Mộ Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, khẽ cau mày, xác thực gặp khó khăn, cái này đi cũng không được, không đi cũng không được... Vì sao cô chỉ muốn tranh tài cầm cấp B, cũng khó như vậy? Đây cũng không phải là tra tấn thân thể, thuần túy tra tấn tâm linh.
Giang Tiểu Băng nhìn về phía Nặc Nhi: "Nặc Nhi, cô muốn chúng ta ngủ ghế sô pha với nhau? Hay là chấp nhận cứ ngủ như vậy?"
Nặc Nhi mở bàn tay ra, đầu lay động mái tóc dài tung bay: "Được rồi, dù sao cũng chỉ một đêm, không chấp nhận cũng chấp nhận một cái đi." Nặc Nhi nhìn về phía Tiêu Tiêu ngồi ở trên giường, duỗi cánh tay ra, trực tiếp ôm lấy bả vai Tiêu Tiêu, đè cô xuống, chính mình cũng ngủ ở giữa giường.
"Ngủ đi, ngủ đi! Muốn tôi ngủ ghế sô pha, tôi vẫn tình nguyện ngủ sát bên cùng các người." Trong giọng nói của cô có chút bất đắc dĩ. Cổ tay còn dừng lại bên trên xương quai xanh của Tiêu Tiêu.
Khí lực Nặc Nhi thật lớn, Tiêu Tiêu không khỏi giơ tay lên, nhéo nhéo cánh tay Nặc Nhi, cơ bắp rắn chắc! Nhìn tay thon dài như thế, vậy mà mạnh mà hữu lực như thế. Xem ra cô thật là một người luyện võ từ đầu đến đuôi rồi. Chính mình thật đúng là tâm đề cao phòng bị, để tránh cô thật chui chỗ trống.
"cô bóp tôi làm gì?" Nặc Nhi lập tức thu hồi tay của mình, sau đó che chăn lại.
"Thật có lỗi, tôi ngủ rồi." sau khi cô ta lấy cánh tay ra, Tiêu Tiêu lập tức xoay thân thể qua đối mặt tường. Giang Tiểu Băng đã nói như vậy, đoán chừng hôm nay hai người bọn họ sẽ không đánh lén, ngày mai còn muốn tranh tài. Phải dựa vào đêm nay dưỡng đủ tinh thần rồi.
Đêm đã khuya.
Trên giường lớn. Giang Tiểu Băng một mực duy trì tư thế ngủ nghiêng người.
Về phần, Nặc Nhi, căn bản vẫn không có ngủ, từ khi bắt đầu cô nằm ở bên trên cái giường này, hoàn toàn không có ý đi ngủ. Mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà.
Đây là, thân thể Tiêu Tiêu vốn quay lưng về phía vách tường, nhẹ nhàng xoay người một cái. Đối mặt với Nặc Nhi.
Trong bóng tối, ánh mắt Nặc Nhi lập tức rơi vào trên thân Tiêu Tiêu, tuy mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ ràng lắm, nhưng lại có thể thấy được mặt cô đang ngủ.
Thân thể cô nằm duỗi thẳng, cũng nhẹ nhàng xoay qua Mộ Tiêu Tiêu một phen, hai người mặt đối mặt nằm cùng một chỗ: "Hả? Ngủ thật là say."
Nặc Nhi nhìn chằm chằm mặt Tiêu Tiêu đang ngủ, không khỏi giơ tay lên, ngón trỏ lòng bàn tay đâm chọt ở giữa mi tâm Tiêu Tiêu, nói nhỏ:
"không có lòng phòng bị như thế, không sợ tôi nhân lúc cô ngủ giết cô sao? A..." Cô cười lạnh, bên trong mặt mày để lộ ra vài tia sát khí.
Tiêu Tiêu vẫn ngủ rất say như cũ, bất quá cũng cảm nhận được vật đang dùng lực đâm ở trên trán mình, giống như là muốn đâm thủng da thịt của cô.
"Miêu Miêu, đừng làm rộn..." Trong lúc ngủ mơ, cô mơ hồ nói nhỏ. Trong lúc ngủ mơ ý thức cảm giác con trai của cô chơi đùa ở nơi này.
Miêu Miêu? Nặc Nhi nhíu mày, thu hồi ngón tay đâm ở trong mi tâm. Nha... Nghĩ tới, lúc điều tra người phụ nữ này, có tra ra người phụ nữ này xác thực có một người con trai, hình như là năm tuổi. Thế nhưng mà người phụ nữ này căn bản cũng chưa lập gia đình, đứa trẻ kia đến cùng là con của ai?
Chẳng lẽ là con của Lam Đình Ngạn sao?
Chân mày Nặc Nhi nhíu càng sâu, thế nhưng nếu như là con của Lam Đình Ngạn, Vì sao không cho nhận tổ quy tông, rõ ràng đã năm tuổi rồi. Bất quá... Cái người phụ nữ này giống như còn có quan hệ với Hiên Viên Liệt, chẳng lẽ là con của Hiên Viên Liệt? Cô càng nghĩ càng loạn, thở dài một hơi, được rồi, không muốn rồi. Tóm lại có một chút là không có sai, người phụ nữ này tên gọi Mộ Tiêu Tiêu, hẳn là một người rất làm loạn, không biết dùng thân thể này bò lên trên giường bao nhiêu người đàn ông rồi