Lâm Tân Ngôn miệng khát cổ khô muốn đi xuống rót nước thì lại nhìn thấy chị ta đang ngồi ở phía bên kia gào khóc, cho là chị ta tới nơi này sinh sống vẫn còn chưa quen cho nên mới đi xuống rút một tờ khăn giấy đưa cho chị ta rồi hỏi: “Chị làm sao thế? Có chuyện gì hay không?”
Dì Vương vội vàng thu dọn lại đồ đạc, nói: “Không sao.”
Nhưng dáng vẻ của chị ta rõ ràng là không giống với không làm sao, Lâm Tân Ngôn lại đưa một tờ khăn giấy đến trước mặt chị ta: “Lau qua chút đi.”
Dì Vương đứng lên nhận lấy tờ khăn giấy mà cô đưa tới, vội vàng lau sạch nước mắt.
Lâm Tân Ngôn rót hai ly nước, đưa cho chị ta một ly: “Có thể nói với tôi lý do vì sao chị lại khóc hay là không? Nếu như chị ở đây có gì không quen thì cũng có thể nói với tôi.”
“Không có, tôi ở đây thấy rất là tốt.” Chị ta cúi đầu: “Tôi chỉ là nhớ con trai của tôi mà thôi.”
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy trong tay chị ta đang cầm một chiếc hộp đựng bút, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, trước đây chị ta đã từng nói, chị ta đã ly hôn với chồng, hiện tại con trai cũng do chồng cũ nuôi dưỡng, nhưng mà cho dù là như vậy, chị ta thân là mẹ của đứa trẻ, vẫn có quyền được đến thăm con mới đúng chứ: “Nhớ con rồi thì đi thăm con đi, nếu như chồng cũ của chị không cho chị đến thăm con thì tôi có thể giúp chị tìm luật sư.”
Lâm Tân Ngôn cũng là một người mẹ, cho nên cô có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của dì Vương, đồng tình với chị ta đồng thời cũng muốn giúp đỡ cho chị ta một chút.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Không cần, không cần.” Chị ta có quyền đến thăm con, mặc dù một tháng chỉ có cơ hội đến thăm một lần không thể nào được tính là quá nhiều, nhưng mà chị ta cũng không muốn gây phiền phức cho người khác.
“Đã quá trưa rồi, đói rồi đúng không?” Dì Vương điều chỉnh lại cảm xúc xong thì mở miệng hỏi.
Lâm Tân Ngôn đã uống xong nước trong ly, buông ly nước trong tay xuống rồi mới nói: “Bây giờ làm cũng được.”
Chờ làm xong thì chắc cũng đói rồi.
Bình thường thức ăn đều là do vú Vu chuẩn bị, chị ta nói: “Bữa trưa hôm nay để tôi làm đi, để cho vú Vu nghỉ ngơi một chút.”
Sau khi chị ta tới nơi này cũng không có gì không quen, mọi người đều rất thân thiện, vú Vu cũng rất quan tâm chú ý đến chị ta.
Lâm Tân Ngôn nói được.
Cô không ngủ được nữa cho nên dự định sẽ đi đến phòng của Tần Nhã, nói chuyện phiếm với cô ấy, trước khi đi lại nói với dì Vương một lần nữa: “Có gì cần thì cứ nói với tôi.”
Lâm Tân Ngôn không có ý tứ gì khác, chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ chị ta.
Dì Vương nói: “Được, cảm ơn mợ chủ.”
Lâm Tân Ngôn cười cười nói không cần cảm ơn, sau đó xoay người đi đến phòng của Tần Nhã.
Ở một bên khác, có hai người đi ra khỏi sở, lên xe rời đi, Thẩm Bồi Xuyên lái xe, xe lái đến trước cửa tập đoàn Vạn Việt thì dừng lại.
Thẩm Bồi Xuyên lanh mắt thấy được chiếc xe đang đậu ở cửa, nói một câu: “Đó không phải là xe của Bạch Dận Ninh hay sao?”
Tông Cảnh Hạo nâng mắt nhìn sang, quả thực là xe của Bạch Dận Ninh đang đậu ở chỗ đậu xe bên ngoài tòa cao ốc.
“Anh ta tới làm gì?” Một tay của Thẩm Bồi Xuyên gác trên cửa kính xe ô tô, dáng vẻ tràn ngập hứng thú.
Dẫu sao thì so với tất cả những người khác, Bạch Dận Ninh càng hiểu rõ hơn rằng, nơi này không hoan nghênh anh ta tới, vậy mà anh ta vẫn còn chủ động tới tìm sự không thoải mái, không phải là rất hiếm lạ sao?
Vốn dĩ Tông Cảnh Hạo muốn đi vào bên trong, nhưng sau khi biết được Bạch Dận Ninh đang ở chỗ này thì lập tức gọi điện thoại cho Quan Kình, bảo anh ta lái xe ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tông Cảnh Hạo cười nói: “Đừng có mà dễ giận như vậy, người ta cũng đã tới rồi, thuận tiện đưa cho người ta một tấm thiệp mời kết hôn đi? Để cho anh ta đến uống một ly rượu mừng của cậu, cũng đánh gãy nhớ nhung của anh ta?”
Tông Cảnh Hạo không để ý đến Thẩm Bồi Xuyên.
Quan Kình dừng xe lại ở phía sau xe của Thẩm Bồi Xuyên, đi xuống đưa chìa khóa xe cho Tông Cảnh Hạo: “Có Tổng giám đốc Bạch đến tìm anh, đã đợi hai tiếng rồi.”
Tông Cảnh Hạo nhận lấy chìa khóa, nói: “Cứ nói tôi không có ở đây.”
Nói xong anh cầm chìa khóa xe ngồi lên xe, nổ máy xe rời đi.
“Ông chủ nhà anh có phải là quá mức hẹp hòi rồi hay không?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn chiếc xe đang nghênh ngang rời đi kia một cái, cười cười hỏi Quan Kình.
Quan Kình ném ngược lại cho Thẩm Bồi Xuyên một ánh mắt anh rõ ràng còn hiểu rõ hơn tôi: “Cái này anh hỏi tôi sao? Không nhầm đấy chứ?”
Điều vốn dĩ anh ta muốn nói thực ra là, Thẩm Bồi Xuyên anh chỉ thiếu điều ngủ chung một giường với Tông Cảnh Hạo nữa mà thôi, tính tình của Tông Cảnh Hạo anh còn không hiểu rõ hơn tôi hay sao?
Nhưng mà những lời này không có nói được ra miệng, chỉ có thể khoát khoát tay: “Tôi đi đây.” Anh ta thật sự rất bận rộn đấy.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không lãng phí thêm thời gian ở nơi này, trên đường đi anh đã nhận được một đoạn video do đám cấp dưới gửi tới, cho nên hiện tại lại lái xe quay lại sở một lần nữa.
Anh vẫn luôn phái người đi theo Cố Bắc, hôm nay còn đặc biệt dặn dò đám cấp dưới, phải ghi chép lại mọi cử động của Cố Bắc.
Thứ cấp dưới của anh gửi tới chính là video Cố Bắc dìm cậu Tứ xuống nước, quay rất rõ ràng, anh rất hài lòng, nhắn lại cho cấp dưới, bảo bọn họ không cần phải theo dõi Cố Bắc nữa.
Khả năng có thể dùng vụ án trước kia để đánh gục Cố Bắc là không lớn, hơn nữa vụ án trước kia đã trôi qua quá lâu rồi, chứng cớ cũng không dễ tìm, cho nên chỉ có thể tìm đến những sự kiện xảy ra gần đây để có thể chặt đứt rễ của Cố Bắc.
Video này đủ để chứng minh gã cố ý xúi giục giết người rồi.
Chỉ là ba gã rất có quyền, cứ coi như chuyện hôm nay bị tuôn ra cũng sẽ đè xuống được, hiện giờ chỉ có thể chờ đợi thời cơ, tiếp tục đào sâu vào những chuyện xấu xa mà gã làm trong mấy năm nay.
Một khi có được thời cơ thích hợp, đó cũng chính là lúc bọn họ ra tay.
Thẩm Bồi Xuyên vừa mới quay trở lại sở, còn chưa ngồi nóng mông thì trợ lý Vương ở bên cạnh Cục trưởng Tổng đã chạy tới đây tìm anh, nói là Cục trưởng Tống muốn gặp anh.
Thẩm Bồi Xuyên buông hết những công việc trong tay xuống, sau đó lập tức đi tới phòng làm việc của Cục trưởng Tống. Đến cửa phòng, anh giơ tay lên gõ cửa một cái.
Rất nhanh, từ bên trong truyền tới một âm thanh nói vào đi, Thẩm Bồi Xuyên đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Cục trưởng Tống đang nghe điện thoại, ông khoát tay ý bảo Thẩm Bồi Xuyên đừng có lên tiếng mà ngồi xuống đó chờ một chút trước.
Thẩm Bồi Xuyên hiểu ý, ngồi xuống ghế sô pha ở khu tiếp khách phía trước bàn làm việc của Cục trưởng Tống.
Đợi một hồi, Cục trưởng Tống cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện, để điện thoại xuống, đi tới hỏi: “Buổi trưa có rảnh không?”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Có, sao vậy, Cục trưởng muốn cháu mời Cục trưởng ăn cơm sao?”
Cục trưởng Tống vung tay lên, phóng khoáng nói: “Tôi mời cậu.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Có người mời ăn cơm, chắc chắn là rất vui vẻ.
Cục trưởng Tống cởi mũ xuống, hoạt động gân cốt: “Cô bạn gái nhỏ của cậu đâu? Đưa đến cùng đi, hôm nay đến nhà tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy hình như mình vui vẻ hơi sớm, bạn gái, anh ta đào đâu ra bạn gái?
“Cái đó, cháu tự mình đi thôi.” Thẩm Bồi Xuyên cười nói.
Cục trưởng Tống trực tiếp ra lệnh: “Không được, nhất định phải có cả hai người, tôi đi trước, cậu dẫn theo cô bạn gái nhỏ kia của cậu tới sau cũng được, nhưng đừng có tới trễ. Địa chỉ thì, cậu cũng không phải mới tới lần đầu tiên, chắc chắn vẫn còn nhớ rõ đúng không.”
Nói xong, Cục trưởng Tống cũng không để cho Thẩm Bồi Xuyên có thời gian tìm lý do từ chối, ôm mũ đứng dậy rời đi.
Thẩm Bồi Xuyên: “...”
Đây đúng thật là đã ra cho Thẩm Bồi Xuyên một bài toán khó!
Thẩm Bồi Xuyên gãi đầu một cái, cảm thấy não đang căng trướng đến phát đau, Cục trưởng Tống đối với anh chẳng những có ơn cất nhắc, cho tới nay cũng vẫn vô cùng chiếu cố tới anh, anh không thể không cho Cục trưởng Tống mặt mũi được.
Trái lo phải nghĩ, chỉ có thể đi tìm Tang Du giúp mình một lần.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn thời gian một cái, vẫn còn kịp, lần này anh không trực tiếp đi tìm Tang Du, mà tìm một nhân viên nữ cấp dưới, bảo cô ấy thay mình đi tới tìm Tang Du.
Chuyện lần trước khiến cho trong lòng Thẩm Bồi Xuyên đến nay vẫn còn sợ hãi, nếu không phải là Cục trưởng Tống, hôm nay cho dù là ai bảo anh đi tìm Tang Du, anh cũng sẽ không tìm.
Trải qua chuyện lần trước, đồng nghiệp trong sở cũng nhận định Tang Du chính là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên anh, dẫu sao thì hai người cũng đã hôn môi trước mặt công chúng như vậy rồi, không phải là quan hệ yêu đương nam nữ thì là cái gì?
Huống chi, người trong sở cũng hiểu rất rõ cách làm người của Thẩm Bồi Xuyên, Thẩm Bồi Xuyên chắc chắn không phải loại người tùy tiện, hỗn loạn trong mối quan hệ nam nữ, cho nên phải là bạn gái anh thì anh mới có thể như vậy.
Trải qua chuyện lần trước, Tang Du cũng không dám tùy tiện đến tìm Thẩm Bồi Xuyên nữa, sợ sẽ mang đến phiền phức cho anh.
Tang Du quả thật là có hảo cảm với Thẩm Bồi Xuyên, Thẩm Bồi Xuyên làm người chính trực, đồng thời người đàn ông thành thục lại chững chạc như anh luôn luôn có một loại mị lực đặc biệt, đối với một cô gái của gia đình như cô mà nói thì thật sự rất có cảm giác an toàn.
Thẩm Bồi Xuyên đột nhiên cho người đến tìm mình, nhưng Tang Du cũng không hề có chút do dự mà đã đi theo đến.
Tang Du theo nhân viên nữ kia đi vào trong sở, tận đến lúc đi gần tới trước cửa phòng của Thẩm Bồi Xuyên cô mới nhớ ra hỏi: “Anh ấy tìm tôi có chuyện gì không?”
Nhân viên nữ cấp dưới nhìn cô, cười nói: “Cái này tôi cũng không biết, chờ chút nữa đi vào trong thì cô tự mình hỏi một chút xem.”
Rất nhanh, nhân viên nữ cấp dưới đã đưa Tang Du đến được trước cửa phòng làm việc của Thẩm Bồi Xuyên, cô ấy nói với Tang Du: “Người đang ở bên trong, tự cô đi vào đi nhé, tôi đi trước.”
Nói xong, nhân viên nữ cấp dưới xoay người rời đi, để lại một mình Tang Du đứng ở chỗ này.
Tang Du đứng ở cửa, do dự chốc lát mới giơ tay lên gõ cửa, rất nhanh, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
- -----------------