Mê Thất

Chương 131



Ta bởi vì thời gian dài không nói chuyện nên trả lời cũng rất chậm: “Ta chỉ nhớ rõ, ta cầm ca bệnh của ta chuẩn bị tìm Lâm Nam, sau đó rời khỏi nhà hắn để truyền đạt cho bác sĩ chỉ định của giáo sư…… Sau đó…… Xin hỏi ta đã xảy ra chuyện gì? Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Lâm Nam sao? Chúng ta làm sao biết nhau?”

Người nọ sắc mặt trắng bệch rồi hóa xanh, buồn bã nói: “Ngươi nhớ rõ nơi này!?”

“…… Làm sao vậy?” Nhìn dáng vẻ hắn, khiến tâm của ta cũng treo giữa không trung.

Nói mấy câu, ta cảm thấy cổ họng mình có điểm kỳ quái, suốt thời kì biến thanh không hề biến hóa gì, vậy mà hiện tại giọng nói tựa hồ hơi trầm thấp. Là do ngủ quá lâu? Ta gãi gãi đầu.

Hắn không trả lời ta, ta cũng không hảo truy vấn, bất quá ở trong lòng, ta đã kết luận hắn là người Lâm Nam biết. Nhìn vết kim châm trên mu bàn tay đến ngẩn người, làn da xấu hơn rất nhiều, khô héo mà nhợt nhạt, bất quá ta cũng không quá để ý lắm. Với nam sinh, làn da đẹp để làm gì cơ chứ.

Nhưng có một vấn đề ta thật sự rất muốn hỏi hắn. Từ khi ta tỉnh lại, không, chính xác phải nói là từ khi ta có ý thức đã muốn nói. Cho dù dáng vẻ hắn hiện tại thoạt nhìn không phải là người sẽ nguyện ý đáp ứng.

“…… Xin hỏi, ngươi có thể giữ bí mật cho ta được không?” Ta nói.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như đang hỏi ta.

Ta nhăn nhó một chút, sau đó nói: “Cơ thể ta ngươi hẳn đã nhìn thấy. Thực cám ơn ngươi đã chăm sóc, nhưng, cơ thể ta có điểm…… Ngươi có thể giữ bí mật cho ta được không? Ta về sau sẽ làm phẫu thuật, sau đó sẽ giống như người bình thường……” Tuy rằng ngượng ngùng, ta vẫn nhất cổ tác khí nói.

Hắn chớp mắt, hiểu được ý tứ của ta: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lung tung! Đây là bí mật giữa chúng ta.”

“Với Lâm Nam cũng sẽ không nói chứ?” Trong lòng ta vui mừng, tiếp tục hỏi.

Hắn tuy rằng ý cười hơi cứng lại một chút nhưng vẫn gật đầu cam đoan.

Hít sâu mấy hơi, hắn nói: “Có một số việc có lẽ ngươi khó có thể nhận được, bất quá ta vẫn muốn nói. Ngươi cho là ngươi chỉ nằm trên giường mấy tháng, kỳ thật không phải như vậy……”

Bởi vì giọng nói hắn nặng nề, ta cũng trở nên lo lắng. Chẳng lẽ ta đã ngủ rất lâu, giống như người thực vật?!

“…… Không phải như ngươi tưởng tượng đâu. Ngươi quả thật chỉ ngủ mấy tháng, chính là trí nhớ ngươi có vấn đề lớn. Có rất nhiều chuyện, rất nhiều năm mà ngươi đã quên!” Hắn từ tốn nói.

“…… Rất nhiều năm?…… Là bao nhiêu năm?”

Hắn không trực tiếp trả lời ta, “Ngươi nhớ được ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?”

Ta suy nghĩ, rồi hồi đáp: “Mười tám……” Đi đến nơi này chuẩn bị phẫu thuật là khi ta vừa qua sinh nhật thứ mười tám của mình, nếu không tính đến đoạn kí ức ta đã quên mà hắn nói, trong đầu ta, ta chỉ lớn như vậy.

Hắn thở dài thật sâu, “Vấn đề chính là ở đây. Trên thực tế ngươi đã ba mươi ba tuổi!”

!!! Cái gì? Sao có thể? Ngày bác sĩ nói cho ta biết tình hình phẫu thuật, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ ràng, sao có thể đã qua nhiều năm như vậy. Ta ôm đầu đau khổ suy nghĩ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có, bọn họ nói tự sát!

“Ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc làm sao? Ta không tin, ta rõ ràng……” Ta vội vàng nói, xốc chăn lên muốn xuống giường nhưng chân mềm nhũn khiến ta lảo đảo ngã về phía trước. Người nọ nhanh tay đỡ lấy ta đem ta đặt về giường.

Hoàn đệ nhất bách tam thập nhất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv