Em nhận ra.” Lâm Tân Ngôn sớm đã cảm nhận được, từ khi sợi Hương Vân xuất hiện trong tầm ngắm của cô, cô đã biết Bạch Dận Ninh cố ý.
Nhưng cô lại tò mò không biết Bạch Dận Ninh đang muốn làm gì, cô nhắc lại chuyện cũ: “Trước đây cứu em cũng vì chiếc vòng này, anh nói xem anh ấy và Dục Tú có quan hệ gì?”
Cô quay qua nhìn Tông Cảnh Hạo biết anh không thích người phụ nữ này, càng không thích người khác nhắc tới bà ấy.
Nhưng cô cảm nhận được, Bạch Dận Ninh cũng được, nghệ nhân làm sợi Hương Vân cũng cũng được, tóm lại họ đều có quan hệ với Dục Tú, bởi vì cô phát hiện ra nghệ nhân đó lén nhìn vòng tay của cô: “Chiếc vòng này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Tông Cảnh Hạo cũng không rõ, anh là đàn ông nên không cần những thứ như vậy, người trong nhà cũng không nhắc với anh, nên Tông Cảnh Hạo cũng không biết nhà họ Tông có vòng ngọc gia truyền như vậy không.
“Vì vậy em muốn ở lại, muốn làm rõ chuyện này?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu đã khẳng định chắc chắn. truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Người phụ nữ này…
Anh nhắm mắt lại mới đè nén được cảm xúc, nhẫn nại nói với cô: “Em còn không biết đối phương có mục đích gì mà còn dám ở lại, em không nghĩ, em xảy ra chuyện thì Tiểu Hi, Tiểu Nhụy, còn anh phải làm làm sao?”
Chuyện này quả thực là cô thiếu xót, cô thừa nhận, nhưng cũng muốn làm rõ nhưng nghi hoặc trong lòng vì cô cảm thấy Dục Tú không giống người xấu.
“Anh sẽ bảo vệ em.” Cô chủ động kéo tay anh, dựa lên người anh.
Cô đột nhiên chủ động như vậy khiến cơ thể Tông Cảnh Hạo cứng đờ trong giây lát mới trở lại bình thường.
Cô cho anh một lý do không thể nào từ chối.
Cô gái này quá chủ kiến khiến anh cũng hết cách với cô.
Anh mắng không đành, đánh cũng không được, nói không lỡ nên chỉ đành thuận theo cô.
Tông Cảnh Hạo ôm cô vào lòng: “Anh nên làm sao với em?”
Lâm Tân Ngôn nép vào vai anh nhìn về phía xa, thực ra cô muốn tìm hiểu về quá khứ của Dục Tú cũng vì Tông Cảnh Hạo.
Nếu như người đàn ông này không phải ba của con cô, cô cũng từng động lòng với anh thì cô sẽ không làm chuyện không tốt này.
Cô đưa tay chủ động ôm lấy eo anh gầy: “Em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân.”
Tông Cảnh Hạo đỡ lấy đầu cô, đặt một nụ hôn nóng hổi in hằn trên trán: “Anh đợi em.”
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn xa hai đứa bé lâu quá nên gật đầu.
Tông Cảnh Hạo quyết định ở lại, Thẩm Bồi Xuyên và người của anh cũng ở lại, Tô Trạm và Tần Nhã quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, sau căn nhà gỗ của ông lão có một biệt viện, ông để họ ở phía trước nhưng có một điều kiện là không được bước vào sân sau nửa bước.
Sân sau chỉ có ông và Lâm Tân Ngôn, tới khi Lâm Tân Ngôn học xong mới có thể ra ngoài giống như đóng cửa tu luyện được hiện đại hóa.
Sân sau vẫn là nhà gỗ nhưng trong phòng đều rất hiện đại, thậm chí có rất nhiều đồ dùng công nghệ cao được bày bố ngăn nắp không chút bụi bẩn. Có thể nhận ra nơi này thường xuyên được quét dọn hoặc có người thường tới lui.
Ông lão đưa một quyển sổ tay cho cô: “Sổ tay tôi làm, cô có thể xem nhiều một chút, trước đây từng tiếp xúc với những thứ này không?”
Lâm Tân Ngôn nhận lấy bằng hai tay thành thật nói: “Chưa từng tiếp xúc với máy móc làm vải nhưng biết rất nhiều loại vải, đặc tính của chúng phù hợp làm quần áo như thế nào.”
Ông lão gật đầu, hình như cũng khá hài lòng với câu trả lời của Lâm Tân Ngôn.
Chỉ là nhìn thấy một số thứ trong căn phòng, ông lại bắt đầu phiền muộn: “Cuối cùng không thể lại nhìn thấy mặt trời.”
“Thưa thầy, tại sao thầy lại nói vậy?” Thực ra đây cũng là điều cô tò mò, tại sao sợi Hương Vân lại dần mai một?”
“Tại sao thầy không đi khỏi nơi này…”
“Xem hết toàn bộ sổ tay tôi đưa, ngày mai tôi kiểm tra.” Nói rồi, ông lão đi khỏi phòng.
Rất rõ ràng, ông không muốn nói chuyện này với cô.
Lâm Tân Ngôn cũng không vội, hôm nay mới là ngày đầu tiên, từ từ cũng được. Cô cảm thấy ở đây sớm muộn cũng tìm hiểu được điều mình muốn biết.
Sân sau không giống sân trước còn có vài phòng mà sân sau ngoài phòng để máy mọc chỉ còn hai phòng không lớn để đặt một chiếc giường và một chiếc bàn, gần như đã chiếm hết diện tích nhưng rất yên tĩnh.
Ngồi xuống đọc sách rất chú tâm.
Lâm Tân Ngôn vừa ngồi đã hết một ngày.
Ông lão tới thăm cô mấy lần đều rất thích sự nỗ lực của cô.
Buổi tối, ông lão nấu cơm rồi gọi Lâm Tân Ngôn ra ăn.
Trong sân nhỏ, có một cái bàn gỗ vuông, hai cái ghế nhỏ và hai cái đĩa, một con cá và một đĩa rau xanh được đặt trên bàn.
Lâm Tân Ngôn chủ động bưng bát và lấy đũa cho ông lão: “Của thầy ạ.”
Ông lão mỉm cười.
Lần đầu tiên Lâm Tân Ngôn nhìn thấy ông cười, cảm thấy rất thân thiết.
“Tôi bắt được con cá này trong một cái lồng từ một con lạch. Hoàn toàn không ô nhiễm, yên tâm ăn đi.” Ông lão gắp một miếng cá vào bát của Lâm Tân Ngôn: “Thử xem vị thế nào.”
Lâm Quốc An cũng chưa từng tốt với cô như vậy, không hiểu sao cô lại thấy mũi cay sè, cúi đầu bỏ miếng cá vào miệng.
Không cần bỏ nhiều gia vị nên gần như giữ hết được vị nguyên chất, thịt cả tươi ngon, vị nhạt nhạt, ngọt ngọt rất độc đáo.
“Bỏ đường ạ?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Không, mình cá vốn có chút vị ngọt nhưng chỉ có cá sông này có vị ngọt, chỗ khác không có.” Ông lão nhẹ nhàng nói, rất nhẫn nại với câu hỏi của Lâm Tân Ngôn.
Sau đó, Lâm Tân Ngôn hỏi ông rất nhiều câu hỏi, đều liên quan tới những chỗ không hiểu trong sổ tay.
Ông giữ Lâm Tân Ngôn lại dạy cô kỹ thuật làm sợi Hương Vân nên có một vài chuyện chắc chắn không giấu nổi.
Sau mấy ngày quan sát, ông cảm thấy Lâm Tân Ngôn thực sự là một cô gái tốt, kiên trì, thông mình, học nhanh gần như không cần ông quá nhọc lòng.
“Bà ấy gả tới thôn khác rồi ạ?” Ông lão đã bằng lòng nói, Lâm Tân Ngôn liền nhân cơ hội hỏi thêm.
“Không phải thôn khác mà là nơi cách nơi này rất xa, rất ít khi quay về, bây giờ trong nhà chỉ có một mình tôi, có điều tôi đã liên lạc với nó rồi, chắc không lâu nữa sẽ về.”
Ông lão lạnh lùng nói.
Trong giọng nói lại chất chứa thêm nỗi u buồn.
Ông nhìn Lâm Tân Ngôn: “Lúc đó, cô muốn biết gì cứ hỏi con bé.”
Lâm Tân Ngôn nhìn ông lão ngạc nhiên, ông ấy lại biết chuyện cô muốn hỏi.
Hơn nữa hình như chuyện cô muốn biết, em gái ông đều biết.