Nguyên Chính Phàm đang xem tin tức trên ti vi thì đột nhiên có người nào đó cầm điều khiển và tắt phụp đi. Người đó là Lam Tố Linh, cô tự dưng xuất hiện trước mặt anh trong khi trên người chỉ có một chiếc khăn tắm. Gương mặt cô đỏ lên một cách lạ lùng, dáng vẻ cũng trở nên e thẹn, thật khác xa với ban nãy.
Nguyên Chính Phàm giương ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô, anh không có phản ứng gì chính là đang cố tình chờ đợi màn kịch tiếp theo của Tố Linh.
“Nguyên thiếu gia…”
Vừa dứt lời, Lam Tố Linh bất ngờ lao đến ngồi vào lòng của Nguyên Chính Phàm một cách ngon ơ, giọng điệu của cô cũng lả lướt thay đổi không kém. Cả cơ thể cô tỏa ra một mùi hương khá thơm, dù trông có hơi dẹo nhưng cũng khá thú vị.
“Thật ra ban nãy tôi không có ý định mắng anh, cũng chẳng có ý định phản kháng lại anh đâu, nhưng tại vì tôi hơi sợ bản thân sẽ không phục vụ anh thật tốt cho nên mới hơi quá đáng. Chứ thật ra, đúng như anh nói đó, làm gì có người phụ nữ nào đi chê cơ thể của anh đâu chứ?”
Tố Linh ngồi trên đùi Chính Phàm, miệng không ngừng nói và tay không ngừng vuốt ve khắp người anh. Nội tâm cô lúc này cũng có chút hoảng nhưng cô đành phải làm thế để lấy lại được điện thoại. Tuy nhiên, cô đã gắng sờ soạng mà vẫn không thấy điện thoại đâu, càng sờ lại càng không thấy.
/Tên này giấu điện thoại của mình ở đâu rồi? Rõ ràng ban nãy thấy anh ta có cầm theo mà./
Hai tay của Chính Phàm đột nhiên có cử động, anh chạm vào eo cô tay còn lại thì đưa ra sau gáy. Tố Linh có hơi giật mình vì không biết anh định làm gì mình cả.
“Ưm…”
Đùng một cái, Nguyên Chính Phàm lại cưỡng hôn cô, Lam Tố Linh mở to hai mắt đầy ngơ ngác. Nụ hôn kéo dài không lâu, cho đến khi nó kết thúc rồi vẫn khiến Tố Linh đơ hết cả người ra.
“Đây chắc hẳn không phải điều cô muốn đúng chứ?” Nguyên Chính Phàm chạm tay lên đôi môi mềm mại của cô rồi mỉm cười.
“Cái… cái gì?”
Lam Tố Linh lắp bắp không nói thành lời, cô vậy mà lại để yên cho anh hôn, tay chân cô lúc này cứng đờ giống như đá vậy, chẳng có chút ý định phản kháng nào với người đàn ông này.
“Nhưng đây lại đúng điều tôi muốn.”
Nguyên Chính Phàm thừa biết Tố Linh làm thế này là để lấy điện thoại, chính vì biết rõ nên anh mới mới lợi dụng để đánh những đòn khiến cô phân tâm.
“Anh nói bản thân không hứng thú với tôi nhưng anh thử xem anh vừa mới làm gì tôi kìa? Sao hả? Đã lòi cái bộ mặt dê xồm ra rồi ư?”
Tố Linh đang ngồi trong lòng địch nhưng diễn được mấy phút lại bắt đầu khiêu chiến. Cô cứ nghĩ những lời đó sẽ đả kích đến Chính Phàm nhưng anh lại không có chuyển biến gì hết, thậm chí bàn tay hư hỏng còn đang dần dần tiến sâu vào trong lớp khăn tắm của Tố Linh.
“Tôi chỉ đang làm đúng theo nguyện vọng của cô thôi, nguyện vọng được tôi chạm vào cơ thể của cô ấy.”
Tố Linh tóm lấy cổ tay của anh rồi giữ chặt lấy ngăn nó tiếp tục đi sâu vào trong lớp khăn, thấy cô càng lúc càng không giữ được sự xấu hổ trên nét mặt vì vậy anh tính sẽ trêu chọc cô một lát. Nguyên Chính Phàm lấy điện thoại của Tố Linh rồi giơ lên, thách thức cô lấy được nó.
“Nếu cô lấy được nó thì nó sẽ là của cô.”
Tố Linh ngửa mặt nhìn chiếc điện thoại, cô hừng hực khí thế đáp:
“Nó vốn dĩ là của tôi rồi, anh mới chính là kẻ ăn cướp.”
Lam Tố Linh nhảy lên giằng điện thoại, nhân lúc đó Nguyên Chính Phàm đã vật cô nằm xuống sofa rồi nhanh chóng nằm đè lên người cô. Tuy nhiên Lam Tố Linh vẫn không chịu khuất phục, cô vẫn cố giằng lấy điện thoại cho bằng được.
“Mau trả điện thoại cho tôi, tên đáng ghét chết tiệt này!”
“Xem cô kìa, lại tiếp tục chửi tôi rồi, tôi phải khóa đôi môi nhỏ xinh nhưng toàn nói ra những điều không hay của cô lại mới được.”
“Ư!”
Nguyên Chính Phàm lại cúi xuống cưỡng hôn Tố Linh, chỉ có điều lần này nụ hôn lại sâu và mạnh bạo hơn ban nãy, nó khiến cô khó thở vô cùng. Nhưng có một điều là, toàn thân cô bỗng mềm nhũn ra, đến sức phản kháng cũng không có. Giống như khi đứng trước Nguyên Chính Phàm, Tố Linh hoàn toàn bị suy giảm sức lực, khiến cô chẳng còn là cô.
“Thiếu gia, tôi đã làm xong việc mà anh nhờ rồi đ… đây…”
Đúng lúc ấy, Hạ Minh từ bên ngoài đi vào trong biệt thự với vẻ mặt hí hửng nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng ở phòng khách thì anh ta đã chuyển dần sang sự ngạc nhiên, bàng hoàng đến tột độ.
Nhân lúc Nguyên chính Phàm lơ đễnh, Tố Linh đã cướp lấy điện thoại rồi giơ chân đạp thẳng vào bụng của anh thật đau.
Bụp!
“Shhh…’
Gương mặt của anh đỏ lên nổi rõ các đường gân chứng tỏ đang khá là đau. Hạ Minh lo lắng chạy đến còn Tố Linh thì hớt hải ôm điện thoại chạy mất.
“Thiếu gia, anh không sao đó chứ?”
Nguyên Chính Phàm xua tay tỏ ý không sao, hai mắt anh vẫn dán chặt ở phía sau lưng Tố Linh. Cô chạy vội về phòng của mình rồi đóng cửa lại, may là cô đã lấy lại được điện thoại của mình.
Trong lúc đó ở dinh thự Shadow.
Ngọc Dao trằn trọc không ngủ được vì cô bạn cùng phòng không biết sống chết ra sao, cô ấy cực kỳ lo lắng cho Tố Linh. Đúng lúc ấy đột nhiên chuông điện thoại lại reo lên, sau khi thấy người gọi đến là Tố Linh thì cô ấy đã ngay lập tức bắt máy.
“Alo?”
[Ngọc Dao, xin lỗi vì đã gọi điện cho cô trễ như thế này.]
Sau khi nhận ra đó chính là giọng của Tố Linh thì Ngọc Dao đã rất vui mừng.
“Tố Linh, sao bây giờ cô mới gọi cho tôi? Rốt cuộc thì cô đã xảy ra chuyện gì thế?”
[Chuyện kể râ thì dài lắm nhưng tôi đã đánh nhau với Yến Doanh, cô ta cứ nổi khùng lên muốn giết tôi.]
“Con nhỏ đó đúng là điên thật rồi, để tôi tìm cô ta tính sổ.”
[Chờ đã Ngọc Dao, tôi cần cô giúp tôi tìm hiểu chút chuyện. Thực ra tôi đang ở biệt thự Dalicat của Nguyên Chính Phàm, tôi đã bị bắn trọng thương trong lúc đánh nhau với Yến Doanh. Tôi nghi đó là người của tổ chức mình nhưng hiện tại tôi chưa thể về được, cô giúp tôi điều tra nhé?]
“Ừm được rồi, tôi sẽ điều tra chuyện này. Nhưng tại sao cô lại ở Dalicat? Nguyên Chính Phàm không làm gì cô chứ?”
[Đợi đến lúc gặp tôi sẽ nói cho cô biết, bây giờ tôi đang rất an toàn nên đừng lo lắng gì cả.]
Tố Linh tuy không có người thân nhưng lại có một người bạn tốt như Ngọc Dao thì đúng là rất may mắn. Cả hai cô gái luôn là chỗ dựa vững chắc cho nhau vì vậy họ rất hiểu đối phương và tin tưởng đối phương.
Sáng hôm sau.
Trong lúc Ngọc Dao đang trên đường đi nhận nhiệm vụ mới thì bất ngờ nhìn thấy Yến Doanh đang rời khỏi dinh thự, cô ấy lập tức đuổi theo Yến Doanh và chặn đường Yến Doanh lại.
“Ngọc Dao, mới sáng sớm nên tôi không muốn kiếm chuyện với cô đâu.’
Yến Doanh chỉ để lại ánh nhìn khinh bỉ rồi tiếp tục bước nhưng đột nhiên Ngọc Dao lại rút dao trong người ra, giơ lên cổ của Yến Doanh khiến cô ta hết hồn.
“Nhưng tôi thì có chuyện muốn nói với cô đấy.”
“Ngọc Dao, cô đúng là giỏi thật, kề dao vào cổ tôi ngay trong chính dinh thự mà không sợ à?”
Ngọc Dao lạnh lùng tiến đến gần sát Yến Doanh, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận và căm ghét khiến Yến Doanh có chút sợ sệt.
“Không phải cô cũng từng ra tay với Tố Linh hay sao? Cô cũng đâu có sợ gì?”
“Sao cô biết chuyện đó? Lam Tố Linh mách lẻo cô à? Hay… cậu chủ nói với cô?” Yến Doanh trợn mắt lên hỏi.
Vừa nghe thấy hai từ ‘cậu chủ’ là Ngọc Dao có chút sững sờ, không ngờ Dannis lại có liên quan đến chuyện này.
“Lam Tố Linh mới là kẻ muốn giết tôi mới phải nhưng may là cậu chủ tới kịp lúc. Cô biết không? Cậu chủ là người nổ súng về phía Lam Tố Linh vì muốn cứu tôi đó, thấy tầm quan trọng của tôi trong lòng cậu chủ chưa?”
Vì sĩ diện nên Yến Doanh đã nói ra hết tất cả, Ngọc Dao cũng khó lòng mà tin chuyện này.
“So với tôi thì cô bạn thân của cô chẳng là gì cả, vì thế hãy bảo cô ta tránh xa cậu chủ ra, nếu không lần tới cô ta sẽ chết thật đó.”