Editor: Hami
Beta: Thuỷ Tiên
Lưu Tuệ Hoa hùng hùng hổ hổ mà đầu tư giúp cho bạn cùng trường của Ân Lưu Tô.
Thật ra chị cũng chẳng cần thiết gia nhập, bởi vì việc làm ăn của Giúp đỡ sinh viên chẳng hề có liên quan gì đến sự phát triển của Y-SUI cả, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nhưng nếu không có Ân Lưu Tô thì cũng chẳng có Y-SUI của ngày hôm nay.
Huống chi, lúc trước khi Ân Lưu Tô rời đi, cơ bản là chắp tay đưa Y-SUI ra, mấy năm nay, rất nhiều lần gặp phải nguy cơ bởi vì kinh doanh không tốt, cũng toàn là nhờ Ân Cẩn Du giúp đỡ mới giải quyết được.
Nếu Ân Lưu Tô mở miệng, thì cô ấy sẽ giúp Ân Lưu Tô vô điều kiện.
Vốn dĩ số tiền này là thuộc về Ân Lưu Tô, bây giờ cũng chỉ là vật về với chủ thôi mà thôi.
Ba mươi phần trăm cổ phần gia nhập lúc trước của cô, có mười mấy năm tăng trưởng, bây giờ đã thành một số tiền không hề nhỏ, hoàn toàn đủ để chống đỡ tài chính cho việc nâng cấp server của app Giúp đỡ sinh viên.
Không chỉ như thế, Ân Lưu Tô cũng bắt đầu đao to búa lớn mà khai thác thị trường, đàm phán với thương nhân, dưới sự hỗ trợ của nguồn tài chính khổng lồ là Y-SUI, đầu tiên mang lại lợi ích cho thương nhân và khách hàng, củng cố nguồn khách hàng, lại tiếp tục hoạt động liên minh cơm hộp từng thất bại năm đó.
Sự thất bại khi đó đều là do sự giới hạn của điện thoại liên lạc, không có cách để mở rộng thành quy mô được.
Bây giờ đã có Internet 4G, hoàn toàn có thể tái khởi một lần nữa.
Tất cả dường như đang phát triển theo chiều hướng ngày càng tốt đẹp hơn.
Bộ truyện tranh “Ngày xưa có ngọn núi” của Ân Ân được chia sẻ bởi một đại thần có tích V nổi tiếng trong làng vẽ truyện tranh, sau đó còn được một công ty về mảng truyện tranh nhìn trúng, hy vọng có thể mua bản quyền để tiến hành làm thành anime.
Đối với Ân Ân mà nói, đây là một chuyện tốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày sáng tác của mình cũng có thể tạo nên giá trị thương mại.
Cô cũng có thể kiếm tiền giống như Tạ Văn Thanh và mẹ vậy!
Đương nhiên, nếu so phí bản quyền truyện tranh với kho bạc mà cô đã tích góp được trong mấy năm nay thì hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới chút nào.
Nhưng có thể tạo ra giá trị, cũng là một việc khiến người ta phấn chấn vui mừng.
Ân Ân vượt qua nỗi buồn yêu đương, dồn hết công sức vào việc học và sự nghiệp, mỗi ngày ra vào lớp học, phòng vẽ tranh và thư viện, sự nỗ lực hướng đến phạm vi rộng lớn hơn trong lĩnh vực thuộc chuyên môn của mình.
Tết năm nay là một năm đoàn viên nhất của người một nhà sau mười mấy năm qua.
Lưu Tuệ Hoa muốn tổ chức một bữa cơm đón giao thừa ở Y-SUI, tất cả mọi người tổ chức một bữa cơm Tất Niên vô cùng náo nhiệt giống như mười ba năm trước vậy.
Tạ Văn Thanh còn có chút lo lắng, sợ sẽ có quá nhiều người biết được bí mật lão hóa ngược của Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô bảo anh ấy cứ yên tâm, bởi vì bà chủ Tuệ Hoa vốn ghen ghét đã rêu rao cái chuyện “phẫu thuật thẩm mỹ” tốn những trăm vạn cho cả thiên hạ đều biết từ lâu rồi, chẳng cần sợ người khác nghi ngờ gì nữa.
Gương mặt bây giờ này của cô là “kỳ tích phẫu thuật thẩm mỹ” dùng tiền làm nên.
Trái lại, đây lại là một phương pháp tốt để che giấu tai mắt người khác.
Ân Ân còn nhớ lúc trước mẹ bảo cô rằng “Tháng giêng gội đầu cậu chết”, cho nên nhanh chóng đến Y-SUI gội sạch đầu vào đêm giao thừa, hơn nữa còn gửi một cái ảnh gội đầu cho Ân Cẩn Du ——
“Cậu yên tâm! Cậu vô cùng an toàn rồi!”
Ân Cẩn Du:?
Ân Ân: “Cháu sẽ kiên trì trước khi Tết Nguyên Tiêu kết thúc sẽ không gội đầu.”
Ân Cẩn Du: “Chịu được cơ à?”
Ân Ân: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Ân Cẩn Du: [ghét bỏ][bóp mũi]
Ân Ân: “Nè!”
Lúc thoát khỏi khung chat, cô thấy một khung chat được ghim ở đầu trang, là Lưu Văn Anh, đã rất lâu rồi cô không liên lạc với anh.
Có lần Lưu Văn Anh cướp điện thoại của cô, mạnh mẽ ghim khung chat của cô lẫn của anh lên đầu trang.
Sau đó Ân Ân cũng lười chẳng thèm gỡ, bởi vì ngày nào cũng sẽ nói chuyện phiếm vài câu với anh.
Bây giờ bất chợt nhìn thấy tên của anh, trái tim Ân Ân đập nhanh hơn.
Cô biết Lưu Văn Anh và Mạc Lị Lị đã chia tay, nhưng trong quãng thời gian gần hai tháng nay, nhìn hai bọn họ như trở thành người lạ, tựa như không thể trở về quãng thời gian thân mật khăng khít trong quá khứ kia được nữa vậy.
Ân Lưu Tô vẫn giúp cô gội đầu như lần ăn Tết mười mấy năm trước vậy. Thấy cô cầm điện thoại rồi lại thả xuống, vô cùng rối rắm, vì vậy cướp điện thoại, cười nói: “Muốn nói chuyện cùng cậu ấy thì cứ gọi điện thoại đi.”
Trong lòng Ân Ân hoảng hốt, vội vàng vươn tay đoạt lại: “Đừng!”
Ân Lưu Tô là người thuộc phái hành động, không thích cái kiểu lúc nào cũng nghĩ nghĩ lo lo này của Ân Ân, vì vậy tự gọi video cho Lưu Văn Anh luôn.
Tốc độ Lưu Văn Anh nghe gọi… Cũng gần với vận tốc ánh sáng, đúng lúc Ân Ân đoạt lại điện thoại thì màn hình đã xuất hiện hình ảnh ——
“Tìm anh có việc gì? Đồ mít ướt.”
Cái nickname chẳng hề khách khí chỉ là một lời thăm hỏi thân mật, bất giác làm cho mối quan hệ còn đang xa cách giữa hai người lập tức được kéo gần lại không ít.
Ân Ân chỉ có thể căng da đầu, cầm điện thoại nói chuyện cùng anh: “Chẳng có việc gì cả, đồ muỗi thối.”
“Đồ mít ướt.”
“Muỗi thối!”
Thiếu niên đang nằm vật vờ chán đến chết ở trên giường, lười biếng như đang ngủ trưa, hai mí mắt sưng vù vù, nhan sắc anh tuấn xuống dốc kinh hoàng.
Nhưng vẫn đẹp trai.
Dáng vẻ bất cần, cà lơ phất phơ hàng ngày đó chính là hình ảnh mà Ân Ân cảm thấy quen thuộc nhất.
“Em đang gội đầu à?”
“Đúng.”
“Tóc rối tinh rối mù.”
“Hừ!” Ân Ân không phục mà trừng cậu: “Đêm giao thừa, anh chẳng thèm dậy giúp dì chú chuẩn bị cơm tất niên mà còn ngủ nướng ở trong phòng.”
Lưu Văn Anh ngáp một cái, lười biếng mà ngồi xuống bên bệ cửa sổ: “Ông đây thích thế.”
“Cúp đây, muỗi thối.”
“Mít ướt, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Cái gì?”
Anh do dự vài giây, lại nói: “Thôi, sang năm thì nói sau.”
“Anh thì có chuyện tốt quái gì được chứ.”
“Ừ ừ ừ, cúp đây.”
Ân Ân quyến luyến mà nhìn hình ảnh thiếu niên mặc bộ đồ ở nhà, xoa đôi mắt ngồi ở trên bệ cửa sổ, hòa làm một với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, có cảm giác ấm áp.
Sau khi video tắt, Ân Lưu Tô khoanh tay, mỉm cười mà nhìn cô: “Chẳng phải quan hệ tốt rồi đấy thôi.”
“Đó là bởi vì… bởi vì… hai bọn con thân nhau quá.”
“Vậy mới nói, nào có thanh mai trúc mã nào giận nhau quá một đêm đâu.”
Ân Ân nghĩ đến vừa nãy cô ấy tự tiện cướp điện thoại của mình, lại tức giận: “Con không đồng ý mà sao mẹ lại tự tiện lấy điện thoại của con rồi gọi video cho anh ấy chứ!”
“Nhìn cái kiểu làm mình làm mẩy của con đi, người xem cũng sốt ruột.”
“Con ghét nhất là mẹ tự tiện quyết định thay con.” Cô bĩu môi nói: “Lần nào cũng vậy, chẳng bao giờ hỏi ý kiến của con, toàn tự mẹ quyết định.”
“Con đừng có mà không biết đâu là ý tốt đâu là ý xấu, mẹ cũng chỉ giúp con thôi mà, cũng là tốt cho con.”
“Tốt cho con cái gì cơ chứ!” Ân Ân không thích cô ấy nói nói như vậy: “Không hỏi ý kiến của con mà cứ thế ra quyết định sao lại là tốt cho con cơ chứ. Năm đó cũng vậy, bây giờ cũng thế!”
“Con là người nhát gan như vậy, chẳng ai thấy mà không nóng nảy cả, nếu mà không có cái cuộc gọi video vừa nãy ấy, thì ai biết bao giờ hai người các con làm hòa đâu.”
“Tất cả những điều đó là chuyện của con!” Ân Ân sốt ruột đứng phắt dậy từ trên ghế: “Không sai, con là người nhát gan, nếu mẹ ở bên cạnh con mãi mãi thì con chẳng sợ cái gì cả!”
Vốn dĩ hai người cũng chỉ cãi nhau bình thường thôi, không nghĩ tới là Ân Ân còn phát giận.
Chắc là Ân Lưu Tô cũng nhận ra rằng, Lưu Văn Anh gieo một hạt giống vô cùng sâu ở trong lòng cô, muốn đào ra chắc chắn sẽ đau cả gốc rễ.
Cô cẩn thận như thế, cũng là vì quá để ý.
“Không cãi nhau nữa.” Ân Lưu Tô nhún vai, đi ra trước ngăn tủ, lấy một cái hộp nhỏ ra: “Cái con sói nhỏ mắt trắng này, mẹ còn tốt bụng chuẩn bị quà năm mới cho con rồi, không cho nữa, mang đi trả vậy.”
Ân Ân nhìn thấy, đó là một hộp bút sáp mà cô vẫn luôn muốn có.
Ân Lưu Tô cười nhẹ, cất hộp bút sáp vào túi xách của mình: “Mẹ định đi đặt mua hàng Tết, nhân tiện trả hàng lại luôn, đi cùng không?”
“Con không thèm đi, mẹ muốn con phải chịu thua lấy lòng mẹ, con không đến mức phải khom lưng cúi đầu vì một hộp bút sáp, con tự đi mua.”
“Ây da.” Ân Lưu Tô làm bộ làm tịch mà thở dài, đi ra khỏi cửa Y-SUI: “Nuôi con gái thành bà cô nhà giàu, chướng mắt cái món quà giá rẻ này của mẹ nó rồi, đúng là đáng buồn mà, đúng là Ân Ân lúc còn nhỏ đáng yêu hơn nhiều.”
“Hừ!”
Đi qua tuổi dậy thì, chỉ mới choai choai tuổi không lớn hẳn, mỗi một đứa trẻ thiên sứ đều sẽ từ từ biến thành đại shit, chẳng đáng yêu tí nào.
…
Ân Ân không lo là Ân Lưu Tô sẽ trả hàng hộp bút sáp, đó chỉ là lời ngoài miệng của cô ấy thôi.
Nhưng mà khi bình tĩnh lại, cô cũng chẳng hiểu thế quái nào mà vừa nãy mình lại hành động vô lý đến vậy, âm thầm hối hận trong lòng.
Lâm Lộ Toa nắm tay Đào Tử, vừa nói vừa cười đi từ thang máy ra.
Đào Tử còn cầm một lọ champagne, thấy Ân Ân đứng như trời trồng ở trước cửa Y-SUI, hỏi: “Đứng ở bên ngoài làm gì, sao không đi vào thế?”
“Chờ mẹ em ạ, mẹ đi mua đồ Tết.’’
“Bây giờ sắp ăn Tất Niên đến nơi rồi còn mua đồ Tết gì nữa.”
“Chỉ là đi mua một ít đồ uống.”
“Thôi được, thế bọn anh vào trước nhé.”
Ân Ân vội vàng ngăn Lâm Lộ Toa và Đào Tử lại: “Anh chị, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài! Tranh thủ sang năm lại có thêm một đứa nhóc nữa!”
Lâm Lộ Toa nở nụ cười, lấy bao lì xì ra vỗ vào trán cô nhóc: “Cái đồ tham tiền này, không thiếu em được đâu.”
“Cảm ơn anh chị ạ!”
Sau khi hai người họ vào cửa, chú xăm tay cũng đi lên lầu.
Chú ấy vẫn ăn mặc như khi đi làm, mặc một bộ vest, thắt nơ, tay cầm một bó hoa hồng có giấy gói đen bao quanh.
Ân Ân vội vàng đi đến, nhón chân lên sửa cổ áo cho chú ấy: “Chú Hoa Tí đẹp trai quá.”
“Đẹp trai đúng không!”
“Hoa này cho cháu à?”
Chú xăm tay hào phóng rút một đóa hoa hồng đỏ từ trong bó hoa rực lửa kia, đưa cho Ân Ân: “Cầm đi, người đẹp nhỏ.”
“Cảm ơn chú Hoa Tí ạ!” Ân Ân nhận hoa hồng, giơ lên chóp mũi ngửi: “Chú vào nhanh đi, chị Tuệ Hoa đến rồi.”
Chú xăm tay cầm bó hoa hồng đi vào, nhìn thấy Lưu Tuệ Hoa, đi đến đưa hoa hồng cho cô ấy.
Lưu Tuệ Hoa đang sắp xếp các món trên bàn cơm tất niên, thấy chú xăm tay đang đến gần, hô to: “Ra đây, Tiểu Hoa, giúp tôi bê bàn trà ra phòng bên cạnh đi.”
“Đến đây.” Chú xăm tay cứ thế đưa hoa hồng cho chị đầy tự nhiên, vén ống tay áo, trực tiếp bê hẳn cả cái bàn trà làm bằng gỗ đặc lên, bê sang phòng bên cạnh.
Chỉ nghe thấy “toạc” một tiếng, cái áo sơ mi dưới lớp áo vest của chú ấy bị rách toạc ra.
“Anh ngốc à!” Lưu Tuệ Hoa cười nắc nẻ: “Ai bảo Tết nhất mà anh lại mặc nghiêm túc như thế hả, cởi ra mau, cất vào trong phòng rồi tôi khâu lại cho.”
Chú xăm tay gãi đầu đầy xấu hổ: “Không, không cần đâu, tôi vào tiệm lấy kim tự khâu là được.”
“Sao, chê tay nghề tôi không ra gì chứ gì?”
“Không phải.” Gương mặt chú xăm tay đỏ gay, quay đầu, thấy Ân Ân đang đứng ngoài cửa nhíu mắt nhíu mày không ngừng, ý bảo chú ấy phải nắm chắc cơ hội.
Chú ấy đành phải đi vào văn phòng cùng Lưu Tuệ Hoa, cô ấy lấy kim chỉ từ ngăn để đồ cá nhân ra, bảo chú xăm tay cởi áo ra.
Chú xăm tay vừa co quắp vừa căng thẳng mà cởi áo, lộ cánh tay xăm đầy hình rồng đen, cơ bắp đầy mình, rắn chắc vạm vỡ.
Lưu Tuệ Hoa vừa may vá, vừa nhìn chú ấy, giống như nhàn nhã nói chuyện gia đình vậy, nói nhẹ: “Chớp mắt cái đã mười mấy năm rồi, chất lượng hình xăm này của anh cũng khá tốt đấy chứ, giờ cũng không phai màu.”
Chú ấy lại gãi đầu: “Tôi đi xăm dặm lại đấy.”
“Có vẻ anh rất thích đấy nhỉ.”
“Thật ra cũng không phải…”
“Hử?”
“Khi còn nhỏ tôi hay bị bắt nạt, cho nên muốn khiến cho người khác vừa nhìn tôi là thấy tôi rất đáng gờm, xăm trổ có thể mang lại dũng khí cho tôi.”
Lưu Tuệ Hoa xe chỉ luồn kim, khóe miệng hơi hơi mím lại: “Thế bây giờ anh cảm thấy mình… là một người đàn ông có dũng khí à?”
“Tôi không phải.” Chú đỏ mặt mà nhìn cô ấy: “Thật ra tôi luôn vô cùng mềm yếu…”
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên Ân Ân gõ cửa xông vào, nói với Lưu Tuệ Hoa đầy dồn dập: “Chị Tuệ Hoa, em vừa gọi điện thoại cho mẹ em, nhưng không biết vì sao mà mẹ lại tắt máy! Vì sao mẹ lại tắt máy chứ?”
Lưu Tuệ Hoa nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Ân Ân, biết con bé nhớ đến chuyện người phụ nữ đó đi mà không từ biệt vào mười năm trước, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Ân Lưu Tô.
Quả nhiên, tổng đài nhắc nhở, cô đã tắt máy.
“Đừng vội.” Lưu Tuệ Hoa ấn bả vai run rẩy của Ân Ân, khiến cho cô bình tĩnh lại: “Nhất định là do hết pin thôi.”
Ân Ân nhìn về phía màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ: “Lúc bốn giờ chiều mẹ đi siêu thị, giờ đã bảy giờ rồi, sao mà còn chưa về chứ?”
“Đừng vội.” Lưu Tuệ Hoa ném áo cho chú xăm tay: “Tiểu Hoa, đi siêu thị đón người cùng chúng tôi đi.”
Chú xăm tay luống cuống tay chân mặc áo sơ mi và áo vest vào, đi ra ngoài theo Lưu Tuệ Hoa, Hứa Xuân Hoa đang chuẩn bị bữa tối, đi từ phòng bếp ra: “Chuẩn bị ăn cơm mà, đi ra ngoài làm gì?”
“Cái đồ mù đường như Ân Lưu Tô, thể nào cũng đi lạc, đi đón.”
“Thôi được, thế tôi chờ mọi người về ăn cơm đấy.”
“Ừ.”
Ba người ra khỏi Y-SUI, vội vã đi đến một siêu thị lớn gần đó.
Ân Ân căng thẳng đến mức muốn gọi điện thoại cho Tạ Văn Thanh, Lưu Tuệ Hoa ngăn cô lại: “Trước hết đừng gọi, chúng ta còn chưa biết rõ tình hình ra sao, có lẽ điện thoại mẹ em hết pin thật thì sao, tối nay Tạ Văn Thanh có buổi biểu diễn chào năm mới, em không muốn cậu ấy phá hỏng cả buổi tiệc tối trước nhân dân cả nước chứ?”
Ân Ân sợ đến mức vội vàng cất điện thoại.
Bọn họ tìm một vòng quanh siêu thị, tìm hết cả các kệ để hàng cũng không thấy bóng dáng Ân Lưu Tô đâu.
Lúc này, Ân Ân vô cùng sốt ruột.
Cô sợ cảnh tượng đi không từ biệt lại diễn ra một lần nữa, vì thế khóc sướt mướt mà gọi điện thoại cho Ân Cẩn Du, hỏi xem có phải anh ấy lại giấu mẹ đi đâu rồi không.
Ân Cẩn Du cũng vừa mới làm xong việc ở công ty đang định đến đây, nghe Ân Ân khóc lóc kể lể, đột nhiên cảm thấy không ổn, gọi mấy cuộc điện thoại cho Ân Lưu Tô, quả nhiên đã tắt máy.
Mấy người Lưu Tuệ Hoa và Ân Cẩn Du vừa gặp nhau một cái đã thấy Ân Lưu Tô ôm một bể cá vàng, đi từ cửa hàng cá ra.
Ân Ân nhìn thấy cô, khóc lóc gọi to một tiếng ——
“Mẹ!”
Ân Lưu Tô thấy thế, giơ tay ra vẫy, không nghĩ tới chuyện cô nhóc này không thèm nhìn đèn xanh đèn đỏ mà xông thẳng đến, khiến cho Ân Lưu Tô sợ tới mức hồn vía lên mây, cũng suýt nữa làm rơi bể cá trong tay xuống: “Sao không biết chú ý đèn xanh đèn đỏ hả, lớn đầu vậy rồi không biết tuân thủ luật giao thông à!”
Còn chưa nói dứt câu thì cô nhóc đã ôm chặt eo cô, chui đầu vào lồng ngực cô ——
“Sao mẹ lại tắt máy!”
Ân Lưu Tô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác mà nhìn cô nhóc, lại thấy mấy người Ân Cẩn Du và Lưu Tuệ Hoa đang căng thẳng, dường như hiểu ra gì đó.
“Điện thoại của mẹ hết pin, thấy con không thèm bút sáp thì mẹ đi mua con cá vàng làm quà năm mới cho con.”
“Ai… ai mà thèm cá vàng chứ!” Bởi vì sợ hãi, Ân Ân giậm chân, tức giận nói: “Mẹ toàn coi con là con nít thôi.”
Ân Lưu Tô nhìn người thiếu nữ yêu kiều trước mặt, khẽ thở dài: “Đúng vậy, con nhóc nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Ân Ân thấy giọng điệu của cô đầy bất đắc dĩ, gượng gượng gạo gạo cầm lấy bể cá: “Chăm sóc nó có rắc rối không mẹ?”
“Rất rắc rối, phải đổi nước thường xuyên, cho ăn cũng không được quá liều, dễ chết.” Ân Lưu Tô nhún vai: “Thôi, chính con còn không chăm sóc bản thân mình cho hẳn hoi được, đừng nuôi nữa thì hơn.”
“Hừ, con bảo Lưu Văn Anh nuôi hộ con.”
Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, về Y-SUI một lần nữa, cả nhà ăn một bữa cơm Tất Niên vô cùng náo nhiệt.
Chia lìa mười mấy năm, cuối cùng có thể đoàn tụ, khi nhắc đến thời gian mấy năm nay ấy, ai cũng thổn thức cảm khái không thôi.
Quả nhiên Tạ Văn Thanh giữ đúng lời hứa, trước khoảnh khắc sang năm mới 00:00, nhanh chóng về nhà với bộ dạng đầy mệt mỏi, vừa vào cửa đã ôm chặt Ân Lưu Tô.
Nhưng mà hơi thở còn chưa hoà hoãn lại thì đã bị Ân Cẩn Du gọi ra ngoài đốt pháo hoa.
Biết em gái thích xem pháo hoa, Ân Cẩn Du thuê người lái cả một xe pháo hoa lớn đến để ở quảng trường, thể hiện rõ ràng không khí của kẻ có tiền ăn Tết.
Năm nay là năm một nhà đoàn tụ, tất nhiên là phải chúc mừng cho hoành tráng.
Tạ Văn Thanh đốt pháo hoa, chạy nhanh đến chỗ Ân Lưu Tô, duỗi tay che kín lỗ tai của cô, giống như đêm giao thừa đón năm mới nhiều năm trước vậy, anh cũng che lỗ tai cô lại, thổ lộ tình yêu giữa một màn pháo hoa.
Lúc ấy, anh chọn tình yêu vĩnh viễn.
Mà nay, anh vẫn dũng cảm mà kiên trì như cũ, dù cho con đường phía trước như thế nào, anh vẫn mãi ở bên cạnh cô, vĩnh viễn không rời…
Trong màn pháo hoa, Tạ Văn Thanh nâng mặt cô lên, khẽ hôn một cái ở gò má cô.
“Hừ!”
Bên cạnh vang lên một tiếng hừ nhẹ bất mãn của Ân Ân.
Ân Lưu Tô cười kéo cô nhóc lại gần: “Không để ý con rồi.”
“Con đã quen từ lâu rồi!”
Tạ Văn Thanh rất ghét bỏ lần nào Ân Ân cũng phá hư không khí giữa anh và cô, nhưng vẫn ôm cô nhóc bên mình đầy cưng chiều: “Suốt ngày chỉ biết giận dỗi hừ tới hừ lui, sắp biến thành cá nóc rồi đấy.”
“Hừ!”
Một tiếng “bùm” vang lên, pháo hoa lộng lẫy tràn đầy trên bầu trời.
Dù cho chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng Ân Lưu Tô nắm tay cô nhóc, dựa vào lồng ngực của người đàn ông cô yêu sâu đậm, mỗi một phút giây người một nhà ở bên nhau, đều là hạnh phúc vĩnh hằng.