Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1294





Thiệu Vân cười nói: “Đi, chú hai đưa cháu đi uống rượu giải sầu.” Thiệu Vẫn là một người đàn ông trưởng thành nhưng tâm hồn vẫn là đứa trẻ, tính tình cởi mở, khi nói chuyện luôn mang theo dáng vẻ phóng khoáng.

 

Tần Nhã không muốn đi, cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.

 

Thiệu Vân kéo cô rời khỏi sân bay: “Khi phiền muộn, ở một mình lại càng buồn hơn, đi với chú, chú bảo đảm khiến cháu vui vẻ.”

 

Rời khỏi sân bay, ông kéo Tần Nhã dừng lại bên chiếc xe đỗ bên đường, ông kéo cửa sau để mang đồ đạc vào, sau đó mở cửa ghế lái phụ cho Tần Nhã ngồi vào.

 

Ông ngồi ở ghế lái, khởi động xe, rời đi.

 

Tần Nhã hỏi: “Chú đưa cháu đi đâu?”

 

“Đến nơi rồi thì cháu khắc biết.” Thiệu Vân cố ý giấu giếm.

 

Tần Nhã quay đầu nhìn ông, ông luôn cười ha ha, dáng vẻ bất cần đời.

 

Khi ở bên cạnh ông, Tần Nhã luôn cảm thấy thoải mái, cô lên tiếng trêu chọc: “Cháu không vui, hôm nay chú phải phụ trách làm cho cháu vui.”

 

“Dựa vào đâu chứ?”

 

“Dựa vào việc cháu gọi chú một tiếng chú hai.”

 

Thiệu vân cười: “Cháu đấy, chỉ biết nhanh mồm nhanh miệng với chú thôi. Nói đi, có phải tên nhóc Tô Trạm bắt nạt cháu không?”

 

“Chú hai, chú có thể đừng nhắc đến chuyện không nên nhắc không?” Tần Nhã vừa nghĩ đến Tô Trạm và bà cụ thì tâm trạng cô liền trở nên nặng nề.

 

“Hi hi.” Thiệu Vân cười một tiếng: “Đợi chú gặp nó rồi chú sẽ trói nó lại, đánh nó một trận ra trò, trả thù cho cháu.”

 

“Chú nói rồi đấy nhé, cháu sẽ nhớ kỹ.”

 

“Từ trước tới giờ chú nói được làm được, chỉ sợ tới lúc đó cháu sẽ đau lòng thôi.”

 

“Cháu thèm vào mà đau lòng.” Tần Nhã cố ý làm ra vẻ hung dữ: “Đánh anh ta tàn phế mới được.”

 

Thiệu Vân cười: “Cháu cũng chỉ được cái nói mồm thôi, chú mà đánh thật rồi có khi cháu sẽ đau lòng đến phát khóc đấy.”

 

Lúc này, chiếc xe dừng lại bên cửa hàng.

 

Tần Nhã chớp mắt, có hơi bất ngờ: “Đây là nơi mà chú muốn đưa cháu đi giải sầu ấy hả?”

 

Thiệu Vân ưỡn vai: “Chú đưa cháu vào vòng giải trí của chú, chú sợ cháu không tiêu nổi đâu.”

 

Tần Nhã bĩu môi: “Xem ra vòng giải trí của chú rất phóng đãng nhỉ.”

 

“Cái gì mà phóng đãng? Nói gì khó nghe thế, cuộc sống của người đàn ông độc thân chỉ là có thanh có sắc thôi mà, cháu có hứng thú tham gia không?” Một tay Thiệu Vân gõ vô lăng, bày ra dáng vẻ bad boy.

 

Tần Nhã đẩy cửa xe đi xuống: “Có thanh có sắc thì chú cứ một mình hưởng đi, cháu tới cửa hàng tiêu tiền, chú hai, chú thanh toán chứ?”

 

“Chú mua thì chú thanh toán, đi.” Thiệu Vân bày ra dáng vẻ đại ca, chìa tay ra: “Tới kéo chú hai đi thì đừng có chạy mất dép đấy nhé.”

 

Tần Nhã phì cười: “Cháu thèm vào mà chạy.”

 

Hai người nói nói cười cười không biết trời trăng đất sao, Thiệu Vân dẫn cô vào khu giải trí dưới lòng đất, Tần Nhã hỏi: “Không phải chúng ta đi mua đồ hay sao?”

 

Thiệu vân khua tay: “Con gái các cháu chỉ biết mua mua mua, có thể có chút tư duy tiến bộ chút không vậy?”

 

Tần Nhã bĩu môi: “Thảo nào chú không có bạn gái, con gái chỉ thích mua mua mua thôi đấy.”

 

“Con gái thích chú xếp thành hàng, là chú không muốn cưới, cháu có tin không, chỉ cần chú vẫy tay một cái cửa nhà chúng ta sẽ chật ních phụ nữ ngay.”

 

“Chú lại chém rồi.”

 

“Sao cháu lại không tin nhỉ, mau đi thôi, chú đưa cháu đi mở mang tầm mắt.”

 

Khi vào khu vui chơi, đủ các loại âm thanh điện tử vang lên, sinh viên đại học đều ở đây hết, không khí vô cùng náo nhiệt.

 

Thiệu Vân đi đến trước quầy tự động đổi tiền, dùng WeChat quét một cái, đổi ba trăm nghìn sang tiền của khu vui chơi. Lộc cộc một lát, hơn ba trăm đã được đổi ra, ông đưa tay nhét tiền vào túi, rất nhanh sau đó, hai túi áo đã đầy, tiền của khu vui chơi chẳng khác mấy đồng trong khu cờ bạc mấy, đều làm bằng sắt, hơn ba trăm thì rất nặng.

 

Ông cười ha ha nói: “Đi, chú dẫn cháu đi chơi đập chuột.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv