Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1493





Tống Nhã Hinh đi tới.

 

“Xin lỗi Bồi Xuyên.”

 

Tống Nhã Hinh bướng bỉnh: “Con không…”

 

Chát!

 

Cô ta còn chưa dứt lời thì cục trưởng Tống đã cho cô ta một cái tát, phẫn nộ quát: “Mặt mũi của bố đều bị con làm mất hết rồi! Con làm chuyện xấu xa như thế mà còn mạnh miệng, quả thật buồn cười!”

 

Thẩm Bồi Xuyên giả vờ như không phát hiện, bưng nước uống một ngụm.

 

Tống Nhã Hinh ôm má, đôi mắt ngấn lệ, khó tin nhìn cục trưởng Tống: “Bố, bố đánh con hả?” Từ nhỏ đến lớn, bố chưa bao giờ đánh mình bao giờ, thế mà hôm nay lại đánh mình?

 

“Con là con gái của bố mà!” Đôi mắt Tống Nhã Hinh đỏ bừng.

 

“Chính là con là con gái bố nên bố mới đánh con! Bố hối hận vì đánh con muộn, không thì sẽ không gieo mầm tai họa đến ngày nay!”

 

Cục trưởng Tống tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên. Tống Nhã Hinh không thể tiếp tục được.

 

“Bố, con mới là con gái bố, tại sao bố lại bảo vệ người ngoài? Rốt cuộc con là con ruột của bố hay là anh ta?!” Đến bây giờ Tống Nhã Hinh vẫn không hiểu tại sao cục trưởng Tống lại đánh mình, chỉ vào Thẩm Bồi Xuyên chất vấn.

 

Cục trưởng Tống ôm ngực, ông sắp tức chết rồi, sao lại có đứa ngu xuẩn đến mức này?!

 

“Con muốn bố tức chết phải không?” Cục trưởng Tống thở hổn hển.

 

Tống Nhã Hinh khóc lóc: “Lúc nào bố cũng bảo vệ anh ta, chẳng mấy để bụng tới con, từ nhỏ đến lớn, bố đã quan tâm con lần nào chưa? Bây giờ mới tới dạy dỗ con, không thấy đã muộn rồi à?!”

 

Cục trưởng Tống lùi về sau mấy bước, ngã ngồi trên sofa, không có gì để phủ nhận. Ông vẫn luôn bận rộn, con gái đều được vợ chăm sóc lớn lên, tính nết cũng giống hệt vợ ông, ngang ngược càn quấy.

 

“Lỗi của tôi! Đều là lỗi của tôi!” Cục trưởng Tống đau đớn nói.

 

Trước kia ông không có thời gian trông coi, bây giờ con cái đã trưởng thành, không chịu nghe lời ông nữa. Ông rất hối hận, hối hận vì đã không làm bạn với con, giáo dục con nhiều hơn.

 

“Bố!” Tống Nhã Hinh hoảng sợ, vội lại đây vuốt lưng cho ông. Sắc mặt của cục trưởng Tống quá tệ, cô ta sợ ông sẽ bị ngộp thở.

 

Cục trưởng Tống lớn đến chừng này tuổi, đã ngồi trên cái ghế cục trưởng rất lâu, làm việc nghiêm túc trách nhiệm, nhận được rất nhiều sự kính trọng, cho dù đã về hưu, đồng nghiệp cấp dưới trước kia gặp ông vẫn sẽ nhiệt tình chào đón. Mà nay…

 

Con gái ông xấu xa như thế này, sao ông còn dám nhìn mặt người khác!

 

Ông thở hổn hển nhìn con gái: “Con nói đúng, bố sinh con nhưng chưa từng dạy dỗ con lần nào. Nay con phạm sai lầm, đều trách bố, đều là do bố.”

 

“Bố là bố của con, con làm sai thì bố cũng có trách nhiệm. Con không nói xin lỗi, bố sẽ nói thay con!” Cục trưởng Tống quay sang nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Đều tại tôi không dạy con gái đàng hoàng…”

 

“Bố đừng nói xin lỗi anh ta. Anh ta cho rằng anh ta đã làm cục trưởng thì không cần tôn trọng bố sao? Anh ta có ngày hôm nay đều nhờ bố giúp đỡ, thế mà bây giờ anh ta còn dám tính toán chi li chút chuyện cỏn con này, không biết đền ơn đáp nghĩa, chẳng phải là thứ tốt lành gì!”

 

“Con…” Cục trưởng Tống tức giận đến mức tái mặt, cứ như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

 

Thẩm Bồi Xuyên thở dài. Anh không nỡ khắc bạc với thủ trưởng cũ, con gái ông khiến anh chán ghét đến cực hạn, nhưng cũng không thể ngồi yên nhìn ông như thế.

 

“Cục trưởng Tống, tôi không tức giận.”

 

Cục trưởng Tống cầm tay Thẩm Bồi Xuyên, một lát sau mới nói: “Tôi có lỗi với cậu.”

 

Con gái mình đâu chỉ làm sai mỗi chuyện này, ông đều biết rõ.”

 

“Nhã Hinh, làm người thì phải phân rõ phải trái. Con nói xem Thẩm Bồi Xuyên có lỗi với con chỗ nào? Không thích thì có thể o ép sao? Con không chỉ phạm sai lầm một lần, bố không nỡ quở trách con, như con đã nói, bố ít chăm sóc con nên không có tư cách, bố chỉ đau lòng con nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua.” Ông thở hổn hển, đấm lên ngực liên tục, nếu không sẽ bị ngộp thở.

 

“Chiều con như giết con! Bố sai rồi, bố không nên dung túng cho con.” Cục trưởng Tống luôn bận tâm thể diện nay lại rơi lệ, có thể thấy ông đau đớn cỡ nào.

 

Tống Nhã Hinh hoảng sợ. Trong lòng cô ta, bố vẫn luôn uy nghiêm, thế mà nay lại rơi lệ trước mặt cấp dưới trước kia, hoàn toàn không thấy hăng hái như ngày xưa. Ông bận tâm thể diện đến thế, mà này… Trong lòng cô ta chợt đau đớn, ôm bố mình: “Bố, con sai rồi…” Tần Nhã ghé vào lòng cục trưởng Tống khóc lóc.

 

Cục trưởng Tống vuốt tóc con gái: “Con tốt thì người khác sẽ thấy rõ cái tốt của con. Con không tốt, một ngày nào đó người khác cũng sẽ phát hiện cái không tốt của con. Điều con phải làm là không thẹn với lòng. Con ngẫm lại mà xem, từ hồi ly hôn đến nay con đã làm bao nhiêu chuyện sai trái rồi? Trước kia nếu con toàn tâm toàn ý với Bồi Xuyên thì với tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ đối xử tốt với con. Chính con đã làm sai, con không nắm bắt cơ hội, không thể trách bất cứ kẻ nào.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv