Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 62



Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Tạ Văn Thanh suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được cậu đã đắc tội với người nào, mà có thể khiến cho cậu mặc dù đã đạt được thẻ thăng cấp S mà vẫn “bị bắt” bỏ thi.

Chẳng lẽ là cái anh trai mặc áo choàng hôm trước?

Không đúng, nếu có quyền lực lớn như thế thì sao lại bị loại ở vòng loại được?

Nhưng mà Ân Lưu Tô lại nhìn thấy sản phẩm chăm sóc da của Tập đoàn Vân Tư đang phát quảng cáo trên vocal show.

Cuối cùng cô mới nhận ra rằng, hình như không phải Tạ Văn Thanh sai, là cô, là cô sai!

Ân Lưu Tô hùng hổ mà đến Tập đoàn Vân Tư.

Dường như Vân Tranh đã đoán được cô sẽ đến đây từ sớm rồi, nhân viên tiếp tân còn chưa ngăn cản cô thì hắn đã đích thân xuống tầng đón Ân Lưu Tô lên phòng tiếp khách ——

“Lưu Tô, tôi chờ cô rất lâu rồi đấy.”

Hắn bảo trợ lý pha một cốc cappuccino cho cô.

Ân Lưu Tô khống chế cơn giận, đi thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Vân, chuyện liên quan đến Tạ Văn Thanh, có phải là anh nhúng tay vào đúng không?”

Khóe miệng Vân Tranh khẽ nhếch lên, nói đầy thản nhiên: “Đây là quy tắc của giới giải trí, cậu ta muốn tiến vào giới thì phải tuân thủ quy tắc này.”

“Được lắm, vậy anh nói cái quy tắc đấy cho tôi nghe xem.” Vân Tranh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt này.

Đúng ra mà nói, người phụ nữ này không hề có quá nhiều tính cạnh tranh, những người phụ nữ xinh đẹp lại quyến rũ bên người hắn, mở tay một cái là có một đống.

Mà hắn cũng chẳng phải là loại người bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, lãng phí thời gian làm mấy chuyện nhàm chán như vậy.

Nhưng không biết vì sao, Vân Tranh cứ hết lần này tới lần khác lại bị cô hấp dẫn.

Trên người cô có một loại sức mạnh vô cùng đặc biệt, giữ chặt lấy trái tim của hắn, ban ngày muốn, buổi tối muốn... Muốn có được cô đến phát điên, thậm chí không ngần ngại làm ra mấy thủ đoạn bỉ ổi.

Thứ hắn muốn, chưa bao giờ không chiếm lấy được, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

“Quy tắc của tôi chính là cô bỏ cậu ta, tôi trợ giúp cậu ta nổi tiếng, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Ân Lưu Tô cười lạnh: “Anh muốn tôi làm tình nhân của anh sao?”

“Không phải tình nhân.” Vân Tranh gằn giọng nói: “Tôi chưa bao giờ thích người phụ nữ nào khác.”

“Tôi không thèm để ý cái này.”

Đúng lúc này, ngoài phòng tiếp khách vang lên tiếng xôn xao.

Tạ Văn Thanh xông vào, có vài bảo vệ mặc đồng phục bắt lấy cậu, nhưng hình như chẳng bắt được, cậu không màng tất cả mà lao vào bên trong.

Ân Lưu Tô nhìn thấy nỗi sợ hãi chưa từng có ở trên mặt cậu.

“Chị không được nghe hắn!” Cậu hô to, khàn cả giọng: “Chị đừng nghe hắn nói, không có chị, tất cả đều là vô nghĩa!”

Hình như Vân Tranh cũng tức giận, hô to với mấy bảo vệ cao lớn: “Mấy người làm ăn thế nào thế!”

“Xin lỗi, cậu ấy... Cậu ấy khỏe quá!”

“Kéo cậu ta ra ngoài cho tôi!”

Các nhân viên an ninh cũng dồn sức kéo Tạ Văn Thanh ra ngoài cửa lớn của office building.

Ân Lưu Tô quay đầu lại nhìn Vân Tranh, Vân Tranh cũng nhìn cô: “Cô có thể suy nghĩ một chút.”

Nếu đã làm, hắn cũng không ngại làm đến cùng: “Suy nghĩ cho kỹ, tôi có thể động vào cậu ta thì những thứ khác tất nhiên cũng có thể động đến, chẳng hạn như Y- SUI của cô.”

Ân Lưu Tô nở một nụ cười nhẹ: “Tổng giám đốc Vân, anh nghĩ nhầm rồi, hôm nay tôi tới đây không phải là để cầu xin anh.”

“Vậy cô...”

“Tôi chỉ muốn nói cho anh rằng, cuộc sống ngắn ngủi như vậy, mỗi một phút, mỗi một giây trước mắt, tôi đều vô cùng quý trọng. Ở trong lòng tôi, tầm quan trọng của người nhà còn lớn hơn sự nghiệp rất nhiều. Thế cho nên anh cũng không cần phí công phí sức làm những chuyện như vậy.”

Nói xong, cô xoay người kiên quyết rời đi.

Vân Tranh nhìn bóng dáng của cô, siết chặt nắm tay.

...

Trước cửa office building, Tạ Văn Thanh suy sụp mà ngồi ở gần cầu thang, cúi đầu, nhìn dây giày.

Ân Lưu Tô đi đến ngồi bên cạnh cậu.

Vừa thấy cô đến, Tạ Văn Thanh vươn tay ra ôm chặt lấy cô, ôm chặt đến nỗi cơ bắp cũng căng chặt hết lên.

“Anh trai nhỏ, làm sao vậy?” “Tôi sợ...”

Tạ Văn Thanh nâng mặt cô lên: “Tôi nghe Lưu Tuệ Hoa nói là chị đi tìm Vân Tranh, chị ấy còn bảo là nếu tôi mà không chạy nhanh thì sẽ mất chị.”

“Đồ ngốc, tôi đâu có dễ bị dụ như vậy.”

Cậu ôm chặt cô vào trong lòng: “Chị, tôi bị dọa suýt chết rồi, không có chị thì tất cả đều là vô nghĩa...”

Ân Lưu Tô quay đầu lại nhìn vào tòa office building cao tầng của tập đoàn Vân Tư, ngoài tường cao ốc còn treo poster quảng cáo của vocal show, sản phẩm chăm sóc da của Vân Tư nhiệt tình tài trợ cuộc thi tuyển chọn idol Nam Thị.

Giới giải trí có quy tắc gì, Ân Lưu Tô không biết.

Nhưng cô biết, ở trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, trở thành kẻ yếu thì nhất định sẽ bị bắt nạt.

Cô nắm chặt quần áo của Tạ Văn Thanh, trầm giọng nói: “Anh trai nhỏ, hứa với tôi, nhất định không bao giờ bị đánh bại.”

Chỉ cần có thể ở bên cô, bảo Tạ Văn Thanh làm cái gì cũng được. Cậu gật đầu đầy trịnh trọng: “Tôi sẽ không bị đánh bại.”

Buổi chiều, Tạ Văn Thanh gọi điện thoại cho Tần Tiếu, hỏi anh ấy tình hình ở cuộc thi hát ở Quảng Thành.

“Anh giai, sao bây giờ mới muốn đi thi thế, vòng loại đã kết thúc từ lâu rồi, chờ sang năm đi.”

“Đã kết thúc hoàn toàn rồi sao?”

“Đúng vậy, lúc vòng loại diễn ra, đài truyền hình phân việc cho anh đây kêu gọi tuyển thủ dự thi mà. Mà này, anh đây phải nói với cậu, cười chết mất, mấy người kia ai cũng tưởng là làm siêu sao mà dễ, loại người nào cũng có thể. Tin anh đây đi, thực lực của cậu còn cao hơn nhiều so với mấy người kia.”

Tạ Văn Thanh chẳng thèm nghe sự tán thành của anh ấy, chỉ mất mát hỏi: “Đã kết thúc hoàn toàn rồi sao?”

“Đúng vậy, còn một lần thi PK cuối cùng nữa để chọn người dự vòng thi toàn quốc.”

Tạ Văn Thanh ấp ủ một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: “Thế... Thẻ vàng thăng cấp S ở vòng loại ở Nam Thị có thể dùng để tham gia vòng thi toàn quốc ở Quảng Thành được không?”

“???”

Nghe thấy lời nói ngây thơ này của cậu, Tần Tiếu bật cười: “Cái này là thẻ thăng cấp cả nước cơ mà, sao mà không dùng được.”

“Thế à.”

“Sao, cậu có thẻ vàng cơ à?” “Có một thẻ.”

Tần Tiếu chỉ coi là cậu đang nói đùa: “Cậu có thể có thẻ vàng thăng cấp S trâu bò như thế thì còn tham gia thi PK làm cái gì, tham gia thẳng vào cuộc thi toàn quốc có phải hơn không.”

Tạ Văn Thanh bất đắc dĩ nói: “Cũng bởi vì cường hào ác bá áp bức chứ sao nữa.” “Nói như thật thế.”

“Em nói thật mà.”

“Đừng nói đùa, thôi được rồi, anh đây rất bận, cúp máy đây.”

“Em không nói đùa gì hết, em có một thẻ vàng thăng cấp S, nếu có thể dùng thì em lập tức thu dọn đồ đạc đến Quảng Thành.”

Tần Tiếu nghe thấy cậu nói vậy thì bán tín bán nghi: “Cậu lấy thẻ thăng cấp ở đâu ra?”

“Em tham gia thi đấu ở Nam Thị chứ sao, ba giám khảo đều cho qua vào vòng trong, cho em cái thẻ này. Anh trai đeo khẩu trang đấy, anh nghe thấy bao giờ chưa?”

“Chưa nghe bao giờ, anh trai đeo khẩu trang cái gì...” Mỗi ngày Tần Tiếu đều bận việc tuyển chọn ở Quảng Thành, làm sao có thời gian chú ý mấy khu vực thi hát khác: “Thế thì để anh đây đi hỏi lãnh đạo một chút.”

“Anh nhất định phải hỏi giúp em đấy nhé, cứ nói là anh trai đeo khẩu trang ở khu vực thi hát Nam Thị.”

“Anh trai đeo khẩu trang... Nghệ danh này của cậu nghe chói tai thế.” “Anh cứ nói thế là được.”

“Được rồi, để anh đây hỏi giúp cho.”

...

Thật ra Tạ Văn Thanh cũng không hy vọng quá nhiều, lại không nghĩ rằng, vào lúc ban đêm, Tần Tiếu đã gọi điện thoại cho Tạ Văn Thanh đầy lo lắng ——

“Cấp trên đài truyền hình bảo anh đây hỏi cậu lại, cậu thật sự là anh trai đeo khẩu trang à?”

“Đúng vậy.”

“Vãi! Thế mà là cậu cơ à!” “Đúng vậy.”

“Cậu lập tức thu dọn đồ đạc đến Quảng Thành đi, trận PK chung kết của khu vực thi của bọn anh ghi hình vào tối thứ bảy, lãnh đạo bảo bọn anh phải... Phải đảm bảo anh trai đeo khẩu trang có thể tham gia PK!”

Tạ Văn Thanh đứng phắt dậy từ trên sô pha: “Anh nói thật à?”

“Không nói nữa, tối nay cậu nên xuất phát luôn đi, mai kia bọn anh còn chuẩn bị diễn tập nữa.”

Tạ Văn Thanh cúp điện thoại, chạy nhanh về phòng thu dọn hành lý.

Ân Ân làm bài tập xong đến phòng bếp tìm đồ ăn thì thấy Tạ Văn Thanh đang thu dọn hành lý, nhanh chóng chạy đến rồi ôm chặt lấy cậu: “Oa Oa, anh lại định bỏ nhà trốn đi à!”

“Em không cho phép anh đi, cái đồ con trai mềm yếu không có trách nhiệm này! Sup sụp một tí đã đánh bại anh rồi!”

“Mắng xong chưa?”

“Vẫn chưa! Hừ! Vĩnh viễn là loser!”

Tạ Văn Thanh duỗi tay kéo mặt của cô bé: “Ông đây đi tham gia thi đấu ở Quảng Thành, chỗ này không có nhà thì nơi khác sẽ có.”

Ân Ân nghe cậu nói vậy thì kích động kêu a a: “Siêu quá! Anh Tần Tiếu đúng là Spider-Man siêu cấp! Quá kịp thời gian!”

Ân Lưu Tô tan làm về nhà, nghe thấy Tạ Văn Thanh nói chuyện này thì lập tức tìm vali hành lý rồi nhét vài cái váy vào: “Bây giờ ra sân bay luôn, đi chuyến bay gần nhất.”

“Chị cũng đi à?”

“Con đường ra đời của siêu sao, đương nhiên tôi cũng muốn đi để chứng kiến chứ.”

Ân Ân thấy thế cũng nhanh chóng nói: “Con cũng đi! Siêu sao đời hai cũng phải đi chứng kiến chứ!”

Tạ Văn Thanh lại rất do dự: “Hai người... đừng đi, cũng không phải chuyện lớn gì.”

Cậu lo rằng lại thất bại một lần nữa, đối mặt một mình là được, cậu không muốn làm hai người thất vọng.

Ân Lưu Tô với Ân Ân lại rất kiên trì, dù gì đi nữa thì lúc này, hai người cũng muốn cùng cậu đi đến đó.

Dù là vinh quang hay hiu quạnh, là người nhà thì phải đối mặt cùng nhau.

...

Hai ngày sau, tuyển thủ anh trai đeo khẩu trang nổi tiếng ở khu vực thi Nam Thị bị ekip chương trình ra tuyên bố “bỏ thi” thế mà lại xuất hiện ở khu vực thi Quảng Thành tham gia trận chung kết PK.

Điều này làm cho khán giả vừa kinh ngạc lại vừa kinh hỉ, trên mạng có hàng loạt cuộc tranh luận đầy sôi nổi.

Bàn về lý do tại sao anh trai đeo khẩu trang lại bỏ thi, là cậu chủ động hay bị bắt buộc, rất nhiều vấn đề, mọi người bàn tán sôi nổi, đoán rằng nhất định là cậu bị xa lánh ở khu vực thi Nam Thị.

Trước lúc lên sân khấu, đạo diễn khu vực thi Quảng Thành nói thẳng với Tạ Văn Thanh: “Ở chỗ này, thẻ vàng thăng cấp S của cậu không thể đủ vào cuộc thi toàn quốc, vì vậy để đảm bảo công bằng cho tuyển thủ ở khu vực thi này của chúng tôi, cậu phải PK với những tuyển thủ khác trong cùng một khu vực thi.”

Tạ Văn Thanh chấp nhận điều này, dù sao thì như vậy cũng đủ để cậu cố gắng đạt được cơ hội cuối cùng cho bản thân mình.

Đài truyền hình Quảng Thành rất quan tâm đến cuộc chung kết PK trong khu vực thi lần này, thế nên sân khấu được bố trí ở sân vận động ngoài trời náo nhiệt nhất tại Quảng Thành.

Khán giả cũng phải trầm trồ, Quảng Thành giàu có... Ai cũng có thể nhận ra, sân khấu chung kết PK ở đây long trọng nhất trong số các khu vực khác.

Nhưng phải thi ở nơi đất khách, với Tạ Văn Thanh mà nói, đúng là không phải chuyện tốt.

Cậu làm “anh trai đeo khẩu trang”, rất nổi tiếng ở Nam Thành nhưng rất nhiều người xem ở Quảng Thành lại không biết cậu.

Hơn nữa, thi PK áp dụng bình chọn trực tiếp, duyên của người xem là quan trọng nhất.

Tương tự, đối thủ của Tạ Văn Thanh rất mạnh, có ca sĩ nổi tiếng hay lên đài truyền hình địa phương, cũng có một vài ca sĩ rock and roll ngầm ở một số khu vực.

Người xem trực tiếp ở đây hầu hết là người quen hoặc fan của họ.

Cho nên ngay từ đầu cuộc chung kết này, số phiếu của Tạ Văn Thanh đã bị ngăn chặn vững vàng bởi những ca sĩ bản địa, hơn nữa, chênh lệch cũng rất lớn.

Anh trai đeo khẩu trang ở Quảng Thành... cũng không được chào đón mấy. Dường như ông trời cũng phản đối cậu hay sao ấy.

Rõ ràng dự báo thời tiết bảo là hôm nay trời quang, không có mưa, nhưng vào đúng lúc Tạ Văn Thanh lên sân khấu cuối cùng, trời thế mà lại mưa!

Cậu vừa bước lên sân khấu đã bị mưa to dội cho ướt như chuột lột, quần áo ướt đẫm, kiểu tóc cũng sụp hoàn toàn, ướt nhẹp dán đầy trên mặt, vô cùng chật vật.

Có vài ca sĩ ở phía sau cánh gà nhìn cậu, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh đầy trào phúng.

Âm nhạc đã vang lên, nhưng Tạ Văn Thanh lại mãi chưa mở miệng hát.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mưa to như trút, đèn tụ quang cường độ cao chiếu vào cậu khiến cho cậu gần như không mở mắt ra được.

Người giống cậu, liệu có phải trời đã định ước mơ mãi mãi chỉ là mơ ước? Vì sao, vì sao!

Giai điệu trong đầu, huyệt thái dương nhảy lên, như nhịp trống đập mạnh vào thần kinh của cậu.

...

Nhạc đã trôi qua một nửa, Tạ Văn Thanh mãi vẫn chẳng mở miệng.

Tất cả mọi người cho rằng cậu muốn bỏ cuộc.

Bộ đếm phiếu trên màn hình lớn, số phiếu bầu của Tạ Văn Thanh còn kém rất nhiều so với ca sĩ đếm ngược thứ hai, nhìn qua dường như đã hết hy vọng.

Rất nhanh sau đó, nhạc đã hết, chỉ còn lại Tạ Văn Thanh đứng ngơ ngác ở trên sân khấu.

Có âm thanh không kiên nhẫn vang lên trong đám người ——

“Đi xuống đi.”

“Chắc tên này dựa quan hệ mới vào được vòng này.”

“Không có thực lực, chỉ dựa vào lăng xê, còn đeo khẩu trang ra vẻ thần bí làm gì không biết.”

Ân Lưu Tô đứng ở trong đám người, nhìn cậu từ xa.

Đã chạy đến đây rồi, nhất định... Nhất định đừng ngã xuống ở đây.

Cô nhanh chóng gỡ đàn ghi-ta cũ xuống rồi đưa cho Ân Ân: “Bé con, mẹ giao cho con một sứ mệnh, đưa “vũ khí” cho Oa Oa của con đi.”

“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Ân Ân nói xong, cũng chẳng thèm mở ô, ôm đàn ghi-ta chen vào trong đám người.

Thấy cô bé là con nít, nhân viên an ninh giữ gìn trật tự cũng không để ý, lại không ngờ cô bé này trực tiếp leo lên sân khấu: “Oa Oa, mẹ bảo em đưa vũ khí cho anh này! Nhất định không được bỏ cuộc!”

Thiếu niên chật vật cầm lấy đàn ghi-ta, nhìn Ân Lưu Tô đang đứng giữa đám người.

Mưa to làm cho tầm mắt mơ hồ, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy được nguồn sức mạnh cứng cỏi nào đó từ trong ánh mắt của cô.

Chiến đấu vẫn chưa kết thúc, mặc áo giáp vào, cầm lấy vũ khí, gia nhập chiến trường!

Tạ Văn Thanh cầm đàn ghi-ta lên, tiếng đàn vang lên trong tràng mưa to kia để lại tiếng vọng trong đầu cậu.

Đó là giai điệu kịch liệt tựa như bão táp, đó là nhịp trống tránh thoát vận mệnh, một chút rồi lại một chút, va chạm vào trái tim của mỗi một người xem ở đây.

Cậu đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, hát rock and roll đến mức khàn cả giọng.

Trong màn mưa to, giai điệu kịch liệt lại điên cuồng như vậy, hoàn toàn hòa làm một với bộ dạng chật vật hiện giờ của cậu.

Dưới sân khấu có người phụ nữ cậu yêu nhất, coi như là lần diễn xuất cuối cùng trong cuộc đời này đi, cậu phải thể hiện một sân khấu hoàn mỹ nhất để cô xem.

Mà ngoài ý muốn, đúng lúc Tạ Văn Thanh vứt bỏ hết thảy, tận tình hát vang, thì thống kê phiếu bầu trên màn hình lớn lại bắt đầu thay đổi.

Số phiếu của những tuyển thủ khác bắt đầu giảm xuống, mà Tạ Văn Thanh đó giờ vẫn đứng cuối lại bắt đầu vững bước trên mặt đất rồi tăng cao, tăng hơn cả người thứ hai từ dưới lên, thành người thứ ba, người thứ hai!

Người xem trực tiếp đều cảm thấy chấn động vô cùng trước màn biểu diễn cực có chiều sâu này.

Âm nhạc là ngôn ngữ của nhân loại, bọn họ cảm nhận được cảm xúc của một con người nhỏ bé áp lực đến tận cùng mà bộc phát ra trong âm nhạc của cậu.

Ở trong đời sống hiện thực, mỗi người đều là một con người nhỏ bé, bình bình thường thường, có đau khổ sướng vui, cũng có hân hoan, buồn đau của riêng mình.

Bọn họ giãy giụa đến khốn khổ trên chính đường đời của mình... Bất kể là nỗi sướng vui hay khổ đau của bọn họ, chẳng ai thấy được, cũng chẳng ai thèm bận tâm.

Nhưng dù có là vậy, họ vẫn kiên cường và nỗ lực để tồn tại, để đóng góp một viên gạch cho thời đại này.

Chỉ có người dũng cảm mới có thể ngẩng đầu mà bước tiếp!

Khán giả và người đàn ông trên sân khấu sinh ra một tình cảm cộng hưởng mãnh liệt, tất nhiên là bọn họ nguyện ý bầu một lá phiếu trong tay cho cậu!

Trong thời khắc giai điệu từ đàn ghi-ta trong tay Tạ Văn Thanh đột nhiên im bặt, số phiếu của cậu đã đánh bại người đứng thứ nhất, đăng quang vị trí đầu tiên!

Ân Lưu Tô nhìn thiếu niên cực có sức bật trên sân khấu, nước mắt chực trào ra.

Người đang đứng trên sân khấu kia, có tiềm lực trở thành thần tượng của thời đại này!

Cô có cảm giác, con đường tinh đồ lộng lẫy của Tạ Văn Thanh, bắt đầu từ giờ khắc này, giương buồm ra khơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv