Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 45: Phiền toái



"Sao không thấy con xin chữ ký mẹ hả?"

Hứa Diễn đã thành công bị những lời này của Hứa Thư Yểu làm cho ngu ngơ, anh chàng vò đầu: "Con xin chữ ký mẹ làm cái gì?"

"Vậy thì con xin chữ ký của Kỷ Oanh lại để làm gì?"

"Thì cất chứa á!" Hứa Diễn đúng lý hợp tình nói: "Mẹ, mẹ ngẫm lại coi, chờ khi tương lai Kỷ Oanh thành ảnh hậu rồi, vậy là cô ấy có tới mấy chục triệu fan á, vậy chữ ký của cổ phải đáng giá đến cỡ nào! Đến lúc đó, con lại lấy chữ ký của cô ấy lúc còn chưa nổi tiếng ra bán đấu giá, có thể kiếm rất nhiều tiền á."

Hứa Thư Yểu: "......" Con trai cô, xin chữ ký của người ta, chỉ là vì để về sau cầm đi bán đấu giá?

"Cái nữa là, chữ ký của mẹ con đều có thể tùy tay bắt chước ra được, không cần thiết xin mẹ...... Ặc......" Hứa Diễn lập tức khựng lại, nhìn về phía mẹ anh chàng, bà đã đột nhiên biến sắc mặt.

Hứa Thư Yểu bỗng chốc dựng mày, cắn răng hỏi: "Bắt chước chữ ký của mẹ?"

"Hề hề......" Hứa Diễn ý đồ dùng nụ cười ngây ngô lừa dối cho qua.

Hứa Thư Yểu cầm giấy bút tới đưa cho anh chàng: "Nào, bắt chước cho mẹ coi một cái."

"Con sai rồi!" Hứa Diễn lập tức nhận sai xin lỗi.

"Vì sao lại phải bắt chước chữ ký mẹ?" Hứa Thư Yểu cười truy vấn.

"Thì là...... Thì là trước kia luôn bị giao bài về nhà, đều yêu cầu phụ huynh ký tên xác nhận kiểm tra. Lúc ấy ngày nào mẹ cũng vất vả đến vậy, mỗi lần về tới nhà đều đã khuya, con không đành lòng quấy rầy mẹ, liền...... liền bắt chước một chút."

Cái lý do này còn xem như không tệ, Hứa Thư Yểu nhón mũi chân, giơ tay sờ sờ đầu dưa của anh chàng: "Con trai ngoan, ngày mai sẽ đi xin chữ ký của Kỷ Oanh cho con." Nếu Kỷ Oanh thiệt có thể thành ảnh hậu, vậy cô xin nhiều thêm mấy tờ, hẳn là không quá đáng chứ?

"Hề hề." Hứa Diễn thấy đã thành công qua cửa, trộm cười.

Trên thực tế, anh chàng trộm luyện chữ ký của mẹ mình chủ yếu là vì ứng phó mỗi lần thi cử, vì mỗi lần thi xong đều phải đưa bài thi cho phụ huynh ký. Anh không những có thể ký tên vào bài thi giúp chính mình, còn có thể ký tên hộ cho các bạn học khác nữa.

Đương nhiên, vì không bị đánh, anh vĩnh viễn sẽ không nói cho Hứa Thư Yểu.

Ngày hôm sau, lúc Hứa Thư Yểu tới đoàn phim, không ít nhân viên công tác thấy được cô liền đều tới chào hỏi với cô, khách khách khí khí. Rốt cuộc, hiện tại cô chính là bạn của thiếu chủ nhân.

Hứa Thư Yểu vẫn là chuyện mình nên làm thì làm như trước, trước khi diễn viên còn chưa vào chỗ, cô cứ làm tốt công tác chuẩn bị thuộc về mình là được.

Triệu Miểu Miểu không biết khi nào đã đứng bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn Hứa Thư Yểu đang ngồi xổm dưới đất mân mê các thiết bị: "Sao mà cô làm quen được Diệp Minh?"

Hôm qua cô ta trở về hỏi người cậu đang làm quản lý trong truyền thông Tinh Nguyệt của mình, thế mới biết được, soái ca tới đây ngày hôm qua thế mà là cháu nội của chủ tịch tập đoàn Diệp thị.

Không nghĩ tới, Hứa Thư Yểu ngày thường chỉ làm việc vặt trong đoàn phim, thế mà quen được người như thế.

Hứa Thư Yểu nghe được cô ta hỏi cũng không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục làm việc trong tay mình, chờ khi tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm xong, lúc này mới đứng dậy nói: "Cô đoán xem?"

Đuôi mày cô mang theo vài phần ý cười, Triệu Miểu Miểu tức giận trừng mắt nhìn nữ sinh lóa mắt đứng trước mặt mình, hừ lạnh: "Ỷ vào chính mình có khuôn mặt xinh đẹp, cô cứ câu dẫn thiếu gia nhà họ Diệp đi."

Đối với lời vô lễ cô ta nói, Hứa Thư Yểu cũng không giận, ngược lại ý cười càng sâu: "Cảm ơn cô đã khen tôi xinh đẹp."

Triệu Miểu Miểu: "......" Trọng điểm không phải câu đằng sau kia sao?

Hứa Thư Yểu không để ý tới cô ta, quay đầu lại đi lo việc khác, các diễn viên khác cũng chậm rãi tới đây.

Kỷ Oanh vào đoàn phim, liếc mắt một cái liền tìm tới Hứa Thư Yểu, cô ấy thừa dịp không ai chú ý mình chạy qua, cười chào hỏi với cô: "Yểu Yểu, buổi sáng tốt lành nha."

Hứa Thư Yểu quay đầu nhìn cô ấy, cũng hơi hơi mỉm cười theo: "Buổi sáng tốt lành."

"Ngày hôm qua em giải vây giúp chị, chị còn chưa có nói lời cảm ơn đàng hoàng với em đâu." Kỷ Oanh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em."

"Không có gì hết." Hứa Thư Yểu nhìn Kỷ Oanh vừa thẹn thùng lại hay xấu hổ trước mắt đây, nghĩ đến lời con trai nói, cô mím môi nói: "Nếu chị thật sự cảm ơn em, vậy không bằng ký tên cho em đi."

Hứa Thư Yểu nói, sau đó lấy ra giấy và bút trong túi xách bên cạnh, vẻ mặt chân thành nhìn cô ấy.

Kỷ Oanh ngây ra một lúc: "Muốn...... muốn chữ ký của chị?" Cô ấy còn chưa biểu diễn bất kỳ tác phẩm nào, còn chưa tính là một diễn viên hay nghệ sĩ chính thức, thế mà sẽ được xin chữ ký?

"Đúng vậy." Hứa Thư Yểu cười nói: "Có người nói với em rằng trong tương lai, chị sẽ trở thành ảnh hậu được nhận giải tới mềm tay, nên em xin chữ ký chị trước, ngồi chờ tăng giá trị."

"À." Kỷ Oanh càng ngượng ngùng.

Hứa Thư Yểu đưa vở cho cô ấy: "Ký cho em một cái đi."

Kỷ Oanh nhận lấy cuốn vở trong tay Hứa Thư Yểu, sau đó ngồi vào bên bàn, từng nét bút, ngay ngắn, rất nghiêm túc mà viết xuống tên của mình.

"Ký xong rồi nè."

Hứa Thư Yểu cất giấy bút đi: "Cảm ơn."

Triệu Miểu Miểu ở một bên thấy hai cô như thế, thật sự không nhịn được: "Thật đúng là một người dám khoác lác, một người thật dám tin."

"Có liên quan đến cô à?" Hứa Thư Yểu hỏi lại.

Triệu Miểu Miểu: "Cô!"

Rất nhiều năm sau, khi nữ diễn viên Kỷ Oanh thành công bước lên sân khấu nhận giải nữ chính tốt nhất, diễn văn đoạt giải cô đọc không phải cảm tạ đạo diễn hay cảm tạ người đại diện, mà là cảm tạ người bạn đã từng cho cô cổ vũ cùng tin tưởng khi vừa mới bước lên con đường làm diễn viên này.

Trạng thái của Kỷ Oanh hôm nay khá hơn nhiều, tuy cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng mà cô ấy lấy tốc độ khá nhanh có thể thấy được bằng mắt thường mà trưởng thành.

Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, đoàn phim phát cơm hộp, các trợ lý của những diễn viên chính đều đi hỗ trợ nhận cơm hộp, Kỷ Oanh còn ở bên kia xem kịch bản, bên người cũng không có trợ lý, Hứa Thư Yểu cố ý mang cho cô ấy một phần.

Hứa Thư Yểu mới vừa ngồi xuống, còn chưa có động đũa ăn, Diệp Minh đã cưỡi xe đạp đột nhiên xuất hiện ở đây: "Hứa Thư Yểu."

"Sao cậu lại tới đây?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc nhìn anh chàng.

"Đến dẫn cậu đi ngoài ăn cơm." Diệp Minh nhướng mày nói: "Cơm hộp của đoàn phim này, sao mà ăn ngon cho được? Dẫn cậu đi ăn món ngon!"

Biết Diệp Minh cũng là có lòng tốt, nhưng Hứa Thư Yểu cự tuyệt: "Mọi người đều ăn cái này, mình không có lý do để cậu dẫn mình đi ra ngoài ăn."

"Là mình dẫn cậu đi ra ngoài nha." Diệp Minh nhướng mày nói: "Mình đi nói với chú Vương, chú ấy nhất định sẽ đồng ý."

"Diệp......" Hứa Thư Yểu căn bản là không gọi anh chàng lại được, vì Diệp Minh đã lái xe đi tìm đạo diễn, Hứa Thư Yểu gãi gãi đầu.

"Cậu ấy thích em đúng chứ?" Kỷ Oanh nhỏ giọng hỏi.

"Chị đã nhìn ra?"

"Con trai chỉ có khi đứng trước mặt người con gái mình thích mới có thể trở nên lỗ mãng lại xúc động đến vậy." Kỷ Oanh cười nói: "Hai em là thanh mai trúc mã sao?"

"Không phải, bọn em chỉ là bạn học cao trung."

Diệp Minh đã đạp xe đạp vòng về, trên mặt tươi cười dào dạt: "Mình nói với Vương đạo rồi, chú ấy đồng ý để cậu đi ra ngoài với mình, đi thôi."

Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ thả phần cơm hộp trong tay xuống, đứng dậy: "Vậy đi thôi."

Diệp Minh chỉ vào ghế sau xe đạp: "Lên đi, mình chở cậu đi."

Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Để mình đi bộ đi."

Hai người cùng nhau đi ra khỏi Hoành Điếm, Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngày mai cậu cũng đừng nên tới nhé."

"Vì sao? Mình sẽ thừa dịp cậu nghỉ trưa tới đây, sẽ không quấy rầy đến công việc của cậu." Diệp Minh cũng có nghĩ đến mình xuất hiện sẽ quấy rầy đến Hứa Thư Yểu, cho nên cố ý chọn giữa trưa mới tới, anh chàng cảm thấy mình còn suy xét rất chu đáo đó.

"Chỉ là, mọi người đều ở đoàn phim ăn cơm hộp, riêng một mình mình đặc thù thôi à?" Hứa Thư Yểu bất đắc dĩ nói: "Không cần thiết đâu."

"Là mình suy xét không chu toàn." Diệp Minh gãi gãi đầu: "Ngày mai sẽ không."

Hứa Thư Yểu cười cười: "Ừ ừ, vậy...... không thì tự cậu đi ăn ha? Mình về tiếp tục ăn cơm hộp nhé?"

Thiệt sự thì Diệp Minh vẫn muốn dẫn Hứa Thư Yểu đi ra ngoài ăn, nhưng mà Hứa Thư Yểu đã cười phất tay từ biệt với anh chàng: "Cảm ơn cậu đã mời khách, mình đi về trước đây."

Hứa Thư Yểu cho rằng mình đã nói rõ ràng với Diệp Minh, cậu ấy sẽ không tới nữa. Không nghĩ tới ngày hôm sau, lúc vừa tới giờ cơm, cơm hộp của đoàn phim bọn họ đã đổi đóng gói, tất cả nhân viên trong đoàn phim được thêm cơm, rồi ngay cả người của đoàn phim kế bên cũng chạy tới vây xem cơm hộp xa hoa của đoàn phim bọn họ.

"Nghe nói là tiểu công tử nhà họ Diệp tới bữa đó đưa tới, ra tay cũng thật rộng rãi."

"Đúng vậy, có phải Diệp Minh kia đang theo đuổi Hứa Thư Yểu không vậy?"

"Tám phần là vậy rồi, Yểu Yểu, tụi này thật đúng là được hưởng xái nhờ cô đó."

Hứa Thư Yểu: "......"

Mọi người vây quanh Hứa Thư Yểu mồm năm miệng mười khen cô, Hứa Thư Yểu chỉ có thể xấu hổ cười cười, không biết phải làm gì đáp lại.

Triệu Miểu Miểu mới đầu được người nịnh bợ thì lại bị vắng vẻ, cô ta đứng bên ngoài đám đông, nhìn Hứa Thư Yểu, lại nhìn nhìn hộp cơm trong tay mình, lòng sinh ghen ghét.

Trong tay chính Diệp Minh cũng đang ôm một phần cơm hộp, anh chàng nhìn về phía Hứa Thư Yểu, biểu cảm trên mặt tựa hồ còn mang theo chút ý tứ kiểu cầu khích lệ: "Hiện tại mọi người đều ăn cái này, cậu hẳn là không còn đặc thù nhỉ?"

Vậy cậu thật đúng là một đứa bé lanh lợi!

Hứa Thư Yểu ngồi bên cạnh anh chàng, hỏi: "Một bữa cơm này, bao nhiêu tiền?"

"Chỉ mấy trăm tệ thôi."

"Tiền lương của mình ở đây 1 tháng chỉ 1000 tệ, chầu cơm này cậu đã mời tới mấy trăm rồi." Hứa Thư Yểu nói: "Cậu như này là tính để mình dán tiền vô bồi à?"

"Đây là mình mời." Diệp Minh đúng lý hợp tình nói: "Không có liên quan đến cậu nha."

Hứa Thư Yểu: "......"

"Mình nói rồi, mình thích cậu, cho nên mình muốn đối tốt với cậu." Diệp Minh rất nghiêm túc nói: "Làm vậy cũng không sai đúng chứ?"

"Chỉ là, nếu cậu đối xử tốt với mình lại thành gánh nặng của mình thì sao?" Hứa Thư Yểu nhìn anh bạn, hơi hơi nhấp môi nói: "Hơn nữa, hiện tại cậu vẫn còn là học sinh, cậu đang dùng tiền nhà cậu, cậu vì mình làm mấy cái này, thích hợp sao? Nếu người nhà cậu biết được, họ sẽ nghĩ thế nào?"

Diệp Minh: "......" Anh chàng còn chưa từng nghĩ đến mấy cái này, rốt cuộc thì anh chàng đã xài tiền trong nhà quen rồi.

"Cho nên, cậu đã hiểu rõ ý mình chưa?"

Diệp Minh gật đầu: "Mình hiểu ý cậu rồi!"

Sau đó, ngày thứ ba, đoàn phim có một anh chàng kịch vụ mới tới.

Diệp Minh thành khẩn nói: "Cậu nói đúng, mình không thể dùng tiền trong nhà, cho nên mình tính tự mình kiếm tiền."

Hứa Thư Yểu: "......" Tuyệt!

Thiếu gia nhà họ Diệp tới, ai dám để anh chàng làm việc chứ? Đoàn phim chẳng qua là lại nhiều thêm một người chuyện gì cũng không làm thôi.

Nhưng thật ra là chính Diệp Minh, lúc thấy Hứa Thư Yểu bận rộn sẽ chủ động tới hỗ trợ.

Hứa Thư Yểu cũng không khách khí, để anh bạn hỗ trợ lấy đồ đạc gì gì đó.

Đoàn phim vốn dĩ chính là một chỗ hỗn độn, lời đồn đãi cũng ló đầu ra rất nhanh, Hứa Thư Yểu lại không thể đuổi anh chàng đi được, rốt cuộc thì đây vẫn là địa bàn của người ta, mà cô chỉ là một trợ lý nhỏ.

Việc càng làm Hứa Thư Yểu không nghĩ tới chính là, rất mau, cô đã bị người tìm tới cửa.

Là mẹ của Diệp Minh, Diệp phu nhân Lâm Như Nghi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp phu nhân, Hứa Thư Yểu còn nhớ rõ là ở biệt thự sườn núi nhà họ Diệp. Đây là một người phụ nữ dù ở trong đám các phu nhân cũng có thể ngồi ổn C vị, khí tràng nghiền áp toàn trường.

Lúc ấy, vừa lúc là đoàn phim kết thúc công việc, Diệp Minh còn ở bên cạnh giúp đỡ Hứa Thư Yểu cùng cất thiết bị, Lâm Như Nghi chính là ngay lúc ấy khí tràng mười phần đi đến.

Vương đạo thấy Lâm Như Nghi tới đây, kịch bản trên tay còn chưa thả xuống cũng đã đi qua đón: "Diệp phu nhân, sao cô lại tới đây?"

Khí tràng Lâm Như Nghi cao 1m8, trên người mặc trang phục lộ vẻ chuyên nghiệp, trông cả người giỏi giang mười phần. Bà ta liếc mắt một cái là thấy con trai mình đang khuân vác dọn đồ, đôi mày liễu xinh đẹp lập tức nhíu lại: "Minh Minh."

Diệp Minh cả kinh, thiếu chút nữa không cầm chắc camera trên tay, may mà Hứa Thư Yểu đứng bên cạnh đỡ ở phía dưới một chút mới không để camera rơi xuống.

Thợ quay phim ở bên càng là cả kinh đến đổ mồ hôi lạnh.

Hứa Thư Yểu nhận lấy camera, Diệp Minh mới đi về phía Lâm Như Nghi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Lâm Như Nghi nhìn thoáng qua con trai mình, lại nhìn về phía Hứa Thư Yểu đã cất kỹ camera.

"Con đi ra ngoài trước đi, lên trên xe chờ mẹ." Lâm Như Nghi nhìn về phía con trai, nhàn nhạt nói.

"Mẹ." Diệp Minh theo bản năng kêu một tiếng.

"Minh Minh, nghe lời." Giọng bà ta có hơi nghiêm khắc một chút: "Xe đậu ở bên ngoài."

Mọi người đều đang vây xem một màn này, nhỏ giọng nói thầm, ăn dưa xem náo nhiệt.

Diệp Minh do dự một lát, cuối cùng vẫn là nghe lời mẹ, đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Như Nghi mới nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Hứa tiểu thư, hiện tại đã tan tầm chưa? Chúng ta tâm sự đi."

Hứa Thư Yểu dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vâng."

Lâm Như Nghi dẫn theo Hứa Thư Yểu cùng nhau đi ra ngoài, bên ngoài có 2 chiếc xe đang đậu, hai người họ ngồi trên chiếc không có Diệp Minh.

"Hứa tiểu thư, tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, vẫn còn rất thích cô." Lâm Như Nghi cười nói, giọng nói cũng rất ôn hòa.

"Cảm ơn." Hứa Thư Yểu hơi hơi nhấp môi, rất lễ phép mà đáp lại một câu.

"Mẹ của cô, là bạn học đại học của tôi." Lâm Như Nghi hồi ức nói: "Cậu ấy khi đó, xinh đẹp lại lóa mắt, tất cả bạn học nam trong trường đều thích cậu ấy."

Nghe được chuyện về mẹ từ trong miệng một người xa lạ, Hứa Thư Yểu cảm thấy cảm giác như này còn rất là kỳ quái.

Từ khi mẹ lại lần nữa không màng lời khuyên can tái giá làm ông ngoại giận tới độ đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, cô không còn tin tức gì về mẹ nữa. Ông ngoại cũng chỉ ngẫu nhiên đề cập tới bà ấy lúc cô còn nhỏ, về sau thì cái gì cũng không nói nữa.

Lâm Như Nghi nói: "Cô rất giống với mẹ mình, đều rất xinh đẹp."

Trước kia khi nghe người khác nói mình xinh đẹp, Hứa Thư Yểu đều sẽ cảm ơn đối phương vì đã khen mình, chỉ là hiện tại được Diệp phu nhân khen, cô lại cảm thấy đấy không phải lời khen.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Lâm Như Nghi là: "Con trai tôi sẽ thích cô, tựa hồ cũng chẳng phải ngoài ý muốn, nhưng mà...... tôi cũng không hy vọng, cô gả vào nhà bọn tôi."

Hứa Thư Yểu: "......"

"Hứa tiểu thư, tôi biết cô là một cô gái không tồi, nhưng mà tôi cũng hy vọng cô có thể nhận rõ chính mình, cô có thể hiểu rõ ý tôi chứ?" Giọng điệu nói chuyện của Lâm Như Nghi vẫn là rất uyển chuyển, nhưng mà lời bà ta nói ra lại làm người ta nghe không quá thoải mái: "Cô hẳn là nên tìm người thích hợp với cô."

Hứa Thư Yểu rũ mắt, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Diệp phu nhân, cảm tạ cô đã nhắc nhở, nhưng mà cháu cũng hy vọng cô có thể rõ ràng một chuyện rằng không phải cháu bắt con trai cô tới đây, những lời này của cô, hình như không nên nói với cháu."

Lâm Như Nghi sửng sốt, nhìn về phía cô gái có chút ngạo khí không hiểu được bên cạnh mình, đột nhiên cười: "Cô có thể rõ ràng là tốt nhất, để tôi bảo tài xế đưa cô về."

Hứa Thư Yểu nghẹn một hơi trong lòng, lại vẫn là rất lễ phép nói: "Không cần, cảm ơn cô." Nói rồi, cô chẳng buồn quay đầu mà xuống xe.

Tươi cười trên mặt Lâm Như Nghi cũng dần dần nhạt nhẽo xuống.

Trong lòng Hứa Thư Yểu nghẹn muốn chết: Lại không phải là cô bảo Diệp Minh tới đây, trên thực tế là cô cũng đã cự tuyệt rồi, nhưng mà cậu ấy không nghe, vậy thì cô có thể làm sao đây hả? Cái kiểu gì mà tới chỗ Diệp phu nhân lại như là cô câu dẫn con trai bà ta ấy.

Hứa Thư Yểu nghĩ, nếu mà về sau Hứa Diễn tìm một cô gái xinh đẹp như mình về làm bạn gái, cô mừng còn không kịp kìa.

Đều là người làm mẹ, sao mà khác biệt lại lớn vậy chứ?

Bởi vì Diệp phu nhân đột nhiên đến thăm, thái độ với biểu cảm kia cũng đã đủ để người trong đoàn phim suy đoán một hồi trò hay. Chờ khi Hứa Thư Yểu lại đến đi làm, ánh mắt mọi người nhìn cô là 3 phần đồng tình, 3 phần ăn dưa.

Có mấy người ngày thường nói được vài câu với nhau còn tự cho là đúng mà tới an ủi Hứa Thư Yểu đừng thương tâm, hào môn không dễ gả vào như vậy gì gì đó, rồi gì mà huống hồ là Diệp Minh chàng công tử có gia thế như thế kia nữa.

Hứa Thư Yểu: "......" Không phải, ai muốn gả hào môn?

Triệu Miểu Miểu vui vẻ, cô ta lại khôi phục ngày tháng kiêu căng ngạo mạn, thích sai sử người khác như trước, cô ta còn cực thích sai sử Hứa Thư Yểu, chỉ là Hứa Thư Yểu chả thế nào phản ứng cô ta mà thôi.

Mấy hôm này quay chụp, suất diễn của Kỷ Oanh đã đóng máy. Lúc Kỷ Oanh rời đi còn cố ý tới nói từ biệt với Hứa Thư Yểu. Hứa Thư Yểu hỏi cô ấy: "Vậy tiếp đây chị còn muốn đi đóng phim nữa chứ?"

Kỷ Oanh gật đầu: "Chị thích đóng phim, lần này thiệt ra là chị gạt người nhà trộm tới thử kính, mà không nghĩ tới thật sự có thể thử được vai nữ số 3. Hơn nữa, chị Lisa của Tinh Nguyệt kia còn nói chờ khi chị quay xong bộ này liền muốn ký hợp đồng với chị đó."

"Chúc mừng." Hứa Thư Yểu nói: "Chị nhất định sẽ thành công." Nếu con trai cô cũng đã nói Kỷ Oanh sẽ trở thành ảnh hậu, vậy nhất định sẽ thành.

"Cảm ơn em, Yểu Yểu." Kỷ Oanh chân thành nói: "Trong khoảng thời gian này, nếu không phải có em cổ vũ chị, chị thật đúng là không biết làm sao nữa."

"Chị rất tuyệt." Hứa Thư Yểu giữ chặt tay cô ấy, cổ vũ nói: "Tự tin lên chút nha."

"Ừ ừ." Kỷ Oanh gật đầu: "Chị có thể xin phương thức liên hệ của em chứ? Cũng không biết lần sau phải tới khi nào mới có thể gặp lại em."

Hứa Thư Yểu gật đầu, nói số điện thoại của mình cho cô ấy.

"Vậy về sau nếu có thời gian chúng ta lại liên hệ nhé." Kỷ Oanh vẫn cứ thẹn thùng."

"Được thôi."

Hứa Thư Yểu tiễn Kỷ Oanh ra khỏi Hoành Điếm, hai người lưu luyến không rời từ biệt xong, Hứa Thư Yểu mới quay về lại, nhưng mà bầu không khí trong phim trường lúc này hình như có chút xấu hổ, Hứa Thư Yểu lặng lẽ giữ chặt một người hỏi: "Làm sao vậy?"

Người nọ nhỏ giọng nói: "Không biết là ai dội nước vào máy quay phim, giờ không xài được."

Cái gì?

Hứa Thư Yểu hít hà một hơi: Máy quay phim không dùng được, vậy thì còn quay phim kiểu gì được?

Cô vội vàng đẩy đám người ra, đi qua, còn chưa tới đằng trước hẳn, đạo diễn nhìn thấy cô đã tức giận nói: "Hứa Thư Yểu, cô làm việc cái kiểu gì vậy? Một trợ lý quay chụp như cô không biết phải bảo vệ các thiết bị quay chụp cho tốt sao? Tôi nhớ rõ ngay ngày đầu tiên đã cường điệu điểm này rồi, những thiết bị kia quan trọng cỡ nào? Cô lại đã làm thế nào?"

Hứa Thư Yểu nhấp môi, đứng xa vậy rồi cũng còn có thể thấy vệt nước trên thiết bị quay chụp.

Thợ quay chụp nói: "Cái đoạn chụp trước đó đó, cũng còn chưa kịp lưu......" Nói cách khác, mấy đoạn chụp trước đó có lẽ phải thành phế thải.

"Rốt cuộc là ai làm? Con mẹ nó ai không có mắt?" Vương đạo tức giận đến nói thô tục, mà tìm nửa ngày cũng không thấy có ai chủ động thừa nhận, bèn trực tiếp phát hỏa với Hứa Thư Yểu: "Chuyện này luôn phải có người chịu trách nhiệm, Hứa Thư Yểu làm trợ lý quay chụp, vì sao lại không có bảo vệ tốt thiết bị quay?"

Này đây xem như đổ hết lửa giận lên người Hứa Thư Yểu.

Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi nói: "Đạo diễn, việc quan trọng nhất hiện tại không phải là nên đưa máy quay đi kiểm tu sao? Trước hết xem thử xem có sửa chữa được không đi đã." Cô chủ động nói: "Tôi có thể đem máy ra ngoài sửa chữa."

Triệu Miểu Miểu khoanh tay trước ngực nói mát: "Đều đã thành như vầy rồi, chắc chắn là hư rồi nha. Di động cô bị nước vào còn có thể dùng sao? Nói nữa, cô mang máy quay phim đi rồi, vậy còn quay chụp tiếp như nào hả? Chậm trễ thời gian của diễn viên, cô bồi thường sao? À, không đúng, hiện tại bởi vì cô khán hộ bất lực, máy quay phim hư rồi, cô cũng phải bồi."

Vương đạo trầm giọng nói: "Hôm nay như vậy trước đi. Hứa Thư Yểu, cô mang theo máy quay về lại công ty, tìm phòng duy tu coi thử coi, nếu có thể sửa thì tốt nhất, còn nếu không thể sửa, nên bồi thường thế nào thì phải bồi thường thế ấy." Không tìm được người tạt nước thì chỉ có thể tìm người phụ trách.

"Đạo diễn Vương, chuyện này cũng không thể tại Hứa Thư Yểu hết được."

"Đúng vậy, lúc ấy là giờ nghỉ ngơi, hơn nữa máy quay còn được đặt ở chỗ chuyên cất nó nữa, nếu không phải có kẻ cố ý đi tạt ước, sao mà nó sẽ bị tẩm ướt được?"

"Đúng vậy, ông bắt nạt một cô bé như vậy, không hay lắm nhỉ?"

Bởi vì ngày thường nhân duyên của Hứa Thư Yểu không tồi, không ít người đều nguyện ý nói chuyện cho cô.

Triệu Miểu Miểu kiêu ngạo nói: "Các người cảm thấy không hay, vậy được thôi, mấy người cùng bồi thường chung với cô ta đi."

Chỉ là nhắc tới chuyện tiền, mọi người đột nhiên câm miệng.

Hứa Thư Yểu nắm chặt tay: "Để tôi mang máy về duy tu trước đi." Mặc kệ thế nào, sửa camera trước mới là chuyện quan trọng nhất.

Về phần bồi thường, cô nguyện ý xin lỗi vì sự thất trách của mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không gánh vác kết quả do có người cố ý hãm hại.

Triệu Miểu Miểu chủ động đề nghị: "Để tôi cùng về công ty với cô đi, để ngừa cô mang theo camera quý trọng như này chạy mất."

Hứa Thư Yểu mặc kệ cô ả.

Chạy về tới công ty rồi, Triệu Miểu Miểu một đường dẫn theo Hứa Thư Yểu đến phòng duy tu của công ty, nhân viên phòng duy tu là một vị sư phụ già. Ông ấy chậm rì rì đeo lên cặp kính lão, nhìn chằm chằm cái camera bị ướt dầm dề nửa ngày, lắc đầu nói: "Đã thành thế này rồi, còn sửa kiểu gì chứ?"

Hứa Thư Yểu có chút nóng nảy: "Sư phụ, nếu không bác nhìn nhìn lại?"

"Không cứu được." Sư phụ già xua tay: "Đổi cái mới đi."

Hứa Thư Yểu: "......"

"Hứa Thư Yểu, cô cứ chờ bồi thường đi." Triệu Miểu Miểu đã đắc ý lại kiêu ngạo: "Đừng tưởng rằng cô quen được công tử nhà họ Diệp là rất ghê gớm, cuối cùng còn không phải đã bị Diệp phu nhân ghét bỏ? Hiện tại à, ai cũng không cứu cô được, cái loại con gái như cô, đừng có nên mơ mộng hão huyền."

Cô ta thật sự rất ồn ào, Hứa Thư Yểu cười nhạo một tiếng, đang muốn phản bác ả ta, một thanh âm lạnh lùng sau lưng vang lên: "Ồ? Cô ấy không thể, vậy chẳng lẽ cô lại có tư cách mơ mộng hão huyền?"

"Tôi mới sẽ không mơ......" Triệu Miểu Miểu lập tức tạm dừng câu nói, cô ta trố mắt nhìn chằm chằm người đang đứng sau lưng Hứa Thư Yểu, sửng sốt trong chốc lát mới tiếp tục nói: "Anh là ai? Anh quản được sao?"

Hứa Thư Yểu quay đầu, nhìn thấy Diệp Kỳ Sâm cách đó không xa đang đi về phía mình, theo bản năng kêu một tiếng: "Chú út......"

Diệp Kỳ Sâm đi tới, ánh mắt dừng trong mắt khẽ run của cô, thanh âm hòa hoãn nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Camera bị nước vào, không thể dùng." Cô có chút bất lực nói: "Vị sư phụ này cũng nói không sửa được."

"Đuôi mày Diệp Kỳ Sâm hơi nhướng lên, giơ tay lên nhận lấy camera trong lòng cô, thấp giọng nói: "Ai nói không sửa được?" Anh cười nói: "Để chú sửa giúp cho."

Hứa Thư Yểu kinh ngạc nhìn anh: "Chú có thể sửa được?"

"Ừ hứ." Diệp Kỳ Sâm gật đầu, nhìn thoáng qua tình hình trong phòng duy tu, nói với sư phụ già: "Làm phiền đưa cho tôi tua vít số nhỏ nhất."

Triệu Miểu Miểu nhìn người đàn ông khí chất phi phàm trước mặt này, ngày thường kiêu ngạo khí thế, giờ đây cũng không kiêu ngạo lên nổi: "Dựa vào cái gì anh nói sửa được là sẽ sửa được? Bác thợ duy tu cũng đã nói không sửa được kìa."

Diệp Kỳ Sâm lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, quay đầu hỏi ông bác duy tu: "Bác đã từng sửa camera chưa?"

Sư phụ già nhìn nhìn từ sau lớp kính lão, sau đó lắc đầu: "Chưa từng, tôi chỉ từng sửa radio."

Chưa từng sửa camera, vì sao còn có thể vào được phòng duy tu? Hứa Thư Yểu sửng sốt.

Diệp Kỳ Sâm ngồi xuống chỗ ngồi của sư phụ già, bắt đầu động thủ tháo gỡ camera.

Triệu Miểu Miểu còn ở một bên, không quên nói mát: "Cái này bị hư rồi, cô không bồi thường là không được đâu!"

Dưới ánh đèn, Diệp Kỳ Sâm đột nhiêng ngẩng đầu, ánh mắt anh qua ánh sáng chiết xạ sáng như tuyết, rực rỡ lóa mắt: "Yểu Yểu, con đến siêu thị đối diện, mua một túi gạo hoặc là ngũ cốc khô cũng được."

Hô hấp của Hứa Thư Yểu hơi hơi cứng lại, hoảng loạn gật đầu: "Ờm, à, dạ được, con đi ngay đây."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv