứ thế không bò dậy nổi.

Lần này, rõ ràng chúng ta đều coi thường người ta rồi, Tylin chẳng những bò dậy, thoạt nhìn còn không có trở ngại gì lớn, thậm chí lập tức nhặt kiếm về —- kiếm của hắn vừa rồi mới văng đi —- sau đó vọt về phía Elo.

Hắc võ sĩ tận trách mà ngăn ở trước mặt thượng cấp.

“Lui ra!” Elo khiển trách hắc võ sĩ, nhìn Tylin nói: “Cứ để cho ta gặp hắn!”

Tylin sửng sốt, biểu tình thoạt nhìn có chút nghi hoặc, mặc dù ta không phải giỏi đọc tâm, nhưng cũng không khó đoán được hắn vì sao vì sao nghi hoặc, nghĩ lúc đầu, khi ta vừa nhìn thấy sinh vật hắc ám bên cạnh Elo, cũng rất ngạc nhiên bọn chúng lại có thể nhân tính hóa như thế, khác xa với giảng giải trong sách giáo khoa sinh vật undead, trong đó thế nhưng là nói sinh vật undead vô tình vô tâm hơn nữa cũng không có bao nhiêu trí tuệ đây!

Ở loại niên đại Ma Vương hiện thế, sinh vật undead chạy lung tung này, nếu còn tin cuốn sách đó, thật sự sẽ ngay cả mình làm sao chết cũng không biết!

Đối mặt với Elo cường đại, Tylin vậy mà giơ kiếm chủ động tiến công! Gã này đúng là “dũng giả mình làm sao chết cũng không biết” tiêu chuẩn, ta quả nhiên không chọn sai người!

Tylin cùng Elo leng keng leng keng mà đánh, giống như ta vừa rồi mới nói, xem không hiểu chính là xem không hiểu, chẳng qua Tylin ngay cả hắc võ sĩ cũng ứng phó rất miễn cưỡng, hẳn là không khả năng cùng Elo qua nhiều chiêu như thế, đại khái là Elo nhường đi?

Tốt hơn vẫn là xác nhận một chút! “Elo, ngươi mạnh hơn hắc võ sĩ chứ?”

“Đương nhiên, nếu không làm sao khiến hắn trở thành thuộc hạ của ta?”

Phương pháp thì có đầy! Hồi đó mặc dù ta là thủ lĩnh Thánh Điện, nhưng Mười Hai Thánh kỵ sĩ hẳn là không ai đánh không thắng ta.

“Ta chán nhìn các ngươi leng keng leng keng rồi, mau chóng giải quyết rồi rời khỏi ngay!”

Nghe vậy, Elo dứt khoát không né tránh kiếm tiếp theo của Tylin đâm ra, để cho mũi kiếm rạch ra một đường vết tích thật dài ở ngực hắn, theo lý thuyết, đao kiếm bình thường chỉ cần không chém đứt tay chân, hẳn là không đến nỗi khiến cho Elo có cảm giác quá lớn, nhưng hắn lại phát ra âm thanh đau đớn.

Tylin thấy vậy mừng rỡ, còn muốn lần nữa xuất kiếm, Elo lại có thể lui về sau mấy bước, sau đó vươn cánh bay lên trời cao.

Biểu tình của Elo giống y như thật, hẳn là không phải diễn đi? Ta nhìn hướng kiếm của Tylin, lúc trước cũng đâu phát hiện thanh kiếm đó có chỗ gì đặc biệt, vậy mà có thể đả thương đến Elo?

Tylin lần mò ở đai lưng của mình, giở ra một cái bình nước cỡ bàn tay, sau đó lại có thể đem nước ở bên trong đổ lên mũi kiếm, cả động tác thật ra rất kín đáo, hơn nữa trong lúc này hắn vẫn nhìn chằm chằm Elo ở trên không trung, nếu không phải ta sử dụng cảm tri, sợ rằng tầm mắt cũng sẽ bị áo ngoài của hắn che chắn, không nhìn thấy bình nước nhỏ ở bên hông hắn.

Thì ra hắn chính là như thế đả thương Elo, nước trong cái bình đó hàm chứa thuộc tính thần thánh nồng độ rất cao, dựa vào mũi kiếm đâm thương Elo, nước thuộc tính thần thánh phía trên cũng liền trực tiếp đưa vào trong vết thương, hèn gì Elo sẽ kêu la đau đớn.

Tylin hô lớn với Elo ở giữa không trung: “Thân là đại tướng của thủ hạ Ma Vương, ngươi vậy mà muốn lâm trận bỏ chạy sao? Hay là ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, căn bản không dám đối mặt với đối thủ cũng cầm kiếm!”

Elo “hừ” một tiếng, hết sức không cho là đúng mà nói: “Ngươi chẳng qua là mạo hiểm giả lòng tham không đáy, cần gì chỉ trích ta bắt nạt kẻ yếu, chính ngươi cũng chẳng phải vì bảo vệ kẻ yếu mà đến thảo phạt Ma Vương, chỉ là muốn tiền thưởng mà thôi.”

Tylin sắc mặt cứng đờ, gầm lên: “Ta là, ta… Ngươi chẳng qua cũng chỉ là chó săn! Lúc trước còn là thuộc hạ của Death Lord, bây giờ lập tức đã phản bội làm thuộc hạ Ma Vương, đúng là vô sỉ!”

Ta nhíu mày một chút, tên Tylin này hình như biết được không ít.

Elo bị đâm trúng chỗ đau, phát ra tiếng rống phi nhân: “Ta, Elo, vĩnh viễn trung thành với quân chủ!” Sau đó vậy mà lần nữa vọt qua phía Tylin.

Hỏng bét!

Một cái dịch chuyển tức thời, ta chắn ở trước mặt Tylin, Elo không kịp ngừng thế tiến công hoặc là hắn căn bản không muốn ngừng tay, một chưởng đánh vào ngực ta, mặc dù tức thì dùng hắc ám thuộc tính bảo vệ tâm mạch, nhưng vẫn là bị lực đánh chấn động đến tông ngã Tylin vừa lại té ra một đoạn, chỉ có thể nằm trên mặt đất, đau đến nỗi xém nữa thở không nổi.

“Xin lỗi, không dừng kịp.” Elo bay trở về không trung, cũng biết mình đã phạm sai lầm, đơn giản mà nói xin lỗi.

Giọng của ngươi có thể thêm chút thành ý không hả!

“Ta lát nữa sẽ đi đánh Roland một chưởng! Ngươi đem cảnh cáo cuối cùng đọc cho xong rồi cút về Ma Vương Điện cho ta!”

Elo kiên trì: “Là lỗi của ta, đừng đi làm khó quân chủ!”

“Đọc xong thì cút!”

Awaitsun, Elo… tên nào tên nấy đều là đồ khốn không trung thành!

Elo đình trệ một chút, nhìn quanh mọi mạo hiểm giả một vòng, hô lớn: “Coi như các ngươi may mắn, Ma Vương triệu hồi bọn ta, phải lập tức nhanh chóng trở về, không rảnh xử lý các ngươi, nhưng nghe đây, ta đã nhận rõ các ngươi, các ngươi một tên cũng chạy không thoát, tương lai ta sẽ phái thuộc hạ đến xử lý hết các ngươi!”

Hô xong, Elo liền vội vã mà cùng thuộc hạ dịch chuyển tức thời rời khỏi.

“Grisia, cậu không sao chứ? Cố chịu một chút, tôi lập tức giúp cậu trị liệu!”

Cho đến khi tiếng nói lo lắng vang lên, ta mới chú ý đến Charlotte đang ngồi xổm bên cạnh, còn đặt tay ở trước ngực ta, sau đó bắt đầu đọc lên chú văn trì dũ thuật, lúc này, Michele và Tylin cũng vội vã chạy về, trên mặt người sau ngoại trừ lo lắng, còn có áy náy nồng đậm.

Đối mặt với ba người đầy lo lắng, ta kéo một nụ cười: “Đừng lo lắng, không chết được đâu.”

