Lúc Hoa Hi Mạt tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, vừa ra khỏi cửa phòng đã ngửi thấy mùi trứng chiên thơm lừng, trong phòng bếp Thẩm Trác Di đang bận rộn công việc.
“Cô dậy rồi à, chờ một chút bữa sáng xong ngay đây.” Thẩm Trác Di kì thực đúng là rất bận rộn, luôn tay luôn chân đến cả nhìn Hoa Hi Mạt một cái cũng không có cơ hội, Hoa Hi Mạt bước vào bếp khắp nơi la liệt là đồ ăn.
“Cô định làm Mãn Hán Toàn Tịch* đấy à?” Cô dụi dụi mắt hỏi.
* Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
“À, mấy thứ đó hả, tôi thấy trong tủ lạnh cũng không còn nhiều đồ ăn nên sáng nay đi chợ tiện thể mua luôn.” Thẩm Trác Di một thân quấn tạp dề, một tay cầm xẻng, hớn hở nói: “Cô mau ra ngoài đi, ở đây mùi dầu mỡ ám vào người đấy.”
Hoa Hi Mạt bị cô ấy đẩy ra ngoài.
“Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng với khăn mặt mới đó, cô dùng đi, rửa mặt xong đến ăn sáng vẫn kịp.”
Hoa Hi Mạt ừ một tiếng, chui vào phòng tắm.
Dùng nước lạnh vẩy vẩy vào mặt giúp tỉnh táo một chút cô ngẩng đầu nhìn vào gương. Gương mặt xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trong gương, cau mày, cô dùng tay chà qua tấm gương, thời điểm nhìn lại mình trên đó, sắc mặt đột nhiên chuyển trắng.
Chẳng lẽ, kì hạn đã đến thật rồi sao?
“Sincerely, xong chưa vậy?” Thẩm Trác Di ở bên ngoài gọi.
“Tới đây.” Hoa Hi Mạt chấn chỉnh lại tâm lý của mình, ăn vận gọn gàng đi ra ngoài, đợi một chút thấy Thẩm Trác Di dọn hai phần ăn sáng lên bàn gồm bánh mì nướng với trứng gà, tuy rằng rất bình thường nhưng có cô ấy ngồi phía đối diện ăn với cô, khung cảnh trở nên đặc biệt ấm áp.
(Sâu: Ra tiệc Mãn-Hán là để chỉ độ bày bừa của bé Di 😀😀😀)
“Cô sao vậy, không thích à?” Thẩm Trác Di lo âu hỏi.
“Không...” Hoa Hi Mạt mỉm cười “Không thể nào... Không ngờ con người cô vẫn còn một mặt như thế, nói, trước đây cô đã từng nấu cho ai như thế này chưa?”
Thẩm Trác Di làm bộ nổi giận nói “Không thích thì đừng ăn nữa, tôi hiếm lắm mới xuống bếp buổi sáng vậy mà còn ghét bỏ.”
Hoa Hi Mạt nhanh tay túm lấy miếng bánh mì trên bàn, nhét một phần lớn vào miệng tích cực nhai, ấp úng nói “Ai nói không ăn, có kẻ ngốc mới không ăn.”
Thẩm Trác Di thấy hai bên quai hàm của Hoa Hi Mạt đang vận hành liên tục, cảm thấy dáng vẻ ấy thực sự rất đáng yêu như một đứa trẻ còn vừa ăn vừa lầu bầu nói chuyện, ríu rít không ngừng.
Hoa Hi Mạt bởi vì miếng bánh mì khi nãy quá lớn mà suýt chút nữa mắc nghẹn, cố gắng hồi lâu cũng thành công nuốt chúng trôi xuống dạ dày, bưng ly sữa bò lên uống sạch sành sanh, bỗng nhiên cảm thấy bánh mì nướng quả thật rất ngon. Vừa muốn hỏi Thẩm Trác Di mua ở đâu, nào ai biết khi cô vừa ngẩng đầu lên chạm ngay ánh mắt của Thẩm Trác Di đang nhìn cô. "Cô không ăn sao?” Hoa Hi Mạt nhìn phần ăn sáng bên phía Thẩm Trác Di, phát hiện cô chưa động một tí nào.
“À!” Thẩm Trác Di lúng túng cầm lấy bánh mì nướng trước mặt đưa lên miệng, thuận tiện quan sát Hoa Hi Mạt một cái. Cái tên trước mặt kia cũng thật kỳ quái, ở một biệt thự sang trọng như vậy thế mà bữa sáng cũng không mua nổi, là sao?
“Cô mua cái này ở đâu vậy?” Hoa Hi Mạt vừa nhai vừa nói.
“Cái này a, không phải mua đâu, tôi tự làm đấy.” Thẩm Trác Di tùy ý đáp.
“Cô tự làm?” Hoa Hi Mạt mở to mắt, bỗng nhớ tới ban sáng đúng là cô có nhìn thấy bột mì trong nhà bếp, lò nướng đang hoạt động còn có cả vỏ trứng trong thùng rác nữa. “Cũng không tệ lắm.” Cô chép miệng.
“À, thì ra chỉ là 'cũng không tệ lắm' ~” Thẩm Trác Di cố ý ngân dài mấy chữ cuối, đôi môi có chút dẩu ra.
“Đúng vậy, đúng là không tệ...”
“Đúng rồi, ngày hôm nay cô có lịch trình nào không? Bao giờ xuất phát?”
“Gặp Đỗ tổng” Hoa Hi Mạt xoa xoa cái bụng “No thật...”
Thẩm Trác Di liếc cô ấy một cái, nghĩ thầm, cô nhét hết tất cả đống này vào bụng có thể không no sao...
Gặp lại Đỗ Tử Đằng là lúc ông ta đang vác khuôn mặt phiền muộn ngồi trong phòng làm việc, không hổ danh là nhà giàu mới nổi, khắp nhà được trang hoàng lộng lẫy sang trọng.
Thẩm Trác Di lặng lẽ đi quan sát xung quanh nhà Đỗ Tử Đằng, để Hoa Hi Mạt nói chuyện với ông ta. Tiện tay nghịch nghịch một chút chú mèo thần tài ngoài phòng khách.
“Cô gái, cái đó không thể động được.” Cô thư ký của Đỗ Tử Đằng am hiểu lễ phép, đứng bên cạnh Thẩm Trác Di hai tay để lên bụng. Đôi mắt cô ấy khá nhỏ, lông mày hầu như không có, những nét trên mắt kia chủ yếu là dùng chì vẽ lên, mặc một bộ đồ công sở có vẻ khá đắt, tóc buộc đuôi ngựa.
Thẩm Trác Di xưa nay chưa từng thấy người nào có dung nhan như vậy, nếu nói Hoa Hi Mạt là yêu nghiệt vậy hẳn vị đây chính là dị hóa yêu nghiệt, nhìn một lần là không muốn nhìn lại.
“Á, gì cơ?” Tâm tư Thẩm Trác Di dừng lại ở đó, trên tay vẫn cầm con mèo thần tài.
“Ý của tôi là cô không thể động vào thứ đó, ông chủ dùng nó để trấn áp phong thủy, động vào là sẽ gặp hạn.” Thư ký không để ý lắm đến ánh mắt có phần khác biệt của Thẩm Trác Di dành cho cô, nhanh nhẹn lấy lại con mèo thần tài từ tay đối phương đặt về vị trí cũ, sau đó lại quay về chỗ của mình nghiêm chỉnh ngồi trước máy tính.
Thẩm Trác Di vẫn nhìn cô ấy nãy giờ, càng nghĩ càng thấy đáng tiếc cho cô ấy, sinh ra trong bộ dạng như vậy... "Nếu cô không có việc gì thì qua bên phòng đợi ngồi nghỉ một chút.” Thư ký quay đầu nhìn Thẩm Trác Di, nói tiếp “Cảm ơn ý tốt của cô.”
Thẩm Trác Di nghi hoặc, ý tốt???
“Tôi biết bề ngoài của tôi không được dễ nhìn cho lắm, ánh mắt của cô đã cho tôi biết điều đó, thế nhưng tôi không cảm thấy mình đáng thương. Bởi vì xấu mới có thể tìm được một công việc như vậy, xấu nên có thể khiến người khác thả lỏng sự cảnh giác đối với mình hơn nữa cũng có thể bảo vệ chính mình khỏi những tệ nạn xã hội. Chiếu theo cách nghĩ đó, xấu cũng không phải là một chuyện tồi tệ.”
Thẩm Trác Di nghe xong những lời này, trong lòng cả kinh, lại nhìn cô thư ký hồi lâu, từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác kính phục. Cô ấy không những không oán giận hơn nữa còn có một thái độ hết sức lạc quan.
“Cô thật là một cô gái kì lạ.” Thẩm Trác Di không khỏi thốt lên.
Thư ký có chút sững sờ, quay đầu lại tinh tế đánh giá Thẩm Trác Di, xác định được lời vừa thốt ra có ý tán thưởng cô, trên mặt người vừa nói cũng lộ ra nét cười.
“Cảm ơn, từ trước tới giờ chưa có ai từng nói với tôi như thế.” Thư ký nhìn cô gật đầu cười.
Thẩm Trác Di cũng cười.
“Trác Di.” Hoa Hi Mạt từ bên trong phòng làm việc đi ra, trùng hợp bắt gặp một màn ăn ý giữa hai người, khóe miệng chùng xuống, cố ý đi tới khoác tay Thẩm Trác Di, kéo cô đi về phía cửa.
“Sincerely, cô...”
“Xuống lái xe đi.” Hoa Hi Mạt lạnh lùng ra lệnh.
“Được” Thẩm Trác Di đáp ứng.
Hai người ngồi trên Ferrari quen thuộc, Thẩm Trác Di giúp Hoa Hi Mạt thắt dây an toàn, ngẩng đầu hỏi “Bây giờ đi đâu?” Cô thực không hiểu, nãy giờ Hoa Hi Mạt chỉ một mực im lặng giống như đang giận dỗi, cô đã làm sai cái gì rồi? Hay là Đỗ Tử Đằng đã nói gì đó chọc tức Hoa Hi Mạt???
Thẩm Trác Di không rõ...
“Đến tập đoàn Thiếu Đông.”
“Đến tìm Ức Gia Tùng sao?” Thẩm Trác Di nghe đến cái tên này trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút lo sợ, đồng thời nhìn Hoa Hi Mạt thăm dò xem có đúng là cô đang tức giận hay không nhưng động tác nhỏ ấy rất nhanh bị Hoa Hi Mạt phát hiện, cô trừng mắt nhìn Thẩm Trác Di.
“Nhìn vừa nãy còn không đủ sao?” Hoa Hi Mạt đổi giọng trầm thấp
“Cái gì?” Thẩm Trác Di hỏi
“Cô ấy có đẹp bằng tôi không?” Hoa Hi Mạt nói chậm rãi từng từ một, nhưng ngữ khí đã có phần nặng nề hơn.
Thẩm Trác Di lúc này mới ý thức được Hoa Hi Mạt đang nói đến cô thư ký đó, vội vã giải thích “Cô ấy làm sao có thể sánh với cô được, mà cũng thật tội, trời lại ban cho cô ấy một dung nhan vừa nhìn đã muốn kỳ thị, cũng may cô ấy rất kiên cường, về điểm đó tôi rất khâm phục cô ấy” "Vậy sao?” Hoa Hi Mạt không nhìn thẳng, chỉ liếc Thẩm Trác Di một cái.
“Cô có vẻ thích cô ấy.”
“Đúng vậy a~..” Thẩm Trác Di rất tự nhiên xác nhận, lời vừa dứt cả người cảm thấy như bị một khối khí lạnh chèn ép, hai vai run lên.
“Lái xe.”
Hoa Hi Mạt nói xong liền dựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Trác Di đương nhiên không muốn đắc tội với bà chủ mới thêm nữa, im lặng lo lái xe. Trên đường đi nhận được điện thoại của Vân Phi, nói rất nhiều, từ sau khi Thẩm Trác Di xin từ chức, tòa soạn cũng ngừng hoạt động bởi lẽ Vân Phi cũng đã muốn ngừng nó từ lâu. Mẹ anh ta đang quản lý một siêu thị nhỏ, vừa hay cũng cần Vân Phi giúp đỡ thế là anh ta xách theo cả Bánh Bao cùng Gấu Trúc đến làm tại siêu thị của Đinh Diệc Phạn.
(Sâu: Cái tổ hợp này hơi bị đáng yêu 😂😂😂.)
“Cậu đang làm gì vậy?” Vân Phi từ đầu dây bên kia hỏi.
Thẩm Trác Di đeo tai nghe bluetooth vào, hai tay cầm lái, liếc mắt thấy Hoa Hi Mạt vẫn đang nghỉ ngơi, nhẹ giọng trả lời “Đang lái xe, sao vậy?”
“Buổi tối bốn người chúng ta đi chúc mừng công việc mới của cậu, đến Mỹ Chi tụ tập được không?”
“Thôi đi, tạp chí cũng đã đóng cửa rồi, tớ đâu còn là nhân viên dưới quyền cậu nữa, tiệc mừng làm gì.”
“Nói gì thì nói, giữa chúng ta không phải vẫn có một mối giao tình đấy sao, nếu cậu không đến tớ sẽ đem chuyện hồi đại học của cậu in ra dán trước cửa nhà cậu.”
Thẩm Trác Di bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn ngoài đáp ứng nói “Được được được, tớ sợ cậu rồi.”
“Tám giờ tối, không gặp không về!”
“Không gặp không về.”
Thẩm Trác Di tắt tai nghe, lái đến chỗ cần đến. Từ trong xe nhìn xuyên qua lớp kính thấy một tòa nhà cao ngất ngưởng - Tập đoàn Thiếu Đông, tâm trạng đột nhiên trở nên âm u.
Aizzz, xây cái này chắc tốn nhiều lắm...
Hoa Hi Mạt mở mắt, quét qua Thẩm Trác Di một chút “Cô chờ ở đây.”
“Vâng.”
Thấy Hoa Hi Mạt chậm rãi tiến vào đại sảnh, Thẩm Trác Di mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngày hôm nay không biết vì sao luôn cảm thấy Hoa Hi Mạt giống như biến thành người khác, rõ ràng sáng sớm nay còn tốt như vậy, từ sau khi gặp Đỗ Tử Đằng biểu cảm trở nên rất lạ.
Lẽ nào thật sự vì cô thư ký đó?
Nhưng cô chỉ cùng cô ấy nói chuyện đôi ba câu cũng không nói về Hoa Hi Mạt, cô ấy tức giận cái gì chứ...
Thẩm Trác Di vặn loa bên trong xe, một bản nhạc nhẹ nhàng chậm rãi phát. Bỗng nhiên suy nghĩ như được thông tỏ, Thẩm Trác Di trợn mắt chui đầu ra khỏi cửa xe nhìn về phía tập đoàn Thiếu Đông. Từ xa thấy Hoa Hi Mạt đang ở bên trong một chiếc thang máy trong suốt nhìn về phía cô, sau đó quay đi.
Không phải cô ấy đang ghen chứ?
Thẩm Trác Di lấy điện thoại di động ra viết vài chữ, chăm chú nhìn màn hình hồi lâu sau lại xóa đi.
Đầu ngửa ra sau, tự nhủ “Cô ấy ghen đâu có liên quan đến mình...”
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Thẩm Trác Di nhìn màn hình - là Hoa Hi Mạt.
“Cô vừa nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Cô ấy hỏi
“Làm sao cô biết tôi nhìn cô, trừ phi cô cũng nhìn tôi.” Thẩm Trác Di cũng không vừa.
Một lúc sau, Hoa Hi Mạt mới nói tiếp “Có một tập tài liệu trên xe, cô lập tức mang đến văn phòng Tổng giám đốc tầng 28.”
Thẩm Trác Di từ chỗ Hoa Hi Mạt vừa ngồi, đích xác lấy ra một tập tài liệu. Cân nhắc một chút, mới mở cửa xe tiến vào đại sảnh. Vừa vào liền nhìn thấy dòng chữ “Thang máy đang sửa chữa”, cô đi tới chiếc thang máy trong suốt ban nãy Hoa Hi Mạt vừa dùng, ai ngờ bị hai tên bảo vệ ngăn lại.
“Đứng lại, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Tôi đến để đưa tài liệu, cái cô xinh đẹp vừa nãy ấy, tôi là trợ lý của cô ấy.” Thẩm Trác Di giơ cao chồng tài liệu lên giải thích. Đùa nhau à? Đi thang máy còn phải đặt lịch. Cao như vậy, nếu đi cầu thang bộ không phải là muốn lấy mạng tôi sao? Không được, không được, tuyệt đối không được!
“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước cô không thể dùng cầu thang này.”
“Nhất định phải đặt lịch trước sao?” Thẩm Trác Di gần như van xin, trong lòng thầm mắng Hoa Hi Mạt mấy trăm lần, lúc nào không chọn lại chọn lúc này để quên tài liệu.
Lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.
“Sao còn chưa lên?” Thanh âm có chút mất kiên nhẫn của Hoa Hi Mạt.
“Tôi đang ở dưới sảnh, thang máy bình thường hỏng rồi, còn cái thang máy VIP này muốn lên phải đặt lịch trước, cô có thể...” Lời còn chưa nói xong đã bị Hoa Hi Mạt cắt ngang.
“Lên đi.”
“...”