Mùa hè, năm Đoan Khánh thứ ba [1].
Trong khu rừng phía Tây huyện Thanh Lâm, phủ Nam Sách [2], đoàn người nai nịt gọn gàng, lặng lẽ bước đi. Cờ quạt màu xanh lam phấp phới hình một ngọn núi lớn vẽ bằng nét mực đen, cờ hộ tống của Trường Thạch Hội, võ phái nức tiếng trong thành. Một chiếc kiệu gấm xanh trên vai bốn vị phu kiệu cao lớn lực lưỡng. Đi hai bên chiếc kiệu là hai nam nhân mặc y phục màu xanh lam sẫm với hoa văn chìm màu bạc.
Một trong hai người dung mạo như hoa, trắng trẻo thư sinh, đường nét muôn phần thanh tú. Từng cử chỉ điệu bộ của hắn đều thư thái nho nhã. Người này là Trần Anh Khoa, đội trưởng đội hộ tống Tùng môn, đại đệ tử của Trường Thạch.
Người thứ hai cao lớn vạm vỡ hơn đôi chút, gương mặt góc cạnh rám nắng, mái tóc cắt ngắn gần sát da đầu [3] khiến diện mạo hắn thêm phần dữ dằn. Đôi mắt đặc biệt sáng và vầng trán rộng. Hắn tên gọi là Phạm Thức, cũng là một trong tam đại đệ tử của Trường Thạch, trưởng đội hộ tống Bách môn.
"Anh Thức, chúng ta sắp tới nơi chưa?" Giọng nói trong trẻo của cô gái trẻ tuổi vang lên từ trong chiếc kiệu gấm. Bàn tay búp măng nhỏ nhắn vén hờ tấm màn che, chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt nhưng vô cùng mỹ lệ.
"Bẩm cô, chắc chỉ nửa canh giờ nữa chúng ta về tới Thanh Lâm," Phạm Thức cúi người, cung kính đáp.
"Anh... sao anh cứ gọi em là cô thế? Chúng ta chẳng phải là anh em kết nghĩa hay sao?" Giọng nói của cô gái lại vang lên, lần này có vẻ hờn dỗi. Cô gái này là Lý Diệu Linh, con gái của Lý Quốc, chưởng môn phái Trường Thạch. Chuyến này nàng trở về nhà sau hơn một tháng qua nhà cậu ruột ở Đông Quan [4].
"Diệu Linh đừng giận," giọng nói ôn tồn dịu dàng tiếp theo là của Trần Anh Khoa. Hắn quay sang phía Phạm Thức, nheo mắt cười, vờ mắng: "Thức anh thật là kẻ có phúc không biết hưởng!"
Phạm Thức cũng bật cười, đưa tay lau giọt mồ hôi đăng lăn xuống bên má: "Nàng thể tất cho. Là tại tôi lỗ mãng. Chuyến đi đã dài, chúng ta đều đã mệt rồi."
Lời nói vừa dứt thì một mũi tên từ đâu vụt tới, sượt qua mặt hắn, cắm phập vào thành kiệu.
"Bảo hộ!" Cả Phạm Thức và Trần Anh Khoa đồng loạt hô lớn, lập tức tuốt kiếm thủ thế. Xung quanh họ, đệ tử của Trường Thạch trong tích tắc đã sẵn sàng nghênh chiến.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn xao xác tiếng lá rơi.
Thế rồi âm thanh gió rít ập tới từ trên cao khi ngàn vạn binh khí đổ xuống như mưa. Đoàn võ sĩ căng mình chống đỡ, đánh văng các vũ khí ra xa. Phạm Thức nhanh tay chụp lấy một chiếc khiên đồng bên cạnh, hắn cúi rạp người xuống, đưa chiếc khiên lên trên đầu hứng lấy trận mưa hung khí, đôi mắt chim ưng chăm chú nhìn xuống dưới đất. Rồi như phát hiện ra điều gì, hắn xoạc người, vung kiếm chém hai, ba nhát liên tiếp xuống thảm lá dày xung quanh chiếc kiệu. Mặt đất bên dưới dường như bị bốc lên gần cả tấc, trước khi chao đảo trên không trung rồi sụp xuống khiến chiếc kiệu như nảy lên rồi đập thẳng xuống đất, cát bụi tung mù mịt. Tiếng dây thừng đứt phựt, kèm theo tiếng động gì đó như đá tảng rơi xuống và tiếng người ngã xuống từ trên cây, lộp độp như táo rụng. Xem ra những kẻ mai phục đã dày công đặt bẫy ở vị trí này định hốt cả ổ. Chúng tấn công từ phía trên vốn là để phân tán sự chú ý mà thôi.
Cũng gần như cùng lúc đó, Trần Anh Khoa vung kiếm chém một nhát vào phía sau một gốc cây si phía bên trái. Xung lực từ đường kiếm táp vào gốc cây một đường sâu hoắm như bị sét đánh. Lôi Kiếm Ảnh, kiếm pháp tinh diệu của Trường Thạch.
Lập tức, từ phía sau gốc cây này, hai bóng người áo đen bay ra. Cả hai đều mặc y phục màu đen với đai lưng và bao tay màu tím sẫm, để tóc dài búi cao, đeo mặt nạ bằng sắt. Theo sau họ là một tốp người mặc y phục màu đen, quấn kín mặt.
"Đại Hùng Tinh Giáo?" Trần Anh Khoa nhíu mày nghĩ thầm. Rồi lập tức nói lớn: "Không biết Trường Thạch đã mạo phạm với Đại Hùng Tinh Giáo khi nào. Vì sao lại mai phục người của chúng tôi ở đây?"
Một trong hai người mặc áo đen có vóc người cao lớn nhưng gầy gò, nói, giọng hắn trầm đục rất khó nghe: "Cậu Khoa việc gì phải giả ngây như thế? Hôm nay chúng tôi tới muốn thỉnh Trường Thạch Hội món đồ gì, chắc cậu còn phải biết rõ hơn chứ?"
"Lẽ nào chúng đã đánh hơi được việc chúng ta tới Đông Quan chuyến này để hộ tống Thủy Ngọc Đản?" Phạm Thức nghĩ thầm. Hắn lớn giọng: "Đại Hùng Tinh Giáo tiếng tăm giang hồ như vậy mà hôm nay đi làm mấy việc của phường trộm cướp thế này, không sợ mất mặt hay sao?"
"Cậu Thức chớ nặng lời," người áo đen vẫn thản nhiên trả lời. "Chúng tôi chỉ có nhã ý mượn xem cho biết, sao lại có thể so với phường trộm cướp được?"
"Vậy chúng ta hôm nay nhất định phải phân cao thấp một trận rồi," Trần Anh Khoa mỉm cười, gương mặt như hoa của hắn trong lúc này vẫn không mất đi vẻ nho nhã. Nhưng vừa dứt lời thì ánh mắt đã trở nên sắc lạnh, những đường kiếm ào ạt như rồng bay phượng múa lao tới kẻ mặc áo đen với thân hình cao gầy. Kẻ này cũng rõ ràng là một cao thủ. Cây thương dài trên tay hắn múa vun vút chống đỡ với những đòn đánh của Trần Anh Khoa, không hề thất thế.
Như một tiếng hô xuất trận, hai bên xông vào nhau nảy lửa. Đội hình hai bên có vẻ ngang tài ngang sức.
Phạm Thức đứng quan sát, cảm thấy tên đầu sỏ đeo mặt nạ không hề dễ xơi. Toan nhảy vào tham chiến cùng Trần Anh Khoa, thì kẻ đeo mặt nạ thứ hai đã vung kiếm chắn ngang đòn đánh của hắn. Hai lưỡi kiếm chạm nhau, xung lực khiến cả hai cùng lùi lại.
Đôi mắt chim ưng của Phạm Thức nhìn chằm chằm vào kẻ địch, trước khi nhoẻn miệng cười: "Được, để ta hầu mi một hiệp." Nói rồi kiếm phong bổ xuống dồn dập liên hồi.
Quả không hổ danh một trong tam đại đệ tử của Trường Thạch, Phạm Thức cũng là một cao thủ đáng gờm. Kiếm pháp của hắn như cuồng phong vũ bão, từng đòn đánh nhanh và mạnh, dù đôi chỗ vẫn còn rườm rà. Ngoài tốc độ và sức mạnh, khả năng quan sát nhanh nhạy khiến hắn trở thành một đối thủ khó chịu.
Tuy nhiên kẻ địch của hắn cũng chẳng phải hạng vừa. Kẻ này có vóc người nhỏ nhắn hơn tên còn lại, nhưng vì thế mà thân thủ nhanh nhẹn hơn hẳn. Kiếm pháp của hắn lại vô cùng tinh diệu, uyển chuyển biến hóa. Hắn bình tĩnh đối phó với từng đòn tấn công của Phạm Thức, không chút nao núng, từ đầu đến cuối cũng không thốt ra lời nào.
Cứ thế hai bên giao chiến tới vài chục chiêu, tưởng chừng khó có thể ngã ngũ.
Thình lình từ đâu, một mũi phi tiêu bay vụt về phía tấm màn gấm của chiếc kiệu. Phạm Thức xoay người, vung tay chém bay chiếc phi tiêu.
Luồng gió từ nhát kiếm của hắn trong khoảnh khắc hất tung chiếc rèm tre phủ gấm, để lộ ra nhan sắc xinh đẹp kiều diễm của cô gái trạc mười bảy, mười tám ngồi trên kiệu. Đôi mắt bồ câu mở to thảng thốt, hàng mi dài như liễu rủ. Sống mũi nhỏ nhắn và khuôn miệng e ấp giờ đang mím chặt. Hai tay nàng ôm chặt một chiếc hộp bằng ngà khảm ngọc thạch với những đường chạm trổ tinh tế.
Đối thủ của Phạm Thức cũng nhanh như cắt đưa mũi kiếm chếch lên cao, nhắm thẳng vào Lý tiểu thư ngồi trong kiệu. Không chút nao núng, Phạm Thức nghiêng người, hứng trọn đường kiếm vào bả vai. Mũi kiếm xuyên qua lớp áo giáp của hắn ngọt sớt, như con dao cắt qua một miếng bột, dễ dàng đâm thủng cả xương cốt. Hắn há miệng bất ngờ, cảm nhận cơn đau như ngàn lửa đang thiêu đốt cơ thể. Thế nhưng trong tích tắc vẫn kịp vung kiếm chém ngang hông kẻ đeo mặt nạ trước mặt, tước ngang người y một đường sâu hoắm.
Kẻ kia bất ngờ kêu lên một tiếng, ôm vết thương gục xuống.
Đúng lúc ấy, tiếng tù và rúc lên từng cơn và vó ngựa sầm sập lao tới. Lá cờ xanh lam với biểu tượng ngọn núi lớn của Trường Thạch bay phần phật trong gió. Là đoàn hộ tống của Lý Quốc, vốn đã đi trước nửa canh giờ, quay lại cứu viện.
Đối thủ của Trần Anh Khoa lập tức ném ra một thứ bom khói che khuất tầm nhìn, lao tới ôm lấy kẻ đeo mặt nạ còn lại, nhanh chóng rút lui.
Khi Lý võ sư tới nơi, khói đã tan và nhóm người áo đen đã hoàn toàn biến mất.
"Anh Thức... anh Thức... anh sao thế này?" Lý Diệu Linh bước xuống khỏi kiệu, giọng nói lạc đi khi thấy Phạm Thức đang nằm gục dưới đất, ôm chặt bả vai. Đôi mắt bồ câu của nàng đã gần như rơm rớm.
Lý Quốc vội vã xuống ngựa, ngồi phục xuống bên cạnh Phạm Thức. Ông lập tức phong tỏa các huyện đạo quanh vai hắn, quan sát kĩ hơn. Nơi mũi kiếm của kẻ đeo mặt nạ xuyên qua người Phạm Thức, xuất hiện những vệt cháy xém, không hề chảy máu. Mùi da thịt cháy khét bốc lên khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
"Hỏa Điểu Vũ," Lý Quốc nhíu mày.
"Hỏa Điểu Vũ?" Trần Anh Khoa đứng bên cạnh, hoang mang lặp lại. "Là chiêu thức cuối cùng trong Đại Hùng kiếm pháp à? Nghe đồn nó có thể thiêu đốt nội tạng đối phương bằng nội công của người sử dụng, không để lại cả vết máu. Lẽ... lẽ nào... kẻ đó là... là... giáo chủ Đại Hùng Tinh Giáo?"
"Điều này thì chưa chắc," Lý Quốc trầm ngâm. "Trong Đại Hùng Tinh Giáo, ngoài giáo chủ còn có hai sứ giả và năm môn trưởng kiếm thuật tinh diệu. Rất có khả năng những kẻ đó cũng có thể sử dụng Hỏa Điểu Vũ. Chỉ không ngờ chúng cử cả những thuộc hạ thân tín đến thế phục kích chúng ta lần này."
Rồi không có thời gian chậm trễ, ông lập tức ra lệnh cho đoàn người nhanh chóng trở về Lý phủ.
Lý Diệu Linh đỡ Phạm Thức lên kiệu, đặt đầu hắn nằm lên đùi nàng. Ánh mắt thiếu nữ nhìn vị đồ đệ của cha, cũng là người anh kết nghĩa thân thiết từ nhỏ đầy lo lắng xót xa. Trần Anh Khoa nhìn theo, mím môi im lặng không nói gì.
Đoàn người tiếp tục khẩn trương lên đường.
***
Núi Bà Mụ, đỉnh Thiên Đàn.
Nơi này dốc đứng vực sâu, địa hình hiểm trở, âm khí hoành hành. Những người săn thuốc quý cũng chẳng dám bén mảng tới. Sinh vật sống duy nhất, dường như chỉ có đàn dê núi lãng đãng gặm cỏ.
Trong cái âm u tịch mịch của núi rừng mây ngàn ấy, bỗng dưng vang lên những âm thanh loạt xoạt liên tiếp. Nhìn kĩ hơn, là một nhóm người áo đen đang nhanh nhẹn di chuyển, xuyên qua màn sương mù mờ ảo, nhảy qua những dốc núi thẳng đứng như thể đã quá quen thuộc địa hình ở đây. Nhẹ nhàng lướt vào một miệng hang nhỏ bị che phủ bởi cây cối rậm rạp giữa lưng chừng núi. Tiếp tục tiến sâu vào trong.
"Vũ tả sứ để ta xuống được rồi," giọng nói trong vắt của một cô gái trẻ vang lên. Kẻ đeo mặt nạ với dáng người cao gầy dừng lại, đặt cơ thể nhỏ nhắn trên vai ngồi xuống.
Hắn lột bỏ chiếc mặt nạ bằng sắt, để lộ ra gương mặt dài xương xẩu chằng chịt sẹo của một người chừng bốn mươi tuổi. Tên hắn là Vũ Thạnh, Tả sứ giả của Đại Hùng Tinh Giáo, cũng là tay sai thân tín thân cận nhất của giáo chủ. Đôi mắt đỏ quạch của hắn nhìn cô gái trước mặt, cúi đầu: "Nguyễn tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cô gái vừa lên tiếng, cũng chính là kẻ đeo mặt nạ thứ hai ban nãy, cựa mình ngồi thẳng dậy. Nàng nuốt nước bọt, cố gắng nén một tiếng rên. Vết thương trên hông tương đối sâu.
"Chỉ là một nhát kiếm bình thường thôi, Vũ sứ giả không cần lo lắng," cô gái gượng cười, đáp. Dường như không muốn tiếp tục câu chuyện với Vũ Thạnh.
"Tôi thấy cô còn lo lắng nhiều hơn đấy," Vũ Thạnh cười, giọng nói có phần mỉa mai. "Nhiệm vụ thất bại do cô, nên cô thấy lo lắng sao?"
Dạ Thanh lập tức trừng mắt nhìn Vũ Thạnh. Trước mặt các đồ đệ khác của môn phái, hắn đang cố tình bóp méo câu chuyện để đổ lỗi cho nàng hay sao?
"Vũ sứ giả nói chưa đủ rồi," gương mặt tỉnh rụi, giọng nói nàng càng trở nên lạnh lẽo. "Anh em đều nhìn rõ là do Vũ sứ giả không thể một mình đối phó được với Trần Anh Khoa, nên mới khiến ta liên lụy, không phải sao?"
"Đại đồ đệ của Trường Thạch không phải kẻ võ công tầm thường," Vũ Thạnh lừ mắt nhìn Dạ Thanh, giọng nói có phần khó chịu. Không ngờ Dạ Thanh cũng chẳng ngại nói láo để vu ngược lại cho hắn. "Chưa kể, qua lần giao đấu này, tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ thăm dò thực lực của đối thủ rồi."
"Vậy như lời ông nói, nhiệm vụ chính lần này là để thăm dò kẻ địch. Thủy Ngọc Đản vốn chỉ là cái cớ," chớp lấy thời cơ, Dạ Thanh nhoẻn miệng cười. "Chúng ta không tổn thất gì về người, vậy ông nói xem nhiệm vụ đã thất bại ở chỗ nào?"
Vũ Thạnh á khẩu, hơi thở cũng vì thế mà trở nên nặng nề. Hắn nhìn Dạ Thanh chăm chú, rồi bất thần đổi giọng, nụ cười nửa miệng ra vẻ ngạc nhiên: "Hỏa Điểu Vũ... Dạ Thanh, không ngờ cô cũng máu lạnh đến thế."
Gương mặt cô gái thoáng lộ vẻ khó chịu, đáp lại bằng giọng nói lãnh cảm: "Tự ông cũng đã nói rồi, tam đại đồ đệ của Trường Thạch không phải kẻ tầm thường."
"Vậy sao? Vậy chắc tôi nhìn nhầm," Vũ Thạnh vì thế càng không buông tha. "Nhưng cô biết không. Nếu người nào không biết, sẽ tưởng cô nhìn thấy điều gì đó đáng sợ đến mức phải ra tay sát thủ đấy."
"Ta không hiểu ông nói gì," Dạ Thanh đáp vội. Quả nhiên là kẻ gian xảo như Vũ Thạnh đã hoàn toàn nhìn thấu tâm can của nàng. Càng ở lại đây lâu với hắn sẽ càng bất lợi: "Cảm ơn Vũ tả sứ khi nãy đã tương trợ. Giờ ta cần về băng bó vết thương. Xin cáo từ."
Nói rồi cúi đầu đi thẳng.
Vũ Thạnh nhìn theo cái bóng bé nhỏ của Dạ Thanh, hừ mũi. Trước giờ hắn vốn không ưa gì đứa con gái xấc láo này. Là đại tiểu thư của Đại Hùng giáo chủ, từ bé đã được ưu ái. Cộng thêm tư chất hơn người, cô ta hoàn thiện 72 chiêu thức của Đại Hùng kiếm pháp năm mười lăm tuổi, trở thành môn trưởng phân môn Khổng Tước năm mười bảy tuổi. Là kẻ có thể sử dụng Hỏa Điểu Vũ đạt tới độ tinh diệu chỉ sau Đại Hùng giáo chủ. Cô ta ngang tàng phách lối, không coi ai ra gì, nhưng kẻ đi theo phò tá vẫn không ít.
Vũ Thạnh liếm môi. Vừa như một cái gai chướng mắt, lại vừa như một chiến lợi phẩm béo bở nếu chiêu mộ được. Trong mắt hắn, và có lẽ là cả các sứ giả và môn trưởng khác, sự tồn tại của cô ta vẫn luôn có một sức hấp dẫn lạ thường. Hắn hừ mũi, rồi sẽ có ngày, hắn nhất định sẽ khiến cô ta phải đầu hàng.
***
"Em không hiểu, rốt cuộc đối thủ của chị là kẻ thế nào, mà môn trưởng Khổng Tước vừa phải sử dụng tới Hỏa Điểu Vũ, lại vừa để mình bị thương như thế này?" Người thanh niên trẻ trạc mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt vuông vức và đôi mắt tinh anh trong y phục màu trắng pha xanh nhạt quỳ phục xuống bên cạnh Dạ Thanh, vừa băng bó vết thương cho nàng, vừa lắc đầu lớn tiếng lẩm bẩm.
Dạ Thanh liếc nhìn Hoàng Đức, biết hắn đang cố tình nói cho mình nghe, nhưng vẫn im lặng không đáp. Hoàng Đức là người em thân thiết nhất của Dạ Thanh trong Đại Hùng Tinh Giáo. Hắn là đứa trẻ mồ côi được Đại Hùng giáo chủ đem về nuôi từ nhỏ. Dù bằng tuổi Dạ Thanh nhưng vì ít tháng hơn, cộng với nể phục khả năng của nàng, nên lúc nào cũng kính cẩn gọi nàng một tiếng 'chị'. Hắn cùng nàng lớn lên trong môi trường khắc nghiệt của môn phái, dĩ nhiên hiểu rất rõ tâm ý của nàng.
Dạ Thanh thở hắt ra. Nàng không biết phải giải thích cho Hoàng Đức từ đâu.
Phải, trong khoảnh khắc ấy, nàng đã hoảng sợ. Hoảng sợ tới nỗi tay chân tự phản xạ không hề theo ý mình. Chỉ tới khi mũi kiếm của nàng xuyên thủng vai tên đồ đệ của Trường Thạch, nàng mới giật mình nhận ra mình đã định ra tay hạ sát thủ.
Tất cả là tại gương mặt của vị cô nương trong chiếc kiệu gấm khi đó.
Dạ Thanh đứng dậy, chầm chậm đi về phía chiếc bàn trang điểm nàng đã lâu không dùng tới ở một góc phòng. Nàng đưa vạt áo lau đi lớp bụi mờ phủ kín mặt chiếc gương đồng. Rồi từ từ tháo bỏ chiếc mặt nạ bằng sắt nãy giờ vẫn còn mang.
Gương mặt đang chăm chú nhìn nàng trong gương lúc này là của một vị cô nương mười tám tuổi. Đôi mắt bồ câu lưỡng lự, hàng mi dài như liễu rủ. Sống mũi nhỏ nhắn và cánh miệng khép hờ.
Dù thiếu đi lớp phấn son, nhưng đó rõ ràng làgương mặt như tạc của tiểu thư nhà họ Lý.