“Không chết là tốt.” Ba người rõ ràng yên tâm rất nhiều.

Trì dũ thuật của Charlotte cũng không tồi, liên tục thi triển một cái trung cấp trì dũ thuật và cao cấp trì dũ thuật, nếu là ta lúc trước, chính là đứng lên nhảy múa cũng được rồi, nhưng ta bây giờ lại chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy, tố chất thân thể vẫn thật kém, thực sự có chút không quen.

Đúng lúc vừa ngồi lên liền khiến cho ta phát hiện Woodrow vẫn còn ở hiện trường, hơn nữa cử chỉ khác thường, cả người hắn đều cứng ngắc, ta vừa thi triển ly thức, càng nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hình như muốn xoay người rời khỏi, thân thể đã xoay một nửa, lại đột nhiên ngừng lại, miễn cưỡng quay đầu chào hỏi: “Nếu như không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây.”

“Khoan đã, không thương lượng một chút à?” Michele nhạ dị nói: “Lời vừa rồi cái sinh vật undead kia nói thì sao?”

Woodrow miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nói: “Các cậu trước thu xếp cho đồng đội bị thương, lát nữa hẵng qua thảo luận với tôi đi.”

“Nói cũng phải.” Michele gật đầu.

Woodrow liếc về phía ta một cái, thấy ta không có phản ứng, lập tức xoay người rời khỏi.

Nhận ra ta rồi sao? Giết hắn, hay là…

“Dám nói một chữ, ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!”

Woodrow lảo đảo một bước, gật đầu, sau đó rất nhanh mà rời đi.

“Grisia.” Tylin đột nhiên gọi một tiếng, ta quay đầu nhìn hắn, hắn vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi nợ cậu một mạng.”

Ta cười.

Dũng giả nợ Ma Vương một mạng, Tylin, ngươi cứ ngoan ngoãn dùng mạng cùng ta chơi trò chơi này đi.

Vương quốc Kissinger vừa lại nâng cao tiền treo thưởng của Ma Vương và sinh vật undead, cộng thêm ta và Tylin đều muốn tiếp tục chinh phạt Ma Vương, Michele cũng không thể bắt bí chúng ta, chỉ có tiếp tục hành trình chinh phạt Ma Vương.

Bởi vì Elo thỉnh thoảng phái tới sinh vật undead tương đối cao đẳng để cho chúng ta đánh, cho nên tiền thưởng đoàn đội chúng ta nhận được so với người khác nhiều hơn rất nhiều, không ít người từ những nơi khác ngưỡng mộ mà đến, yêu cầu gia nhập đoàn đội, đội ngũ cũng càng ngày càng lớn mạnh, vẫn thật có chút giống một chi quân đội chinh phạt Ma Vương rồi.

Bởi vì Tylin “đánh chạy” Elo, cứu mọi người có mặt lúc đó, cho nên Tylin, Michele, ta và Charlotte cũng theo đó mà biến thành nhân vật trung tâm của đoàn đội.

Tùy theo sinh vật undead một con tiếp nối một con mà đến, kiếm thuật của Tylin cũng càng ngày càng tốt hơn, tiến bộ có thể nói là một ngày ngàn dặm, không tệ không tệ, nếu như ngay cả thực lực so sánh với Elo cũng không có, vậy làm sao có tư cách làm dũng giả thứ nhất của ta đây?

Trò chơi tiến hành rất thuận lợi, bây giờ chuyện duy nhất khiến ta có chút băn khoăn là Thần Điện Ánh Sáng muốn xuất binh tấn công Ma Vương, nhưng ta nghĩ làm sao cũng đều cho rằng Lesus không thể xuất binh thành công, bây giờ Ma Vương vừa mới xuất hiện, hắc ám thuộc tính sử dụng cũng không nhiều, một khi ta xảy ra chuyện thậm chí đi tong rồi, sợ rằng thế giới lại phải bị hắc ám chi địa nuốt chửng.

Cho nên, Lesus muốn xuất binh tấn công ta, còn phải trước qua cửa ải hoàng thất các nước, chỉ là Vong Hưởng quốc có để cho hắn xuất binh hay không đã là cái vấn đề lớn, Giáo Hoàng cũng không thể tùy ý hắn làm loạn, hơn nữa Thánh kỵ sĩ của phái người tốt ấm áp làm sao cũng là người dưới trướng của ta, muốn lấy để tấn công ta cũng không khả năng thuận lợi như thế… mặc kệ nghĩ làm sao, Lesus đều không thể dễ dàng xuất binh.

Cho dù là ta xuất binh cũng phải giải quyết một đống vấn đề, mặc dù trên lý luận, toàn bộ Thánh kỵ sĩ đều phải nghe lệnh của ta, nhưng xuất binh thế nhưng không phải có binh là được, còn phải kiếm đồ ăn, nước uống và trang bị, không có chi viện của Giáo Hoàng thậm chí của Quốc Vương, xuất binh một tuần đã phải dẹp đường về nhà rồi, quân đội đói bụng sao có thể đánh nhau chứ!

Lý do không có đầy đủ vẫn thật xuất binh không được, càng huống chi Lesus chỉ là Judge knight, hắn thế nhưng không phải thủ lĩnh Thánh Điện, điều động lên khó khăn càng chồng chất.

Bởi vì không tin Lesus thật sự xuất binh, cho nên ta bỏ mặc chuyện này suốt một tháng, mãi cho đến hai ngày gần đây, Tylin bận rộn đánh sinh vật undead thăng cấp, trong đoàn đội mạo hiểm không có chuyện gì, đang là lúc nhàm chán, ta mới quyết định dùng ly thức để nhìn lén tình hình của Thần Điện Ánh Sáng một chút.

Bởi vì khoảng cách xa xôi vừa lại đối với phương hướng không quen, ta tốn một khoảng thời gian, để cho tinh thần của mình vọt đến Thần Điện Ánh Sáng, ai ngờ vừa đến Thần Điện, ta thiếu chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm Thần Điện rồi, bởi vì Thánh kỵ sĩ đầy Điện đều mặc đồng phục xa lạ, nếu không phải biểu tượng Thần Ánh Sáng ở phía trên không có thay đổi, vẫn thật khiến người nhận không ra.

Đồng phục trên thân của mỗi người đều rất mới, xem ra là đã đổi đồng phục mới, đây cũng không có gì, lúc trước đúng là từng suy tính muốn làm đồng phục mới, chỉ là không ngờ ngay cả kiểu dáng đều thay đổi nhiều như thế, hơn nữa chất liệu thoạt nhìn cũng tốt hơn so với đồng phục lúc trước, độ dày vải vóc tăng lên không ít, ngực chỗ hiểm vân vân thậm chí may thêm thuộc da vào giữa vải vóc, dùng để tăng độ phòng ngự… Giáo Hoàng từ lúc nào trở nên hào phóng như thế rồi?

Ông ta chẳng phải nói Thánh kỵ sĩ dù sao cũng không sợ bị đánh, đồng phục chỉ cần hào nhoáng bên ngoài, thoạt nhìn hoa lệ, có thể lừa gạt tín đồ thì càng tốt, về phần vải vóc thì có thể mỏng được bao nhiêu thì mỏng bấy nhiêu, nếu không phải sợ trời mưa, ông ta còn muốn dùng giấy đây!

Ta tò mò tiếp tục nhìn lén, có một số Thánh kỵ sĩ mặc khôi giáp, thoạt nhìn cũng là mới, hình như hết sức kiên cố, không giống loại khôi giáp lúc trước dùng cho nghi thức kia, xa hoa đẹp mắt, mặc lên lập tức oai phong hơn gấp đôi, hơn nữa vừa vặn thoải mái, trọng lượng còn rất nhẹ đây!

Khôi giáp trước kia có thể nói là ngàn vạn ưu điểm tập trung vào một bộ, độc nhất chỉ có một khuyết điểm, chính là không có lực phòng ngự, tế ti cầm ma pháp trượng chọc vài cái nói không chừng cũng sẽ bị thủng.

Dù sao phòng ngự của Thánh kỵ sĩ là dựa vào Thánh quang hộ thể mà không phải dựa vào khôi giáp, Giáo Hoàng lúc trước là nói như thế.

Đám Thánh kỵ sĩ hình như cũng cảm thấy hứng thú với khôi giáp mới của mình, thỉnh thoảng có người gõ gõ đánh đánh, sau đó rất lấy làm lạ khôi giáp lại có thể không bị lõm xuống.

“Khôi giáp này thật không tệ.” Thánh kỵ sĩ rất cảm động nói.

“Đúng thế, so với cái bộ vô dụng chỉ có thể nhìn trước kia tốt hơn nhiều.”

“Rốt cuộc không cần cẩn thận từng ly từng tý, sợ làm hỏng khôi giáp thì lại phải tự mình tốn tiền sửa rồi.”

“Sửa cái gì? Nếu đụng lõm, lấy ngón tay ấn ở mặt trong về nguyên dạng là được rồi à!”

“Nhưng tôi lần trước không cẩn thận đã đụng thủng rồi.”

“Vậy đúng là hết cứu rồi…”

Nghe thấy ta cũng xót xa rồi, chỉ là kinh phí làm trang phục Giáo Hoàng phát xuống có nhiêu đó, ta có thể có biện pháp gì?

Thánh kỵ sĩ thở dài nói: “Nếu như không phải sắp đi tấn công Ma Vương, sợ rằng chúng ta cả đời đều mặc không được loại khôi giáp này đi!”

Tấn công Ma Vương? Ta nghiến răng nghiến lợi, vẫn thật sự muốn đến tấn công ta? Lại có thể còn làm khôi giáp tốt như thế, Giáo Hoàng ông làm cái quái gì vậy, trước kia chết cũng không chịu phát kinh phí làm trang phục, bây giờ sắp tới tấn công ta rồi mới chịu phát tiền, ta với ông có thâm thù đại hận gì sao?

Hừ! Không cần tự hỏi tự đáp, bây giờ liền đi tìm Giáo Hoàng, nếu ông ta nói không ra nguyên nhân, thì đổi lại ta có thâm thù đại hận với ông ta rồi!

Còn chưa tìm được Giáo Hoàng, lại trước ở trên hành lang liếc thấy một người, mặt của hắn thoạt nhìn thực sự rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại cũng nhớ không ra —- Leaf?

Sau khi nhìn thêm một cái, ta không thể chắc chắn hơn, đúng là Elmairy!

Ta sững sờ mà nhìn hắn, hơn một năm trước, hắn còn có khuôn mặt trẻ con hình trứng ngỗng, đàn ông hơn hai mươi tuổi còn có thể dùng “đáng yêu” để hình dung thực sự không nhiều, nhưng Elmairy chính là một tên trong đó!

Nhưng giờ đây, cằm của hắn thon nhọn không ít, không còn là mặt trứng ngỗng nữa, cùng lắm coi là mặt trái xoan, không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt vậy mà có thể sắc bén như thế, phối hợp với bộ khinh giáp cung tiễn thủ mới tinh, thoạt nhìn thật sự rất có khí thế!

Cảm tri quả nhiên không thể hoàn toàn thay thế thị giác, lúc trước ta căn bản không phát hiện tướng mạo của Elmairy thay đổi thì ra nhiều như thế!

“Đội trưởng.” Thánh kỵ sĩ bên cạnh hắn, nếu ta nhớ không sai, đó hẳn là phó đội trưởng của hắn, nói: “Kinh phí mua thêm cung tên và khinh giáp còn dư có thể lấy mua thêm một loạt mũi tên có lực xuyên thấu mạnh không?”

Thánh kỵ sĩ của Leaf knight lãnh đạo tất cả đều kiêm luyện cung thuật, là một dòng cung kỵ binh lên ngựa có thể kéo cung bắn địch, xuống ngựa có thể vung kiếm chém người, cũng là một tốp công kích thủ từ xa quan trọng nhất trong Thánh Điện.

