Mê Tình Loạn Ý

Chương 283



Đôi khi, tỉnh cách của Phan Huỳnh Đức cực ký giống Trần Thanh Vũ, hai người là anh em quà thực không sai chút nào.

Bánh Gạo chơi rất vui vẻ, thi thoáng câu bé sẽ chay toi kéo tôi ra chơi cùng, tôi cũng không nỡ lòng từ chối Bánh Gạo, nên đành chạy theo chơi với nó. Nhưng có lẽ tim tôi đã dẫn yếu đi, chỉ vài phút sau tôi đã thở hổn hển, Bánh Gạo thấy vậy thì cười nói tôi già rồi.

Tôi khẽ xoa đầu Bánh Gạo, không nói gì nữa.

Sau khi chơi cùng Bánh Gạo một lúc, tôi di đến một cái bàn tron ngồi uống nước trái cây. Đột nhiên, một người phụ nữ mặc trên mình một bộ váy dài màu trắng đi đến trước mặt tôi, khuôn mặt thanh tú ấy then thùng nhìn tôi.

“Có chuyện gì không?” Tôi nhìn cô gái đang then thùng trước mặt, cười cười hỏi.

“Cái đó.. người đàn ông vừa nay, là chồng cô sao?” Sau khi cơn xấu hổ qua di, cô gái lại nhìn tôi hỏi, Người đàn ông vừa này? Cô ấy đang hỏi về Phan Huỳnh Đức sao?

Tôi lắc đầu, thản nhiên cười nói: “Đó là em trai của chồng tôi.”

“Thật vậy sao?” Cô gái vừa nghe thấy câu trả lời của tôi, hai mắt sảng lên như sao trên trời, khuôn mặt ngây thơ trong sáng kia nở một nụ cười thật tươi, trông cô ấy thực sự rất đẹp.

Tôi nhìn gương mặt tưới như hoa của cô gái, cười nói: “Có phải cô thích cậu ta rối không?”

“Cái đó… tôi.. tôi…” Cô gái kia bị tôi nói trúng tim đen, lập tức nhin tôi với ảnh mắt căng thẳng. Lúc này, khuôn mặt cô đỏ không hơn quả cà chua là mây.

“Cô tên gì vậy?” Theo mắt nhìn của tôi, tôi thấy cô gái này cũng không toi, nêu có thể ghép đôi cô gái này với Phan Huỳnh Đức thì chắc mầm tương lai đã sáng lại càng sảng hơn.

“Tôi tên Điển Thanh Mây, là… cô chủ của tập đoàn Điền Quang.”

“Ó, là con gái của ông chủ Địa ốc Long Đầu Điển?” Tôi kinh ngạc nhìn Điền Thanh Mây, thật không ngờ, một cô gái như vậy mà lại là con gái của Điển Quang sao?

Tập đoàn Điện Quang này là một tập đoàn đừng đầu trong lĩnh vực bất động sản, là nhân vật giàu có bậc nhất trong mười nhân vật giàu có ở Bắc Kinh. Hơn nữa, tập đoàn Điền Quang cũng đã hợp tác với tập đoàn Aliba mấy lần rồi.

“Đúng vậy.” Điển Thanh Mây vẫn giữ và then thùng ấy nhìn tôi, sau đó nói: “Tôi… Tôi không giống chị, tôi không giúp bố tiếp quản tập đoàn, hiện giờ tôi đang là bác sĩ ở bệnh viên Nhân Dân của thủ đô.”

“Hóa ra cô là một thiên thần áo trắng sao?”

Cảng nhìn Điển Thanh Mây tôi lại càng cảm thấy cô gái này rất hợp với Phan Huỳnh Đức. Một cô gái đơn thuần sạch sẽ như vậy, nếu để cô ấy sánh vai bên Phan Huỳnh Đức, chắc chắn trông hai người sẽ cực kì đẹp đổi.

Tôi trò chuyện với Điển Thanh Mây rất lâu, càng tiếp xúc gần với cô ấy, tôi lại càng cảm thấy cô gái này không những là một người rất tốt bụng, mà con người cô ấy cũng rất tốt, càng nhìn càng thấy thuận mắt, không kìm được muốn nối dây tơ hồng cho Phan Huỳnh Đức.

“Me di.” Lúc tôi và Điền Thanh Mây đang lấy Phan Huỳnh Đức ra làm chủ đề bàn luận, thì Bánh Gạo đãchay đến chỗ tôi, đầu thằng bé ướt nhẹp vì đổ quá nhiều mồ hôi,

Tôi vuốt ve khuôn mặt chảy đấy mó hoi của Bánh Gạo, cẩm chiếc khăn lông bên cạnh lau mặt cho thắng bé.

“Sao con chảy nhiều mồ hôi quá vây?”

“Mẹ di, di này là ai vậy ạ?”

“Phải gọi là chị.”

Tôi hờn dỗi liếc mắt nhìn Bánh Gạo một cái.

Điện Thanh Mây xấu hổ liếc mắt nhìn Bánh Gạo, sau đó lại dời ánh mắt về phía Phan Huỳnh Đức. Phan Huỳnh Đức dùng đôi mắt lạnh lùng khẽ liếc

Điển Thanh Mây, sau đó lại anh ta lại nhìn về phía tôi:

“Có thể về được chưa?”

“Tôi sẽ đưa Bánh Gạo về ngay đây, à đúng rồi, cô gái này là Điển Thanh Mây, hình như cô ấy có chuyện gì muốn nói với anh thì phải, anh nhớ tiếp đãi cô ấy chu đáo vào đấy.”

Tôi bể Bánh Gạo lên, nhìn Phan Huỳnh Đức cười hì hì nói.

Nhưng ai ngờ, Phan Huỳnh Đức lại lạnh mặt tủm chặt tay tôi, sau đó kéo tôi củng rời đi.

Tôi bị hành động này của Phan Huỳnh Đức chọc cho tức đến nỗi suýt nữa là hộc máu.

“Khu khu khu.”

Tôi khó chịu khom lưng, liên tục phát ra những tiếng ho khan.

Phan Huỳnh Đức căng thẳng nhìn tôi, nét mặt anh ta có hơi khó coi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em làm sao thế, không khỏe ở đâu à?”

“Tôi… cảm thấy hơi choáng váng một chút.” Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, đưa Bánh Gạo đang bế trong tay cho anh ta.

Phan Huỳnh Đức ôm Bánh Gạo, sau đó anh ta vòng tay ôm eo tôi nói: “Tôi dã để em thoải mái quá rồi, giờ em còn không hiểu tình trạng của minh nữa sao? Bây giờ em phải theo tôi về nhanh lên.”

Tôi gật đầu, liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Đức một cải, đầu mơ mơ màng màng, con buon ngủ bắt đầu ấp đến. Giờ phút này, tôi không còn cách nào để tiếp đón Điển Thanh Mây nữa rồi.

Tôi thật sự quá mệt mỏi, lúc ngồi trên xe, tôi không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, chi biết khi tinh lại đã là chín giờ tối rồi.

Trần Thanh Vũ nắm lấy tay tôi, sau khi thấy tôi tỉnh lại, anh bưng một chén tổ yến lên, chậm rãi đút từng muỗng vào miệng tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, em dám ra ngoài chạy nhảy lung tung, để xem anh xử lý em thế nào.” “Em muốn Bánh Gạo cảm thấy vui về một chút thôi mà.”

Vậy em có nghĩ xem anh sẽ cảm thấy như thế nào không?” Trần Thanh Vũ nhấp đôi môi mỏng, anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng, tiếp tục công cuộc oán thán.

Tôi dừng lại, trong đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy ấy của anh như phảng phất vẻ bi thương hiểm thấy, anh thở dài nói: “Trần Thanh Vũ, em không còn thời gian nữa, anh có hiểu cảm giác của em không?”

Cơ thể Trần Thanh Vũ thoáng chốc cứng đờ lại, anh siết chặt tay thành nắm đầm, cơ thể anh bắt đầu run rẩy một cách kịch liệt.

“Em nhất định sẽ không sao đâu.” Một lúc lâu sau, Trần Thanh Vũ ghì chặt tôi trong lồng ngực anh, hơi thở nặng nề của anh khê xẹt qua mi mắt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm đẹp đến độ hoàn mỹ của Trần Thanh Vũ, vươn tay vuốt ve mặt anh, cười khổ nói: “Trần Thanh Vũ, anh nghĩ em là đổ ngốc sao, mấy lời nói như thế này chỉ có thể lừa được một đứa trẻ con thôi anh có biết không. Em còn bao nhiêu thời gian, em là người hiểu rõ nhất, mấy ngày gần đây tim em càng lúc càng đau hơn rồi, số lần ho ra máu cũng đã tăng lên, lỗ thùng ở tim dã lớn dần lên rồi, điều đó đồng nghĩa với việc em không còn nhiều thời gian nữa.”

“Em nhất định sẽ sống, nghe ro lời anh nói đi.” Trần Thanh Vũ nắm chặt bả vai tôi, dùng sức lay mạnh cơ thể của tôi, giận dữ hét lên.

“Được, em sẽ sống, em không được chết, em vẫn muốn sống.”

“Huỳnh Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi..”

Trần Thanh Vũ để tôi nằm trên giường, sau đó anh củi người hôn nhẹ lên cảnh môi tôi, gọi đi gọi lại tên tôi.

Tôi vòng tay ôm lấy eo Trần Thanh Vũ, đáp lại nụ hôn của anh.

Nước mắt không kìm lại được nữa, chày dài trên khuôn mặt.

Tôi muốn được sống tiếp, tôi thật sự muốn được sống.

Sau lần gặp ở công viên trò chơi đó, Điển Thanh Mây đã trở thành bạn thân của tôi, Vũ Khả Hân cũng thường xuyên rù Điển Thanh Mây tới đây thăm tôi.

Quên nói, Vũ Khả Hân đã kết hôn với Trịnh Quang Hài, giờ cậu ấy đã lập một công ty con ở thủ đô, đồng thời cậu ấy cũng cư trú ở đó luôn, còn bên hải Phòng thì giao lại cho một người chủ trông coi.

Mỗi lần xuất hiện, Vũ Khả Hân và tôi thi nhau hợp tác cho Phan Huỳnh Đức và Điển Thanh Mây, nhưng Phan Huỳnh Đức rất cố chấp, anh ta nhất quyết không chửa cho mọi người một chút mặt mũi nào. Mỗi lần Điển Thanh Mây đến là anh ta trưng ra bộ mặt lạnh tanh, khiến Điển Thanh Mây cũng cẩm thấy sợ hãi chán nàn.

Tôi và Vũ Khả Hân lại ra sức an ủi Điển Thanh Mây. sau đó đi tấn công hội đồng Phan Huỳnh Đức, thậm chỉ còn tạo ra rất nhiều cơ hội cho Điện Thanh Mây.

“Chị nói cho em nghe, Phan Huỳnh Đức rất thích gu phụ nữ này, trước đây phụ nữ của anh ta có thể xếp chật kin hai con phố, đêm nay em hãy mặc loại này…”

“Rầm.” Buổi chiều, lúc tôi vừa ngủ trưa xong, tinh thần đang rất tốt, đúng lúc Vũ Khả Hân và Điển Thanh Mây đến tìm tôi nói chuyên phiếm. Sau đó chúng tôi lại bàn nhau xem làm sao để thu phục được Phan Huỳnh Đức. Đột nhiên tôi lại này ra một ý tưởng, quan hệ giữa Điền Thanh Mây và Phan Huỳnh Đức bây giờ có thể coilà gạo sống, nhưng nếu gạo sống đã nấu thành cơm rồi, ai lại có thể không ăn chứ. Vào lúc ba người chúng tôi đang cảm thấy vô cùng hứng thú với kế hoạch lần này, thì một tiếng động lon vang lên, cửa phòng bị ai đó đá văng ra.

Tiếng động này rất lớn, khiến tôi giật này cả minh, cảm giác trên người tôi có bao nhiêu mồ hôi lạnh thì đã tuôn ra bằng sạch.

Chúng tôi cùng quay đầu lại nhìn, lập tức thấy người đứng ở cửa là ai, khuôn mặt đẹp trai đen kit nhìn khó coi tới cực điểm đó chính là Phan Huỳnh Đức, cặp mắt xanh lục hiếm thấy kia đang hiện lên về giận dữ.

“Anh… anh định dọa chết người à?” Tôi lắp bắp nhìn sắc mặt của Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức nheo mắt nhìn tôi, sau đó lại quét ảnh mắt đáng sợ đó về phía Vũ Khả Hân, và cuối cùng là dừng trên người Điển Thanh Mây.

Khuôn mặt Điển Thanh Mây trở nên trắng bệch, căng thằng nhìn Phan Huỳnh Đức.

“Cô.. tôi không thích.” Lúc cả đám chúng tôi đến thờ cũng không dám thi Phan Huỳnh Đức lại đưa đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn về phía Điền Thanh Mây, và một giọng nói lạnh thấu xương dõng dạc vang lên.

Khuôn mặt Điển Thanh Mây đã trắng lại càng trắng hơn, đối mặt xinh đẹp kia bắt đầu bị sương mù che phủ. Cô ấy nhìn Phan Huỳnh Đức, siết chặt tay thành nắm đám, kiên định nói: “Nhưng mà, tôi thích anh, chỉ cần như vậy là được rối.”

“Nhưng cô không can suốt ngày bám lấy tôi như vậy, tôi không thích cô.” Phan Huỳnh Đức lạnh mặt, thô bạo nói.

“Phan Huỳnh Đức, anh đừng có quá đáng nữa.” Tôi cảm thấy Phan Huỳnh Đức từ chối thẳng thừng với một cô gái không có sức chống trà như vậy, thật không biết nhân phẩm của anh ta bị vứt ở đâu. Hơn nữa, trước giờ Phan Huỳnh Đức đã bao giờ từ chối loại phụ nữ nào đâu, mà giờ đến lượt Điển Thanh Mây lại lạnh nhạt như vậy, một cô gái đơn thuần đáng yêu thế này, có chỗ nào không tốt chứ?

Nói thật, tôi rất thích Điển Thanh Mây, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn lanh lợi, lại dám yêu dám hận, vì muốn theo đuổi Phan Huỳnh Đức mà không sợ hãi bất cứ gi

“Cút ra ngoài cho tôi.” Phan Huỳnh Đức lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, sau đó lại nhin Đien Thanh Mây và Vũ Khả Hân ra lệnh.

Điển Thanh Mây và Vũ Khả Hân đã bị Phan Huỳnh Đức dọa sợ, cả hai cùng nhìn về phía tôi cầu cứu.Tôi thấy sự tức giận của Phan Huỳnh Đức lúc này không phải ở mức tắm thường nữa, đành phải đau đầu nói với Vũ Khả Hân và Điển Thanh Mây: “Hai người cứ ra ngoài truớc đi.”

“Vân Hạ.” Vũ Khả Hân lo lắng gọi tên tôi.

“Yên tâm đi, em không sao đâu.”

Tôi gật gật đầu, nhìn Vũ Khả Hân nói.

Vũ Khả Hân đành bất lực dẫn Điển Thanh Mây rời đi, lúc đi ra tới cửa, Điển Thanh Mây quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kiên định, nhẹ giọng nói: “Phan Huỳnh Đức, thực sự người thích anh là tôi, và tôi biết người anh thích là chị Bào Nhi, nhưng tôi nhất định sẽ không lùi bước.”

Dứt lời, Điển Thanh Mây quay người rời đi với Vũ Khả Hân.

Nhìn bóng dáng Điền Thanh Mây rời đi, trong lòng tôi có hơi phức tạp, cô gái kiên cường này thực sự khiến tôi phải nể phục.

“Huỳnh Bảo Nhi, sau này em còn dám nghĩ ra những việc này nữa thì đừng trách tôi không khách khí.” Phan Huỳnh Đức lạnh lùng nhìn tôi, dõng dạc tuyên bố.

“Không phải là vì tôi đang muốn tốt cho anh sao? Điển Thanh Mây thực sự là một cô gái tốt, nếu anh đểmất cô gái này, tương lại muốn tìm người bầu bạn không phải chuyện đơn giản đâu…”

“Tôi không cần.” Phan Huỳnh Đức lạnh nhạt cắt đứt lời nói của tôi, khuôn mặt đẹp trai kia tràn đầy về u ám.

“Huỳnh Bảo Nhi, chuyện của tôi, không cần em quản…”

“Anh…” Tôi bị lời nói không biết tốt xấu này của Phan Huỳnh Đức chọc giận, bị kích động, tim lại bắt đầu đau.

“Chết tiệt, Huỳnh Bảo Nhi, em sao vậy?” Phan Huỳnh Đức thấy tôi khó chịu, anh ta lập tức chạy tới ôm tôi.

“Không.. không sao đâu… nôn.”

Tôi đang định mở miệng nói mình không sao, nhưng chưa kịp nói hết câu, cổ họng lại cảm thấy khó chịu, tôi kêu lên một tiếng, miệng lập tức phun ra máu.

Đôi mắt Phan Huỳnh Đức lúc này tràn đầy vẻ khiếp sợ.

“Huỳnh Bào Nhi, không được ngủ, Huỳnh Bảo Nhi.”

Trần Thanh Vũ…”

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, miệng lẩm bẩm kêu tên Trần Thanh Vũ, sau đó ngất xiu.

“Huỳnh Bảo Nhi..”

Tôi nghe được tiếng thét chói tai của Phan Huỳnh Đức, nhưng lại không có sức lực trà lời anh ta.

“Không còn cách nào nữa rồi, trái tim cô ấy đã bị hư hoàn toàn rồi, nếu giờ tiêm thuốc cho cô ấy cũng chỉ kéo dài thêm được một thời gian ngắn thôi, tôi để nghị phải tiến hành phẫu thuật tim gấp.”

“Còn bao nhiêu thời gian nữa?”

“Nhiều nhất là không quá năm ngày, từ giờ đến lúc đó mà không tìm được trải tìm sống, cô ấy chắc chắn sẽ mất mạng.”

“Tôi hiểu rồi, Victor, đưa bác sĩ ra ngoài đi, sau đó tìm Điển Thanh Mây đến đây, tôi có chuyên muốn nói với cô ấy.”

“Vâng a.”

“Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì dâu.

Phan Huỳnh Đức…

Tôi mở to mắt, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Phan Huỳnh Đức, vươn tay nắm lấy tay anh ta.

Tôi há mồm, muốn nói chuyện với Phan Huỳnh Đức, nhưng vì không còn chút sức lực nào nữa nên không thể thốt nên lời.

Phan Huỳnh Đức vuốt ve khuôn mặt tôi, thản nhiên cười: “Sẽ không có chuyện gi xảy ra đâu, bác sĩ nói em chỉ là nhất thời kích động, bị tôi chọc giận nên mới vậy. Sau này tôi sẽ không bao già chọc em giận nữa, em muốn tôi ở bên Điển Thanh Mây, tôi sẽ nghe lời em đến với Điển Thanh Mây, có được không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv