Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1366





Cổ của anh đều ướt đẫm, đó là nước mắt và mồ hôi của Lâm Tử Lạp, trán cô lạnh như băng, rỉ mồ hôi như mưa.

 

“Em… đau quá.” Môi cô run lên, đều là tiếng nức nở khàn khàn.

 

Tông Triển Bạch ôm chặt lấy cô, lần này anh thấy trên tay có chút ướt, anh nghĩ là mồ hôi, cúi đầu kéo chiếc váy cô đang đè ra, màu trắng nguyên bản đã bị nhuộm đỏ.

 

Tài xế phóng nhanh, đã vượt qua hai đèn đỏ.

 

Tông Triển Bạch thúc giục, “Nhanh lên!”

 

Tài xế lại đạp ga, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên trán ra mồ hôi cũng không kịp lau, chuyên chú nhìn phía trước, lái xe.

 

Cơ thể của Lâm Tử Lạp ngày càng co giật, khuôn mặt của cô thậm chí còn tệ hơn trước.

 

Tông Triển Bạch vuốt ve khuôn mặt của cô, hôn lên đôi môi trắng bệch của cô: “Không sao, không sao, có anh ở đây, chúng ta sẽ sớm đến bệnh viện.”

 

Ý thức của Lâm Tử Lạp dần mơ hồ, không thể nhìn rõ anh, cũng không thể đáp lại bất cứ câu gì của anh.

 

Lúc này, xe cuối cùng cũng dừng ở bệnh viện, tài xế xuống xe mở cửa sau để Tông Triển Bạch thuận lợi xuống xe, chạy đến bệnh viện rồi gọi bác sỹ.

 

Tông Triển Bạch bế Lâm Tử Lạp đến đại sảnh, các bác sĩ đã đẩy giường cấp cứu tới, bác sĩ, yêu cầu anh đặt bệnh nhân lên giường.

 

Anh cúi người để đặt Lâm Tử Lạp lên đó, Lâm Tử Lạp giữ chặt cổ áo anh, vì vậy anh cúi xuống, đi theo bác sĩ vào phòng cấp cứu.

 

Tới cửa, bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần lập tức phẫu thuật, anh không thể vào…”

 

Tông Triển Bạch nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm phiền các anh…”

 

Lâm Tử Lạp buông tay ra, lắc đầu một cách yếu ớt, như thể nói anh không cần đi vào.

 

Bác sĩ đẩy Lâm Tử Lạp vào, nhưng Tông Triển Bạch vẫn không buông tay cô.

 

“Xin chờ ngoài cửa.” Bác sĩ xoay người tiến vào phòng phẫu thuật, cửa phòng lập tức đóng lại.

 

Đèn báo ở góc trên bên phải sáng đỏ cho biết người ngoài không được làm phiền trong quá trình thao tác.

 

Tông Triển Bạch đứng trước cửa phòng mổ như mất hồn, không chút nhúc nhích.

 

Người lái xe đứng nhìn không dám nói gì.

 

Mười phút sau, Văn Hiểu Tịch cùng người nhà cũng tới, Lý Tịnh đỡ Văn Khuynh đi nhanh tới, Văn Hiểu Tịch cùng Trần Thi Hàm bước nhanh tới phòng phẫu thuật trước mặt.

 

“Đưa vào phòng phẫu thuật chưa?” Anh hỏi.

 

Lúc này, Tông Triển Bạch không có tâm trạng để trả lời câu hỏi của bất kỳ ai.

 

Là xe thấp giọng nói: “Đã vào phòng phẫu thuật.”

 

Mọi người đều đợi bên ngoài.

 

Sau một tiếng đồng hồ không thấy động tĩnh gì, bầu không khí bắt đầu trầm mặc, không ai dám nói gfi, từng phút từng giây trôi qua như dày vò người ta.

 

Đột nhiên, điện thoại di động của tài xế vang lên.

 

Anh ta vội vàng bước sang một bên nghe, chính là Trang Kha Nguyệt gọi điện đến. Bà thường được tài xế lái đến bệnh viện đưa cơm, nên lấy số điện thoại của tài xế để tiện liên lạc. Hôm nay Lâm Tử Lạp đi ra ngoài một hồi, bà gọi cho tài xế hỏi tải sao bây giờ vẫn chưa về.

 

Lái xe nghĩ Trang Kha Nguyệt là mẹ của Lâm Tử Lạp nên nói với bà ấy: “Chúng tôi đã về rồi, mợ chủ chắc sắp sinh. Chị ấy đã vào phòng mổ rồi, nhưng tình hình vẫn chưa rõ…”

 

Thân thể Trang Kha Nguyệt chấn động: “Sao lại không rõ tình hình?”

 

Tài xế nói: “Chúng tôi đang ở phòng mổ tầng 6, bác đến đây đi”.

 

Anh ta không thể nói rõ ràng.

 

Trang Kha Nguyệt cúp điện thoại xong lập tức bước ra khỏi tiểu khu.

 

Bà đi tới cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy có người nhà họ Văn, cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Cảnh Ngôn cách cửa phòng mổ gần nhất.

 

Nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của anh, vết máu đã khô lại đã chuyển sang màu đỏ sẫm, trên tay cũng có.

 

Bà lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cố gắng đè nép hoảng loạn trong lòng, trấn an anh: “Khổ sở mấy Ngôn Ngôn đều đã trải qua, sau này chỉ còn là những ngày tốt đẹp, con bé sẽ không sao đâu, con cũng đừng quá lo lắng. Bây giờ đi rửa tay đi, chờ tí Ngôn Ngôn ra, nhìn con thế này sẽ không vui đâu.””

 

Tông Triển Bạch không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn bà.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv