"Chị đến nhà em đi." Cô bé lôi kéo cô, Cô bé không cho cô từ chối mà khăng khăng nắm lấy tay cô, dùng tiếng quốc ngữ nói: "Dù sao chị cũng không có nơi ở mà."
Người đàn ông nhíu mày nhìn đôi tay của con gái.
Đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, chỉ cần cô bé thích, thấy ai xinh đẹp đều muốn dẫn về nhà.
Tông Ngôn Hi cúi đầu kinh ngạc nhìn Cô bé, thế mà bé cũng biết nói tiếng quốc ngữ.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Người đàn ông thấy cô kinh ngạc nên giải thích nói: "Bé thường đến đây chơi, là mẹ của cô dạy cho bé."
Tông Ngôn Hi gật đầu.
"Đi thôi, đi thôi." Cô bé rất nhiệt tình.
Tông Ngôn Hi mấp máy môi, nhìn về phía người đàn ông: "Vậy làm phiền hai người rồi."
"Không phiền đâu, cô có thể đi được không?" Người đàn ông nhìn cô: "Chân bên nào?"
"Chân trái." Cô trả lời.
Người đàn ông ngồi xuống: "Tôi xem một chút."
Tông Ngôn Hi theo bản năng lùi về sau một bước, suýt chút nữa thì không đứng vững, cảm giác có hơi không quen, nhìn anh ta đầy đề phòng.
"Tôi hiểu ít y thuật, chỉ muốn giúp cô xem vết thương có động đến xương cốt hay không, không có ý đồ khác đâu." Người đàn ông nói.
Tông Ngôn Hi nhìn anh ta không giống người xấu thì xấu hổ lộ ra cái răng nhỏ, cô kéo váy lên để lộ mắt cá chân.
Người đàn ông đưa tay sờ nhẹ, một lát sau nói: "Không có bị thương xương cốt, mắt cá chân có chút sưng đỏ, chườm lạnh một lát thì mấy ngày sau sẽ ổn thôi."
Tông Ngôn Hi nói: "Cảm ơn."
"Không có việc gì thì đi thôi." Cô bé nói.
Tông Ngôn Hi nhìn cô bé, dáng vẻ vô cùng thân thiết không hề sợ người lạ, nói với bố của bé: "Con gái của anh rất đáng yêu, lại không sợ người lại, tốt nhất nên có người theo cạnh, ngộ nhỡ gặp người xấu thì phiền toái."
Người đàn ông vốn biết tính cách này của con gái, chẳng qua có để người hầu đi theo cô bé nhưng tính bé tinh nghịch lại thường xuyên trốn thoát người đi theo bé.
"Tôi sẽ chú ý." Nói xong anh ta duỗi cánh tay ra, nghiêm túc nói: "Vịn vào tôi đi."
Tông Ngôn Hi vịn cánh tay của anh ta: "Cảm ơn, tôi tên Tông Ngôn Hi, anh tên là gì vậy?"
"Song Eun Mutisha." Người đàn ông nói.
Tên của bọn họ trái ngược với chúng ta, chúng ta là họ trước tên sau, mà bọn họ là tên trước họ sau.
Nơi đây cách thành phố phồn hoa một đoạn đường ngắn, sở dĩ anh ta còn ở lại đây là bởi vì tòa nhà nơi anh ta ở được tổ tiên truyền lại.
Có thể được thừa kế tước vị thì ở thế kỷ trước đã là quý tộc, vẫn luôn kéo dài đến nay.
Anh ta thừa kế tước vị, có trách nhiệm bảo vệ vinh quang cho gia tộc Mutisha và khối tài sản kếch xù mà tổ tiên đã tích lũy.
Theo tin đồn ở ngoài thì khối tài sản mà gia tộc Mutisha đã tích lũy được có thể phú khả địch quốc.
Theo thời gian đổi thay, thành phố phát triển theo hướng Nam, càng đi về phía Nam càng phồn hoa, hiện bờ Bắc chỉ còn tòa nhà, đều là những lâu đài mà gia tộc lớn muốn bảo tồn.
Có vài gia tộc nghèo đem nó bán lấy tiền, cũng vài gia tộc luôn tu sửa bảo tồn để hậu nhân có thể chiêm ngưỡng.
Nhưng người ở lại đây không nhiều, trải qua một khoảng thời gian như thế, nơi này trở nên rất vắng vẻ.
Đây lại là địa phương yêu thích của những người thích yên tĩnh.
Đương nhiên, có thể mua một tòa nhà ở nơi đây cũng không phải người đơn giản, những tòa nhà này rất giá trị, người bình thường không thể mua được.
Đi một lúc thì đến.
Một tòa lâu đài màu vàng chiếm diện tích cực lớn, trông bộ dáng đã được bảo vệ rất tốt, mặc dù không có những thiết kế phong phú như kiến trúc hiện đại nhưng vẫn lưu giữ được nét phồn hoa của niên đại.
Càng vào trong càng có thể cảm nhận được phong thái quý tộc của tòa lâu đài, cánh cửa cao gầy hình vòm, được trang trí bởi những kim loại thuần túy tinh xảo, màn nhung màu đỏ thẳng tắp phủ xuống hai bên cửa, mỗi một cửa kính đều được lau trong suốt, đứng trong đại sảnh khiến người ta như đặt mình ở trong cung điện.
Người Thái Lan chuộng kim loại, bộ chén đĩa bằng lưu ly đều được khảm viền vàng đầy tinh xảo.
- -----------------