“Ai bảo cô ta dám phát trực tiếp những thứ ghê này chứ, bây giờ công an đã vào cuộc rồi, cô ta cứ ở đấy mà chờ ngồi tù đi. Thật đáng thương, vừa bị hủy dung vừa phải tù, các cô gái bây giờ quả thật không biết tự yêu quý mình gì “Cô gái này hình như tên Hoàng Khánh Ngân thì Hoàng Song Thư nghe thấy tên Hoàng Khánh Ngân thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Xuân Mai, vừa rồi cô nói cái người nhân vật chính trong chuyện tình bị đánh ghen ở trên mạng tên là gì vậy?” Hoàng Song Thư hốt hoảng bắt lấy tay của nhân viên nữ đang nói chuyện kia, vẻ mặt vô cùng gấp gáp hỏi. “Song Thư, cô sao vậy?” cho tôi biết cái người nhân vật chính đó tên là gì đi, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Hình tượng của Hoàng Song Thư ở công ty luôn là dáng vẻ dịu dàng hiền hậu, hầu như không bao giờ nhìn thấy được dáng vẻ gấp gáp nóng nảy này của cô.
Xuân Mai bị dáng vẻ này của Hoàng Song Thư dọa sợ, lập tức nói cho cô biết bây giờ Hoàng Khánh Ngân đang ở đâu.
Hoàng Song Thư không thèm để đến bất cứ việc gì cả, chạy ra công ty, trực tiếp đến bệnh viện. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đến xem Hoàng Khánh Ngân như thế nào rồi.
Bố mẹ bọn họ đã qua đời từ rất sớm, thân là chị hai nên từ nhỏ Hoàng Song Thư đã bắt đầu có tinh thần trách nhiệm, cô vẫn luôn nói với bản thân mình rằng mỗi ngày đều phải vệ em gái cho thật tốt.
Cho nên vì Hoàng Khánh Ngân mà Hoàng Song Thư có thể bản đứng cơ thể mình, cho dù bị đối xử như thế nào thì cô cũng muốn chăm sóc cho Hoàng Khánh Ngân thật cẩn than.
Ngày hôm đó mặc dù Hoàng Khánh Ngân lại nói ra những lời quả đảng như vậy với cô nhưng cô không hề oán trách hay hận Hoàng Khánh Ngân, cô chỉ hận bản thân mình không có bản lĩnh, đã để em gái phải chịu khổ.
Cho dù Hoàng Khánh Ngân nói bao nhiều lời quá đáng với Hoàng Song Thư từ thì đầu tới cuối cô ta vẫn là em gái của cô. “Hoàng Khánh Ngân, em sao rồi?” Hoàng Song Thư khó khăn lắm mới hỏi thăm được phòng bệnh của Hoàng Khánh Ngân. Sau khi đi vào phòng bệnh, cô nhìn thấy trên mặt Hoàng Khánh Ngân đang được quấn băng nên vẻ mặt cô vô cùng hốt hoảng chạy lại hỏi han.
Vốn dĩ Hoàng Khánh Ngân rất tức giận vì bản thân mình bị người khác đánh, khuôn mặt bị phá hủy, ngay cả sự nghiệp cũng bị phá hủy luôn, bây giờ còn phải đối mặt với nguy cơ bị công an bắt đi nên sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư thì ánh mất Hoàng Khánh Ngân lại thay đổi. “Chị tới đây làm gì? Đến để cười nhạo em sao?” Lời nói của Hoàng Khánh Ngân vô cùng thê lương giận dữ hét gầm về phía Hoàng Song Thư.
Nghe thấy tiếng gầm thét của Hoàng Khánh Ngân, sắc mặt Hoàng Song Thư tối sầm lại, hiện lên chút ảm đạm.
Cô siết chặt quả đấm trong tay, từ từ nằm chặt lại rồi cắn môi nói: “Chị không có.” Hoàng Khánh Ngân là em gái của cô, làm sao cô lại cười nhạo em gái mà mình luôn thương yêu được chứ. “Cút đi, em không muốn nhìn thấy chị. Hoàng Khánh Ngân, em tĩnh táo một chút, chị ở đây chăm sóc em được không? Cút.” Hoàng Song Thư thấy Hoàng Khánh Ngân kích động như vậy thì lo lång tiến lên. Cô muốn đỡ Hoàng Khánh Ngân nhưng lại bị cô ta dùng sức hất tay ra.
Nhìn bàn tay mình rơi vào khoảng không, trong lòng Hoàng Song Thư vô cùng đau buồn. Cô do dự nhìn Hoàng Khánh Ngân rồi nói: “Hoàng Khánh Ngân, trên người em còn đang bị thương đẩy, đừng lộn xộn nữa. Em muốn cái gì thì nói với chị là được rồi. Hoàng Song Thư, chị có biết không, em ghét nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của chị đấy” Hoàng Khánh Ngân giận dữ gầm thét về phía Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư mờ mịt nhìn Hoàng Khánh Ngân, cô không biết rốt cuộc bản thân mình đã làm gi không tốt, tại sao Hoàng Khánh Ngân lại chán ghét mình như vậy chứ? “Cút, em không muốn nhìn thấy chi nữa, cút đi cho em Tâm trạng Hoàng Khánh Ngân rất kích động, ném tất cả những đồ đạc trong phòng về phía Hoàng Song Thư. Hoàng Song Thư đứng trong hành lang, hơi khó chịu ngôi xổm người xuống.
Cô muốn Hoàng Khánh Ngân có thể hạnh phúc nhưng mà Hoàng Khánh Ngân rất chán ghét cô, phải làm sao đây? “Hoàng Song Thư, bây giờ cô đang ở đâu?”
Hoàng Song Thư thất thần rời khỏi bệnh viện, vừa muốn đến siêu thị mua một con gà để hầm canh cho Hoàng Khánh Ngân bồi bố cơ thể thì lại nhận được điện thoại của Phan Huỳnh Bảo. Hắn Âm thanh lạnh như băng của Phan Huỳnh Bảo truyền từ đầu bên kia điện thoại tới hỏi Hoàng Song Thư.
Cả người Hoàng Song Thư đều run lên, lắp bắp nói: “Thật xin lỗi cậu chủ Bảo, hiện tại em gái tôi đang ở bệnh viện nên tôi chưa kịp xin phép anh đã đến bệnh viện rồi, thật xin lỗi. Có vẻ như em gái cô rất ghét cô, nói nhiều lời quả đáng với cô như vậy, cô không hận em gái mình sao?”
Tại sao Phan Huỳnh Bảo lại biết được những chuyện này? Trong lòng Hoàng Song Thư vô cùng rối rên, không biết phải diễn tả cảm giác lúc này của mình như thế nào. Cô yên lặng không nói gì, đầu dây bên kia điện thoại tiếp tục truyền đến âm thanh của Phan Huỳnh Bảo. “Hoàng Song Thư, cô thật là một người ngu ngốc, em gái cô có nhiều tâm cơ hơn so với cô đấy. Cô có biết tại sao lần trước bé Gạo Tẻ gặp chuyện không? Bởi vì trong nước trái cây của cô đã bị người khác bỏ thuốc sổ vào”
Nước trái cây… bị bỏ thuốc sao?
Hoàng Song Thư kinh ngạc nắm chặt điện thoại di động, sắc mặt trắng bệch.
Hôm đó cô cảm giác bụng mình vô cùng bất thường, sau đó liên tiếp vào nhà vệ sinh mấy lần nên đã đưa nước trái cây cho…
Nghĩ tới đây, cả người Hoàng Song Thư không khỏi căng thẳng. “Còn nữa, chính cô ta cũng là người bỏ đồ vào trong thuốc của mẹ tôi. Chuyện lần này chẳng qua chỉ cho cô ta một bài học mà thôi, nếu như lần sau cô ta còn dám làm ra những chuyện tổn hại đến nhà họ Trần chúng tôi thì tôi sẽ lấy mạng của cô ta.”
Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo vô cùng hung ác, đội mắt màu xanh lục lóe lên vẻ lạnh lùng kinh người.
Tất cả những chuyện này đều là do Phan Huỳnh Bảo thiết kế sao? trải Anh ấy biết Hoàng Khánh Ngân vô cùng ham tiền, muốn qua một cuộc sống giàu có nên đã cho người dụ dỗ Hoàng Khánh Ngân làm loạn trên mạng như vậy, thậm chí bảo Hoàng Khánh Ngân phát sóng trực tiếp cuộc làm tình của mình với người đàn ông giàu có kia. Sau đó vợ của người đàn ông kia đến bắt gian, không chỉ phá hủy gương mặt mà còn phá hoại tất cả mọi tương lai của Hoàng Khánh Ngân.
Đây là lời cảnh cáo của Phan Huỳnh Báo đối với Hoàng Khánh Ngân. “Cậu chủ Bảo, xin anh… hãy buông tha cho em ấy, tất cả đều là lỗi của tôi.” Sau khi biết được em gái mình đã làm ra nhiều chuyện như vậy, cơ thể Hoàng Song Thư dần dần mất hết sức lực.
Hoàng Khánh Ngân đã từng là một người con gái ngây thơ hồn nhiên, nhưng dường như bây giờ không phải nữa rồi. Thậm chí Hoàng Song Thư còn không biết tại sao Hoàng Khánh Ngân phải trở nên như vậy. “Một con người khi trưởng thành rồi thì sẽ trở nên như thế, Hoàng Song Thư, cô quả thật quá ngu xuẩn. Giống như biết được Hoàng Song Thư đang suy nghĩ điều gì, anh ấy lãnh đạm nói xong câu này thì lập tức cúp điện thoại.
Hoàng Song Thư nhìn lên màn hình tối đen trên điện thoại di động rồi cười khổ một tiếng, cô dùng sức nằm chặt điện thoại trong tay.
Cho dù như vậy thì Hoàng Khánh Ngân vẫn là em gái của cô, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn Hoàng Khánh Ngân biến thành như vậy chứ?
Sau khi Hoàng Song Thư rời khỏi bệnh viện thì trực tiếp đi tìm Phan Huỳnh Bảo để cầu xin anh ấy bỏ qua cho Hoàng Khánh Ngân lần này.
Hơn nữa cô cũng sẽ đứng ra bảo đảm sau này Hoàng Khánh Ngân không làm ra loại chuyện đó nữa. “Hoàng Song Thư, em gái cô đã biến chất rồi từ lâu rồi, như vậy mà cô vẫn còn muốn báo vệ cô ta sao? Bất kỳ người nào cũng đều phải chịu trách nhiệm cho những gi bản thân đã gây ra, em gái cô ham hư vinh quá” Phan Huỳnh Bảo gõ bàn nhìn Hoàng Song Thư rồi nói. “Là tôi đã không dạy dỗ tốt em ấy, trước kia Hoàng Khánh Ngân không phải như vậy” Hoàng Song Thư rũ mắt xuống nói với Phan Huỳnh Bảo. “Suýt chút nữa cô ta đã làm bé Gạo Tẻ và mẹ tôi xảy ra chuyện rồi, chuyện này tôi sẽ không buông tha dễ dàng như vậy đâu, tòa án xử cô ta ngồi tù năm năm đã là nhân từ lắm rồi. Tôi… biết.” Trên mạng đang truyền bá rằng đáng lẽ loại hành vi dâm uể này phải bị xử rất nhiều năm, Hoàng Khánh Ngân như vậy cũng được xem là có lời rồi.
Thôi thì chỉ cần Phan Huỳnh Bảo không lấy mạng Hoàng Khảnh Ngân là được. Sau khi chuyện của Hoàng Khánh Ngân bị đưa ra ánh sáng, lập tức Hoàng Song Thư cũng bị đấy lên đầu ngọn sóng.
Đối mặt với những ánh mắt sắc bén của đồng nghiệp, Hoàng Song Thư mang theo những áp lực kia mà bình tĩnh làm việc của mình như cũ.
Bởi vì Hoàng Khánh Ngân truyền bá hình ảnh phi pháp lên mạng nên bị công an dẫn đi, sau đó tòa án xử năm năm lẻ sáu tháng tù giam. Hoàng Khánh Ngân rất kích động, luôn bảo Hoàng Song Thư cứu cô ta nhưng Hoàng Song Thư không có cách nào khác nên đành phải để cô ta ở trong tù bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ được thả ra sớm hơn dự kiến. Thấy vậy, Hoàng Khánh Ngân tức giận mắng chửi Hoàng Song Thư, nói cô là một người phụ nữ đê tiện, nguyên rủa cô chết không được tử tế.
Đối mặt với sự điên cuồng của Hoàng Khánh Ngân, Hoàng Song Thư không hề nói câu nào mà chỉ im lặng nhìn cô ta bị đưa đi.
Sau khi chuyện này trải qua được tầm một tháng thì Hoàng Song Thư phát hiện bản thân đang mang thai.
Cả người cô đều luống cuống. “Đứa trẻ…” Hoàng Song Thư ôm lấy bụng mình, ánh mắt mang theo sự mờ mit và bị thương.
Cô đã có đứa con của Trần Quân Phi rồi, nhưng mà số mệnh đã sắp đặt trước đua bé này không có cha.
Bác sĩ hỏi Hoàng Song Thư có muốn bỏ đứa trẻ hay sao, dù sao thì nếu như phá thai lúc này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến cơ thể.
Hoàng Song Thư tỏ vẻ bản thân sẽ không bỏ đứa trẻ này.
Đây là món quà mà trời cao đã ban cho cô, cô phải bảo vệ đứa trẻ này thật tốt. … “Me, con muốn đi tìm chị xinh đẹp.”
Bé Gạo Tẻ quấn lấy Huỳnh Bảo Nhi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tủi thân. “Bẻ Gạo Tẻ thich Song Thư như vậy sao?” Huỳnh Bảo Nhi yêu thường sờ lên gương mặt cô bé. “Thích, chị xinh đẹp tốt lắm, Gạo Tẻ rất thích chị ấy.” Bé Gạo Tẻ nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi bẹp bep miệng nói: “Anh hai rất xấu, đã đuổi chị ấy đi rồi. Vậy chúng ta mời cô ấy tới dùng cơm có được không?” Huỳnh Bảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói với bé Gạo Tẻ. “Được ạ” Bé Gạo Tẻ nghe vậy thì đột nhiên đôi mắt sáng vụt lên.
Thấy bé Gạo Tẻ đã bị đi chơi chỗ khác nên Huỳnh Bảo Nhi đứng dậy bảo tài xế chuẩn bị xe rồi đi đến chỗ ở của Hoàng Song Thư.
Gần đây cơ thể của Trần Thanh Vũ cũng có chút không khỏe nên bà đã để ông ở lại biệt thự để nghỉ ngơi, hiện tại bởi vì cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi được điều dưỡng theo phương pháp trung y nên đã khởi sắc hơn rất nhiều, ngay cả ói máu cũng rất ít. “Bà chủ, tại sao bà lại biết nhà cháu?” Sau khi Hoàng Song Thư mua bữa tối thì trở về nhà của mình, cô nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi đứng trước cửa nhà mình thì hơi giật mình. “Đã lâu không gặp.” Huỳnh Bảo Nhi cười tủm tỉm nhìn Hoàng Song Thư, thái độ vô cùng dịu dàng. “Bà chủ ở đây để chờ cháu sao?” Hoàng Song Thư lấy chìa khóa ra mở cửa rồi nói với Huỳnh Bảo Nhi với thái độ cung kính. “Ừ, hình như bé Gạo Tẻ rất thích cháu nên vẫn luôn muốn cháu quay trở lại”
Huỳnh Bảo Nhi cười cười nhìn Hoàng Song Thư rồi nói. Đáy mắt Hoàng Song Thư lóe lên một tia sáng: “Đã lâu rồi cháu cũng chưa gặp cô chủ, cháu quả thật cũng hơi… nhớ bé Gao Te. Một lát cùng nhau dùng cơm đi.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn căn nhà của Hoàng Song Thư một chút rồi cuối cùng lại đưa mắt đặt lên người cô, Hoàng Song Thư nghe vậy thì vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi nói: “Cháu… làm sao cháu có thể đến nhà họ Trần ăn cơm chứ?”
Tại sao không thể? Trước đây cũng may nhờ có cháu luôn chăm sóc bé Gạo Tẻ nên bây giờ đứa nhỏ đó cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi, tôi còn chưa nói cảm ơn cháu đấy. Bà chủ, tôi… tôi chỉ là…”
Hốc mắt Hoàng Song Thư ửng đỏ, can môi không nói nên lời.
Nếu như Huỳnh Bảo Nhi biết được trước kia cô đã từng bị vô số đàn ông chạm qua, cơ thể vô cùng bẩn thỉu thì có lẽ sẽ không dùng ánh mắt dịu dàng này mà nhìn cô phải không? “Chuyện của cháu, tôi cũng biết được chút ít, thắng nhóc Bánh Gạo kia cũng có sai, tôi thay nó nói lời xin lỗi với cháu.” Sau khi Huỳnh Báo Nhi biết được Trần Quân Phi đã làm ra nhiều chuyện quá đáng như vậy với Hoàng Song Thư thì hiển nhiên rất tức giận.