Tôi cẩn thận bảo vệ đứa bé này như vậy, cẩn thận bảo vệ như vậy nhưng tại sao lại không còn nữa rồi? Tất cả đều là lừa gạt có đúng không? Đứa bé của tôi không có chết, không có.. đúng không? “Đừng khóc, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.” Lê
Minh Quang ôm tôi vào ngực một lần nữa, bàn tay dịu dàng hiền hậu vỗ nhẹ sau lưng tôi.
Tôi cũng không nhịn được nữa, tựa vào ngực Lê Minh Quang bật khóc thật lớn. Đứa bé của tôi… không còn nữa… đứa bé… không còn nữa rồi. Tôi phải làm thế nào đây? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây?
Hu hu hu…
Tôi ngậm lấy quần áo của Lê Minh Quang khóc rống lên. “Thật xin lỗi… Huỳnh Bảo Nhi… thật xin lỗi…”
Trong mơ màng, tôi nghe thấy Lê Minh Quang nói xin lỗi với tôi. Tôi muốn nói với Lê Minh Quang rằng chuyện này không liên quan gì đến anh ấy cả, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh để chăm sóc tôi. Đứa bé không còn nữa nên tôi rất đau lòng nhưng mà từ trước đến giờ tôi chưa từng trách Lê Minh Quang.
Huỳnh Bảo Nhi, em tỉnh rồi sao?” Tôi bất tỉnh một lần nữa, lúc tỉnh lại đã là bảy giờ rưỡi tối.
Tôi khẽ đảo mắt, nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ngồi bên mép giường. Khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ thì ngay lập tức tôi cảm thấy ngực mình như nổ tung. Đều tại Trần Thanh Vũ… tất cả đều là do Trần Thanh Vũ sai nên anh mới hại chết đứa bé của tôi… Là Trần Thanh Vũ hại chết con của tôi.
Tôi trong mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ, cố gắng chống đỡ cơ thể, dùng hết sức lực toàn thân hét lên với Trần Thanh Vũ. “Đi ra ngoài ngay… cút khỏi mắt tôi ngay… tôi không muốn nhìn thấy anh.” “Đứa bé không còn nữa, tôi thật sự rất xin lỗi. Sau này chúng ta vẫn sẽ có đứa bé của mình mà Trần Thanh Vũ không tức giận, mặc cho tôi đánh đấm lên người anh, Nghe xong lời nói của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được bật cười thật lớn tiếng. Có đứa bé của mình nữa mà? Trần Thanh Vũ, anh có biết không, con của chúng ta đã chết rồi, chết trong tay người phụ nữ mà anh thích nhất…
Anh có biết chuyện đó không? “Trần Thanh Vũ, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi muốn để Nguyễn Mỹ tự gánh lấy hậu quả mà cô ta đã gây ra. Còn có chuyện lần trước nữa, cô ta thiết kế bẫy hãm hại tôi, bây giờ tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua nữa đâu.” Tôi lạnh mặt xuống, cười lạnh nói với Trần Thanh Vũ. Sắc mặt Trần Thanh Vũ thay đổi đột ngột, anh nắm lấy cổ tay của tôi, đè tôi lên giường. Hô hấp nóng bỏng nguy hiểm của anh phả vào gò má tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, em đã đồng ý với tôi rằng sẽ không nói chuyện đó ra bên ngoài mà” “Bây giờ tôi hối hận rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho Nguyễn Mỹ nữa. Cô ta đã giết con của tôi, tôi nhất định phải bắt cô ta đền mạng” “Huỳnh Bảo Nhi, buông tha cho cô ấy đi.” Con ngươi Trần Thanh Vũ tối xuống, trầm giọng nói với tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, dùng sức đẩy cơ thể Trần Thanh Vũ ra, nói với giọng mỉa mai: “Anh có tư cách gì ra lệnh cho tôi?” “Nguyễn Mỹ đẩy tôi ra giữa đường, suýt chút nữa tôi đã bị đụng chết. Nhưng cũng may mạng của tôi lớn, chỉ có mỗi đứa con chết thôi. Bây giờ tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu, các người chờ bị luật pháp trừng trị đi.” “Em muốn thế nào mới bỏ qua cho Nguyễn Mỹ?” Trần Thanh Vũ đứng lên, khuôn mặt u ám khiến tôi nhất thời không thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
Tôi dùng sức cắn môi, đáy mắt lóe lên một tia hận nhìn chằm chằm Trần Thanh Vũ. Bỏ qua cho Nguyễn Mỹ? Tại sao tôi phải bỏ qua cho Nguyễn Mỹ chứ? Trần Thanh Vũ… anh nghĩ tôi là người tốt đến thế sao?
Nguyễn Mỹ đã giết đứa con của tôi, bây giờ anh lại muốn tôi bỏ qua cho Nguyễn Mỹ. “Trừ phi anh chết.”
Tôi hất cằm lên, ánh mắt lạnh như bằng nhìn vào mặt Trần Thanh Vũ rồi nói. “Em yêu… đứa bé kia như vậy sao?” Trần Thanh Vũ trầm giọng nói với tôi.
Âm thanh của anh mang theo chút cô đơn, tôi không muốn nghiên cứu xem tại sao anh lại nói chuyện với giọng điệu cô đơn như vậy. Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ là phải giết Nguyễn Mỹ, phải báo thù cho con của tôi. “Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa” Tôi nghiêng đầu qua, nắm thật chặt chiếc chăn trong tay.
Có lẽ ánh mắt của Trần Thanh Vũ đang hiện lên vẻ đau khổ, nhưng tôi không nhìn thấy. Không khí dần dần trở nên lạnh hơn. Ngay vào lúc tôi cho rằng Trần Thanh Vũ đã bỏ đi thì một vật lạnh như băng đặt vào trong tay tôi. Trên đỉnh đầu, âm thanh bình tĩnh của Trần Thanh Vũ vang lên. “Cứ đâm nó vào tim tôi, nếu như… em có thể hết tức giận thì xin em hãy bỏ qua cho Nguyễn Mỹ lần này.”
Tôi khiếp sợ nhìn Trần Thanh Vũ… Sau đó, tôi cất tiếng cười thật to, cười rất lớn, nước mắt trong hốc mắt cũng không nhịn được mà chảy ra. Bỏ qua cho Nguyễn Mỹ… Trần Thanh V… đây chính là câu trả lời của anh sao? Thì ra anh lại yêu Nguyễn Mỹ đến như vậy?
Sau khi cười xong, tôi sờ khóe mắt của mình, nhìn về cặp mắt sâu thăm thẳm kia của Trần Thanh Vũ, cười nói: “Đáng tiếc là tôi không muốn bỏ qua cho Nguyễn Mỹ, trong mắt tôi, mạng của anh không đáng giá một đồng nào cả.”
Cơ thể Trần Thanh Vũ căng cứng, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một lúc lâu rồi sau đó mới kéo lê cả cơ thể cao lớn đi về phía cửa, dần dần biến mất trước mắt tôi. Nhìn bóng lưng cô độc rời đi của Trần Thanh Vũ, khí lực cả người tôi dường như bị rút hết ngay lập tức vậy.
Tôi nằm trên giường, khẽ thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào vùng bụng bằng phẳng của mình, trong lòng dậy lên một cảm giác vô cùng tức giận.
Nguyễn Mỹ… Nguyễn Mỹ…
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, sẽ hận một người phụ nữ nhiều như vậy, hận đến mức muốn uống hết tất cả máu thịt của cô ta, lột sạch da của cô ta ra cho chó gặm. “Huỳnh Bảo Nhi, đứa bé không còn nữa, cô rất tuyệt vọng đúng không?” Sau khi Trần Thanh Vũ rời khỏi tầm một tiếng thì Nguyễn Mỹ đến phòng bệnh của tôi.
Cô ta đắc ý nhìn tôi nằm trên giường bệnh, cười vô cùng độc ác. Tôi ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn Nguyễn Mỹ, cố gắng hết sức để khống chế thù hận của bản thân. “Ai bảo cô muốn giành Trần Thanh Vũ với tôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến cô chết không được tử tế mà. Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, cô thật sự khiến tôi rất thất vọng đấy, thế mà bản thân cô lại không sao cả. Tuy nhiên đứa bé kia đã chết rồi, chỉ là hình như Trần Thanh Vũ không biết rằng đứa bé kia… thật ra là của anh ấy đúng không?”
Đột nhiên vẻ mặt Nguyễn Mỹ đáng sợ của Nguyễn Mỹ sát lại gần tôi, nói những lời tàn độc với tôi. Thì ra Nguyễn Mỹ biết rõ đứa trẻ trong bụng tôi là của Trần Thanh Vũ? Tôi nắm chặt chăn, lạnh lùng nhìn khuôn mặt méo mó của Nguyễn Mỹ. Người phụ nữ này thật giống như ác ma vậy, sự ghen tị chỉ càng khiến một phụ nữ trở nên xấu xí hơn thôi, mà Nguyễn Mỹ chính là loại người này. “Người phụ nữ không biết xấu hổ như cô, dám quyến rũ
Trần Thanh Vũ để anh ấy lên giường với cô. Cứ cho rằng mang thai con của Trần Thanh Vũ thì anh ấy sẽ thích cô sao? Cô nhìn xem, cho dù tôi có làm ra loại chuyện thế này thì người mà Trần Thanh Vũ yêu sâu đậm vẫn là tôi, cô chỉ giống như một trò cười của thiên hạ thôi.”
Nguyễn Mỹ đưa tay ra, nắm lấy cắm tôi rồi cười vô cùng điên cuồng. Tôi nhìn Nguyễn Mỹ đang trang điểm lộng lẫy trước mắt, cô ta giống như ma quỷ vậy, đột nhiên tôi cười nhẹ một tiếng. “Nguyễn Mỹ, cô cảm thấy cô đã thắng rồi sao?”
Khuôn mặt vốn tràn đầy nụ cười của Nguyễn Mỹ bỗng chốc cứng lại.
Cô ta dùng cặp mắt xinh đẹp kia hung ác trợn mắt nhìn tôi rồi nói: “Cô muốn nói gì?” “Cô cảm thấy mình đã thắng rồi sao?” Tôi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Vị trí bụng dưới của tôi vẫn còn chút đau đớn, sảy thai gây tổn thương cho cơ thể rất nhiều nhưng bây giờ tôi cũng không quan tâm, cảm giác đau âm ỉ trong bụng giống như đang nhắc nhở tôi rằng người phụ nữ tên Nguyễn Mỹ trước mắt đã làm ra những chuyện gì đối với tôi.
Tôi bước từ trên giường xuống đất, từng bước một đi về phía Nguyễn Mỹ. Phía dưới lại dần dần thấm ra máu, tôi nghĩ vết thương vốn đã được khâu lại, có lẽ bây giờ đã bị nứt toạc ra một lần nữa rồi? Tuy nhiên tôi vẫn luôn giữ vẻ mặt mỉm cười đến gần Nguyễn Mỹ.
Nguyễn Mỹ bị dáng vẻ này của tôi dọa sợ, cô ta không nhịn được hét to một tiếng về phía tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn làm gì?” “Sợ sao? Thật sự khiến cho tôi bất ngờ đấy, cô mà cũng có một ngày biết sợ sao?” Tôi thấy Nguyễn Mỹ hét chói tai, cười lạnh một tiếng rồi đưa tay ra dùng sức nắm lấy cằm của
Nguyễn Mỹ.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Mỹ, trong lòng dâng lên một nỗi chán ghét. Nếu như tôi hủy diệt cả khuôn mặt kiêu ngạo đó của Nguyễn Mỹ thì có phải cô ta sẽ phát điên hay không? “Cô dám động vào tôi thì Trần Thanh Vũ sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Nguyễn Mỹ uy hiếp tôi nói. Tôi vừa nghe vậy thì chỉ cười nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng. “Vậy sao? Sẽ không bỏ qua cho tôi sao? Nguyễn Mỹ, cô nghe cho rõ đây, trước kia cô là ác mộng của tôi, nhưng kể từ bây giờ, tôi sẽ trở thành ác mộng của cô. Tôi sẽ khiến cho cô mỗi buổi tối đều trải qua trong run sợ. Cô quan tâm đến cái gì thì tôi sẽ đoạt lấy cái đó, để cho cô nếm thử mùi vị sống không bằng chết”
Đây là do Nguyễn Mỹ thiếu nợ con của tôi, tôi nhất định phải để Nguyễn Mỹ trả lại. “Chúng ta cùng xem xem, tôi sẽ khiến cô không cười nổi nữa” Nguyễn Mỹ cười lạnh một tiếng, dùng sức đẩy cơ thể tôi ra rồi lập tức rời khỏi.
Tôi trào phúng nhìn bóng lưng Nguyễn Mỹ rời khỏi, cúi đầu xuống nhìn vết máu trên sàn nhà. Tôi còn có thể cảm nhận được rõ ràng loại cảm giác đau đớn tận tim gan khi đứa bé rời khỏi cơ thể tôi.
Đau tận tim gan?
Tôi che mặt từ từ ngồi xổm người xuống đất, nước mắt tràn ngập cả khuôn mặt nhưng trong lòng càng trở nên cứng rắn hơn. “Minh Quang, thật xin lỗi. Em chỉ sợ mình đã phụ lòng anh.” Tôi nghỉ ngơi ở bệnh viện một tháng, Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ không hề đến quấy rầy tôi.
Tôi kiện Nguyễn Mỹ ra tòa nhưng mà bởi vì người nhà cô ta, thậm chí còn có cả Trần Thanh Vũ đồng loạt giúp cô ta thoát khỏi sự truy cứu trách nhiệm của pháp luật, nên bọn họ chỉ bồi thường tiền một chút là xong.
Mặc dù tôi rất không cam lòng nhưng tôi biết đây chính là hiện thực. Bọn họ đều là người có quyền thế, mà tôi thì không có gì cả. Nguyễn Mỹ là một ngôi sao sáng tầm cỡ quốc tế, có rất nhiều người hâm mộ.
Những người hâm mộ trên mạng kia vẫn luôn dùng từ ngữ vô cùng nghiêm khắc để đả kích tôi, nói tôi vì ghen ty với Nguyễn Mỹ nên mới cố ý bày mưu hãm hại cô ta.
Ngày tôi xuất hiện, tôi và Lê Minh Quang cùng ngồi trong phòng ăn để ăn cơm. Tôi buông đũa trong tay xuống, quyết định nói ra dự tính của mình với Lê Minh Quang.
Vốn dĩ tôi muốn bắt đầu lại với Lê Minh Quang, muốn trở thành một người vợ bình thường như bao người khác, không để ý đến Trần Thanh Vũ cũng không để ý đến Nguyễn Mỹ nữa.
Nhưng mà tôi không tranh đua với người khác không có nghĩa là người ta cũng sẽ bỏ qua cho tôi. Nếu như Nguyễn Mỹ đã quan tâm đến Trần Thanh Vũ như vậy thì… tôi sẽ cướp Trần Thanh Vũ đi, để cô ta đau khổ. “Tại sao phải nói những lời này?” Lê Minh Quang nghe vậy thì khẽ cau mày, anh ấy buông đũa trong tay xuống, dịu dàng nói với tôi.
Tôi liếm môi, rũ mắt xuống nói: “Em không cách nào quên đi đứa con đã chết của mình được.”
Không cách nào quên đi mối thù này được. Tôi đã rơi vào vực sâu không lối thoát. Tôi đã từng ảo tưởng vào thời khắc đứa trẻ ra đời, nhưng mà tất cả những thứ này đều bị Nguyễn Mỹ phá hủy. Nguyễn Mỹ nhất định phải chịu trách nhiệm, nhất định phải trả lại mạng cho con tôi.