Người cá hỗn huyết cùng dị thú màu đen
Trong biển có người cá, xinh đẹp tao nhã.
Người cá trời sinh ra đã có sự yêu thích cực kỳ cố chấp với những thứ xinh đẹp. “Xinh đẹp” ở đây không chỉ là xinh đẹp bình thường, mà còn phải trải qua sự đánh giá cực kỳ nghiêm khắc gắt gao. Hơn nữa, mỗi một người cá đều rất yêu thích màu sắc vảy trên đuôi cá của mình, cũng cực kỳ yêu thích với những thứ có màu sắc giống như lớp vảy này. Vậy mà trong hơn một nghìn người cá dưới đáy biển, không có một người cá nào có vảy màu đen, màu đen có thể hoà làm một với màu vực sâu dưới đáy biển.
Vảy cá màu đen vốn đã không phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của người cá, hơn thế nữa, vì là hỗn huyết với dị thú, mà thân hình của Vưu Đế Lợi còn cao lớn thô to hơn những người cá bình thường. Hắn chính thức trở thành ngoại tộc trong bầy người cá.
Giữa hòn đảo nhỏ kia, có một hồ nước nho nhỏ. Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Người cá rất ít khi bơi vào trong hồ này.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, có một bóng đen cực nhanh xẹt qua, mái tóc bạc mềm mại như tơ lụa thong thả trôi nổi trong nước, người cá thật nhanh phá vỡ mặt nước, màu vảy đen nhạt gần như trong suốt chợt loé lên trên mặt hồ.
Quanh hồ nước, là cây đã dần chuyển sang màu vàng, gió lạnh ngẫu nhiên phất qua, làm lá rụng lả tả.
Người cá kia không biết đã ở trong hồ nước này bao lâu, cho đến khi rãnh nước nối ra biển đã cạn khô, chỉ còn lại bùn dinh dính cùng với lá khô.
Thời tiết lạnh dần, hồ nước vì không được bổ sung nguồn nước nữa mà càng ngày càng khô cạn, nhưng mà người cá này vẫn không có chút sốt ruột lo lắng, như trước thong thả bơi lội.
Người cá nằm ngửa trong hồ nước, vành tai rộng xuyên qua mái tóc dày màu trắng bạc khe khẽ rung động.
Nghe thấy chút động tĩnh gì đó, chiếc đuôi cá quẫy nước một cái, cả thân thể của Vưu Đế Lợi chìm vào trong nước, chỉ còn đôi mắt màu bạc yên lặng, cách một lớp màng trắng mỏng, nhìn chăm chú vào một bụi cỏ gần đấy.
Bụi cỏ hai màu xanh vàng xen lẫn kịch liệt rung động, tiếng sột soạt vang lên không ngừng, trong không khí dần tràn ngập mùi máu tươi.
Phần đầu của Vưu Lợi Đế nổi trên mặt nước, hắn nhìn chằm chằm vào bụi cỏ kia, đôi môi mím lại, không dám nhúc nhích chút nào.
Xoạt một tiếng, một sinh vật nhảy vụt ra khỏi bụi cỏ. Thân thể nó bị bao phủ trong lông tơ màu xám, đôi mắt trợn to, đầy hoảng sợ, giống như nó đang bị một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm đuổi đằng sau vậy.
Tùm một tiếng, sinh vật kia rơi xuống nước, miệng vết thương của nó bị vỡ ra, máu tươi không ngừng hoà tan trong nước, lông tơ màu xám bị tẩm thấp.
Đột nhiên, một trận cuồng phong lướt qua mặt hồ bằng phẳng, làm sóng nhỏ gợn gợn lên, con mồi đang cố giãy dụa trong nước phát ra một tiếng hét thê thảm, thân thể của nó lúc nãy còn cực kỳ mạnh mẽ, bây giờ lại chỉ có thể nằm im trong thú trảo.
Dị thú vươn một ngón tay, để ở ót của con mồi, sau đó dùng sức đâm mạnh một cái, ngón tay dễ dàng chọc thủng phần đầu lâu cứng rắn, đình chỉ tiếng kêu gào thê thảm của con mồi.
“Người cá?”
Lớp vảy đen dần dần rút xuống dưới da thịt, dị thú màu đen hơi kinh ngạc nhìn người cá trong hồ nước. Không ngờ sẽ có người cá xuất hiện ở nơi này, lại còn vào mùa nước cạn nữa…
Dị thú theo bản năng nhìn về phía rãnh nước nối liền giữa hồ nước này với biển khơi, quả nhiên thấy nó đã khô cạn, chỉ còn lá vàng khô lẫn trong nước bùn.
Vưu Đế Lợi cũng không hề để ý đến tầm mắt kinh ngạc của dị thú, đôi mắt xinh đẹp chỉ nhìn chăm chú vào lớp vảy đen đang biến mất khỏi cơ thể của dị thú kia.
“Giống của ta.”
Trải qua nhiều năm cùng chung sống, người cá cùng dị thú đã có thể liên hệ ngôn ngữ với nhau, hiểu nhau nói gì. Nhưng người cá bỗng nhiên lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy, làm dị thú không thể hiểu nổi.
Khi dị thú đang không ngừng suy nghĩ về ý nghĩa của những lời này, thì người cá đã có cử động. Nó bơi về phía dị thú, cánh tay nâng lên khỏi mặt nước, bàn tay có móng vuốt màu đen nhạt vươn về phía dị thú trên bờ.
Dị thú giật mình lùi về sau mấy bước, ai ngờ người cá vẫn tiếp tục đuổi theo, nó nhảy bật lên khỏi mặt nước, cả cơ thể bay về phía dị thú.
Dị thú bất ngờ không kịp phòng bị, bị người cá đẩy ngã ra đất. Cũng không còn thừa sức lực đi chú ý đến con mồi bị bay ra xa kia, dị thú vội vã nhổm thân trên dậy, nhìn xuống dưới ngực mình, ánh mắt lạnh như băng chăm chú vào người cá đang đè trên người nó.
“Màu đen.” Móng tay cong cong của người cá cẩn thận chạm vào lớp vảy đen nhỏ trên da của dị thú.
Cảm giác tê tê truyền đến, thân thể dị thú hơi không khoẻ run rẩy, ánh mắt thú sắc bén híp lại, nghiêm túc đánh giá người cá kia.
Tầm mắt của dị thú dừng lại trên lớp vảy đen bóng ở đuôi cá.
“Ngươi chính là người cá hỗn huyết kia?”
Sau khi hỏi xong, dị thú đột nhiên cảm thấy khó chịu giật giật, người cá đang nằm bẹp trên người nó có vẻ quá nặng.
Sự thật là, cho dù là tảng đá nặng mấy trăm cân, dị thú còn có thể nâng lên được, chứ đừng nói đến việc nằm ở bên dưới.
“Ngươi nhận ra ta sao?”
Người cá vẫn thoải mái nằm bẹp trên người dị thú, khi chạm đến lớp vảy có cùng màu sắc với màu đuôi của mình, tiếng nói nhu hoà của nó cùng kèm theo một chút từ tính mà những người cá khác không thể có được.
Việc người cá hỗn huyết được sinh ra là một đại sự đối với cả người cá lẫn dị thú, vì vậy việc dị thú biết đến người cá hỗn huyết cũng không phải là một chuyện đáng ngạc nhiên. Dị thú vốn ít nói, nên cũng không muốn trả lời câu hỏi vô nghĩa của người cá.
Đẩy móng vuốt đang không ngừng chạy loạn của người cá ra, dị thú lưu loát đứng lên.
Mất đi chỗ dựa, người cá lăn nửa vòng trên mặt cỏ, mái tóc còn ướt cùng với phần thân cá và làn da của nó dính đầy bụi đất cùng lá khô, nhìn qua vô cùng chật vật.
Người cá không hề để ý đến bùn đất dính trên mặt, nâng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp của nó vẫn như cũ dính gắt gao lên chỗ vảy đen trên người dị thú.
Không biết là do ánh mắt cố chấp của người cá, hay do vẻ chật vật bên ngoài của nó, mà trong lòng dị thú cảm thấy có chút khác thường.
Dị thú gập đầu gối, cúi thấp người, bế người cá từ trên mặt đất lên, sau đó bước gần đến hồ nước, qua loa ném người cá vào bên trong.
Đôi môi dầy của dị thú mím chặt, khuôn mặt cương nghị nhìn không ra chút biểu tình nào. Nó quay người, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi liên tiếp làm nó cảm thấy kỳ quái này.
Nó lại không ngờ, người cá phía sau lại một lần nữa lao lên, cái đuôi của dị thú bị túm lấy, sau đấy thân thể nó mất cân bằng, bị người cá kéo vào trong hồ nước.
Vảy đen nhanh chóng mọc lên che kín cơ thể, khuôn mặt của dị thú cũng bị bọc trong vảy đen nhăn lên cực kỳ dữ tợn, nó giơ móng vuốt, muốn hất về phía người cá.
Đôi môi dày của nó lại đột ngột bị che lại, một vật thể mềm mại ướt át khẽ lướt qua môi nó vào bên trong một chút, như thể chỉ muốn xác nhận nhiệt độ cực nóng trong khoang miệng của dị thú, sau đấy cực nhanh rời đi.
“Ta tên là Vưu Đế Lợi.”
Hai tay của người cá dán trước ngực của dị thú, rõ ràng cảm nhận được thân thể to lớn kia cứng ngắc, khuôn mặt tuấn mỹ của người cá nở một nụ cười thản nhiên.
“Ta thích ngươi.”
Dị thú trong hồ nước đình chỉ tự hỏi, ngay cả thú trảo đang giơ cao cũng quên hạ xuống…