Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 1: Lần đầu đi bar



Reng...reng, tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm bài vang lên.

" Tất cả dừng bút, nộp bài." Thầy giám thị vừa nói vừa thu bài. " Vậy là các em đã thi xong môn cuối cùng. Chúc các em có kì nghỉ thư giản thoải mái trước kì thi đại học nhé." Thầy đẩy cặp kính, tay ôm xấp bài kiểm tra, cúi chào rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

Đám học sinh bàn tán về bài thi vừa rồi. Có đứa la toáng lên thất thanh: " Chết tao rồi mày ơi." sau tiếng la thất thanh đó là tiếng khóc thê lương.

" Ngọc ơi, làm bài được không mày? thôi mày khỏi trả lời tao cũng biết đáp án rồi. Mày lại 9 10đ nữa chứ gì. Chẳng bù cho tao" vừa nói Tiểu Mẫn vừa xoa đầu, làm đầu tóc rối bù xù, cô dùng cặp mắt bi ai nhìn Kim Ngọc.

" Mày cứ nói quá, tại tao học bài bù đầu bù cổ ra chứ đâu có giỏi giang gì đâu. Nhưng mà mày là thiên kim tiểu thư thì lo gì. Như tao nè không học thì cạp đất mà ăn hả mày." Kim Ngọc nhìn vẻ mặt Tiểu Mẫn mà không khỏi buồn cười. Cả hai là bạn thân từ hồi mẫu giáo. Tiểu Mẫn xuất thân từ gia đình giàu có. Ba của cô sở hữu cả một chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng.

Còn Kim Ngọc bởi vì gia đình nghèo khó, ba vì một lần làm ăn thua lỗ không thể vượt qua cú sốc mà suốt ngày chỉ có thể làm bạn với rượu. Còn mẹ, ngay từ nhỏ cô cảm thấy dường như cô không phải là con của bà. Vì cô chưa từng nhận được sự âu yếm nào từ mẹ như những đứa trẻ khác. Mỗi lần bà thua bạc đều lấy cô ra làm nơi trút giận. Cô cảm thấy chỉ có con đường học vấn mới giúp cho tương lai của cô sau này.

" Ngọc nè, dù gì cũng thi xong rồi. Tao nghĩ mày cũng nên đi đâu đó thư giãn đi chứ. Suốt ngày học hành miết còn gì là tuổi trẻ nữa mày." Tiểu Mẫn chán chường đưa tay châm chú chọc ngoáy cái lỗ nhỏ trên bàn.

" Mày cũng biết trước giờ tao không đi đâu mà, nên đâu biết chỗ nào để đi. À hay là đi công viên dạo mát." Mắt Kim Ngọc sáng lên như vừa khám phá ra điều gì mới mẻ lắm, tay còn vỗ một cái "bốp" nghe rõ to.

Mặt Tiểu Mẫn cứng đờ lại không ngờ bạn mình lại nghĩ ra một nơi ngoài dự tính của cô: " Trời ơi mình có phải con nít lên ba hay là tình nhân đâu mà đi công viên mày. Tao đang muốn nói một nơi mà đi một lần hoành tráng luôn. Tao vừa mới nghĩ ra, nóng hổi bốc khói luôn nha mày." mắt Tiểu Mẫn chớp lia lia, miệng toe toét cười, vẻ mặt hí hởn không khỏi làm Kim Ngọc tò mò.

"Mày nói đại coi, cứ úp úp mở mở chắc tao lên tim chết mất "

" Thì tao đang nghĩ tới chuyện dắt mày đi bar chớ đi đâu"

Kim Ngọc đứng hình mất 5s vì đề nghị này của bạn mình, có nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đến một nơi như vậy. Nhưng Tiểu Mẫn nói đúng, cô cũng nên trải nghiệm những thứ khác bên ngoài, không thể lúc nào cũng chỉ học được. Cô cũng muốn cuộc sống của mình có nhiều màu sắc chứ không phải một màu xám xịt như bây giờ. "Được rồi Tiễu Mẫn, mày nói đúng tao không thể học mãi được. Tao sẽ đi với mày, nhưng chỉ lần này thôi đó mày cũng biết ba mẹ tao mà. Nhưng tao không có quần áo nào hợp để đi tới mấy chỗ như vậy."

Hai mắt Tiểu Mẫn mở to hết cỡ như muốn rớt ra ngoài:" Nói thiệt hả mày. Triển liền mày ơi." Tiểu Mẫn la lớn làm Kim Ngọc không kịp bịt cái miệng đang ong óng lên. "Okk lát tao qua nhà mày xin cho mày ngủ với tao đêm nay, chắc là về hơi trễ đó. Còn chuyện quần áo mày khỏi lo, mày thích cái nào tao cho mày mượn cái đó." Nhìn vẻ mặt hớn hở của Tiễu Mẫn, Kim Ngọc phải kìm nén lắm mới không cười hết cỡ làm mất đi vẻ thục nữ của mình. Quả thực cô đúng là may mắn lắm mới có được người bạn như Tiểu Mẫn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv