Đến Hàn Quốc, tuy nhiên rất mệt mỏi, nhưng là cũng không có nửa khắc dừng lại, Tiêu Tiêu dựa theo trí nhớ mình, trực tiếp mang cha con bọn họ đến cửa phòng khám bệnh chết muốn tiền. Nơi này vẫn cùng trước kia một dạng đơn sơ muốn chết, giống như là phòng khám bệnh nhanh phải sập tiệm.
Phong Nghị Trì ngẩng đầu nhìn biển phòng khám bệnh: "Chết muốn tiền?"
"Ừm, trước đó cũng đã nói, đây là một phòng khám bệnh lòng đất, tôi cũng là ngẫu nhiên tới nơi này mới phát hiện. Y thuật tuyệt đối là đỉnh phong. Tuy nhiên tôi không thể đối với Tâm Mộng làm cam đoan, nhưng chắc chắn sẽ có hi vọng hạng nhất."
"Ừm."
Không có nói tiếp, Tiêu Tiêu gõ gõ cửa gỗ.
Không có một hồi, cửa bị mở ra. Đến mở cửa chính là Bạch Dược.
"Bạch Dược tiên sinh, nhiều ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Tiêu Tiêu lễ phép gật đầu.
Nhìn thấy Tiêu Tiêu, trong mắt Bạch Dược có một vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt rơi xuống trên thân người đàn ông bên người cô, dừng lại, hai con ngươi nhíu lại, mắt thấy trong ngực người đàn ông ôm một đứa trẻ.
"Một vạn."
"Hả?" Phong Nghị Trì không rõ tình huống sững sờ.
Tiêu Tiêu thế nhưng là sớm đã bị thái độ chết muốn tiền liều mạng đòi tiền tẩy lễ qua vô số lần, nói với Phong Nghị Trì: "Đây là quy củ của nơi này, thu phí mở cửa."
Phong Nghị Trì gật đầu.
Hai người đi theo Bạch Dược đi vào, rất nhanh tới quầy trước mặt, Bạch Dược một bên xoát tạp cơ vừa nói ra: "Cô nương, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt rồi."
"Bạch Dược tiên sinh nói đùa, tôi đây không phải làm bệnh nhân đến rồi sao."
"Là, Đúng vậy. Cô thật đúng là suy nghĩ cho phòng khám bệnh chết muốn tiền chúng tôi. Gia tộc Phong thị một trong Ngũ Đại Gia Tộc lo liệu việc nhà đại tài cũng đưa tới cho chúng tôi rồi." Bạch Dược thuận miệng nói qua.
Phong Nghị Trì híp híp hai con ngươi, phòng khám bệnh này bên ngoài nhìn rách rưới, bên trong lại tráng lệ, không nói, lão nhân (ông lão) này vậy mà nhìn anh liền nhận ra. Quả nhiên không đơn giản.
Tiêu Tiêu cũng kinh hãi: "Con mắt Bạch Dược tiên sinh thật sự là tinh tường."
"A. Nịnh nọt tôi, vuốt mông ngựa cũng không bớt. Tôi nhìn hai người đều tốt mà, trên thân không có bệnh không có đau, là mang theo đứa trẻ đến khám bệnh." Bạch Dược quan sát đứa trẻ trong ngực Phong Nghị Trì.
"Đúng vậy." Tiêu Tiêu gật đầu.
Bạch Dược tiến lên, từ trong ngực Phong Nghị Trì ôm lấy Phong Tâm Mộng, nhìn chung quanh, tay sờ lên ngực cô. Sau đó lắc đầu: "Xác xuất phẫu thuật thành công, 50%, làm hay là không làm?"
Ông chỉ là nhìn một chút có thể nhìn ra tình huống Phong Tâm Mộng, có thể thấy được y thuật lợi hại đến mức nào.
Tuy nhiên xác xuất thành công chỉ có 50%, trong lòng Phong Nghị Trì đã là đại hỉ, bác sĩ khác cũng chỉ có nói xác xuất thành công 10%. Vậy cũng là trong quỷ môn quan làm phẫu thuật, mà ở trong đó, lại có khả năng một nửa: "Làm!" Đây cũng là phương pháp duy nhất cứu mạng con gái.
"Khoan đã." Tiêu Tiêu ngăn trở Phong Nghị Trì.
Bạch Dược nghi hoặc hỏi: "Làm sao rồi hả?"
"Bạch Dược tiên sinh, chẳng lẽ xác xuất thành công chỉ có 50% sao? Có biện pháp gì lại đề cao xác xuất thành công hay không." Cô lần trước từ trong miệng Bạch Lan biết, trong phòng khám, y thuật tốt nhất trong phòng khám chết muốn tiền là ông chủ, Bạch Nguyệt!
Bạch Dược cười một tiếng: "Tiểu cô nương, cô chỉ tới chết muốn tiền một lần, lại thấu triệt."