Elmairy giật mình, khí thế vừa rồi nhất thời bớt đi một nửa, có chút khó có thể tin lẩm bẩm: “Mua xong trang bị lại có thể còn dư kinh phí? Giáo Hoàng lần này thật sự hào phóng à!”

“Đúng là rất khó tin.” Phó đội trưởng trông về nơi xa: “Nhớ trước kia từng xin mua một loạt tên, phản hồi của Giáo Hoàng kêu tôi mua đầu tên là được, thân tên thì dẫn tiểu đội viên vào rừng rậm đốn cây, sau đó vót mảnh là xong…”

Nghe vậy, Elmairy cũng lộ ra cười khổ, nhưng đột nhiên, hắn dừng lại bước chân, sau đó nhìn trái nhìn phải, nhưng không nhìn thấy thứ gì.

“Đội trưởng, làm sao vậy?”

Elmairy có chút mê hoặc nói: “Không, không có gì, vừa rồi đột nhiên cảm giác rất giống như có người đang nhìn ta, có lẽ là ảo giác đi.”

Không hổ là cung tiễn thủ từng luyện cảm tri, sợ rằng Elmairy là nhận thấy được ta rồi, mặc dù cuối cùng nhận định là ảo giác, nhưng chỉ là thế này đã rất khá rồi…

“Ở đó.” Phó đội trưởng chỉ một cái góc nào đó.

Ta và Elmairy đồng loạt nhìn qua, hai nữ tế ti tập sự khoảng chừng mười mấy tuổi đang trốn ở bên cột nhìn trộm hắn, vừa nhìn thấy Elmairy đang nhìn bọn họ, lập tức thẹn thùng mà bỏ chạy mất.



“A?” Elmairy lại là vẻ mặt mê hoặc, khí thế biến mất tăm, thoạt nhìn trái lại càng giống Elmairy trong ký ức của ta. “Ta tưởng rằng chuyện của ta và Ann, toàn Thánh Điện đều biết rồi.”

Phó đội trưởng nhún vai nói: “Là toàn Thần Điện đều biết không sai, nhưng thứ không chiếm được càng quý giá mà! Đội trưởng giá trị của ngài trái lại so với lúc trước càng cao rồi đây!”

“Như, như vậy sao…”

Thế giới này thay đổi rồi! Đàn ông độc thân không ai muốn, gã sắp chết trái lại người người đoạt, có lộn hay không hả!

“Đội trưởng, Thần Điện vẫn định tấn công Ma Vương sao?” Phó đội trưởng khéo léo hỏi: “Kế hoạch xuất binh hình như chịu rất nhiều trở ngại?”

Elmairy lắc đầu nói: “Mặc kệ có bao nhiêu trở ngại, tóm lại xuất binh theo kế hoạch của Judge knight, mũi tên vừa rồi nói đến cứ đi đặt đi, nếu uy lực mũi tên không đủ mạnh, đối phó sinh vật undead cũng rất vất vả.”

“Vâng!” Phó đội trưởng lẩm bẩm: “Xem ra phải gấp rút mới kịp xuất binh rồi, tôi bây giờ lập tức sẽ đi mời thợ thủ công giúp đẩy nhanh công việc, xin cáo lui trước.”

“Mau đi đi!”

Gì vậy chứ, các ngươi thật sự định nghe lời Lesus đi tấn công Ma Vương —- tấn công ta sao?

Elmairy, ngươi có phải quên ta mới là thượng cấp trực thuộc của ngươi, ta mới là thủ lĩnh Thánh Điện…

Grisia!

Ta lặng đi một chút. Ai đang gọi ta? Lại thử nhìn Elmairy ở phía trước, từ sau khi phó đội trưởng của hắn vội vàng rời khỏi, hắn cũng không nhanh không chậm mà đi, nhìn hướng đi hình như là định trở về phòng, cũng không giống dáng vẻ đã lên tiếng.

“Grisia, cậu rốt cuộc đang ngẩn ngơ cái gì thế?”

Đây là… tiếng của Charlotte!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv