Hoa Hi Mạt thành công rồi.
Trước kia mỗi lần tuyên truyền cho tiểu thuyết đều là do Đỗ Tử Đằng tự làm, nghệ danh Sincerely cũng đã được nhiều người biết đến. Lần này Hoa Hi Mạt lại đích thân đến làm phỏng vấn, cô dùng nét đặc biệt của riêng cô, giọng nói có phần lười biếng đi kèm với dung mạo chim sa cá lặn, khiến bao nhiêu người ngẩn ngơ khi trông thấy cô.
Đỗ Tử Đằng ngồi ở ghế trước xe bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn, hắn vừa liếc qua gương chiếu hậu ngó Hoa Hi Mạt đang hờ hững ngồi đằng sau.
“Mới đầu chắc cô sẽ cảm thấy chưa quen, yên tâm đi, với thực lực của cô nhất định sẽ được công chúng hoan nghênh.” Đỗ Tử Đằng ngồi đằng trước vui vẻ, phải nói là rất vui vẻ. Hắn tựa hồ có thể cảm thấy núi vàng này mang đến bao nhiêu lợi nhuận cho mình. Từ lúc nãy, điện thoại của hắn đã vang lên không ngừng, mở ra, đều là cuộc gọi từ các phương tiện truyền thông lớn gọi đến vì chuyện của Sincerely, khuôn mặt bóng dầu của hắn càng được dịp nghểnh cao lên.
Hoa Hi Mạt ngẫu nhiên trả lời đại một câu, nghiêng đầu nhìn phong cảnh thành phố đang chạy ngược chiều với cô, trong đầu chỉ tồn tại bóng hình người ban nãy.
Xem ra Thẩm Trác Di đã được thả, nhưng ánh mắt cô ấy có gì đó rất lạ.
Hoa Hi Mạt lấy tay chống cằm, cơ thể hơi uể oải nghiêng về phía trước, sững sờ nhìn chiếc ghế đằng trước.
Cô ấy trông có vẻ mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm. Sắc mặt có chút hồng, hay là do mắc mưa nên phát sốt.
“Sincerely, cô có nghe tôi nói gì không thế?” Đỗ Tử Đằng cho xe đi chậm lại: “Ngày mai cô có đi được không?”
“Hả?” Hoa Hi Mạt vẫn để tâm trí bên ngoài.
“Vậy thì cứ quyết định thế nhé.” Đỗ Tử Đằng hớn hở phía trước: “Ngày mai tôi tới đón cô, mọi chuyện tôi đều sắp xếp cả rồi.”
Hoa Hi Mạt nhìn người phía trước một chút, không hiểu cô đã đồng ý với hắn cái gì. Tự nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác gian thương.
“Khoan đã, tôi đã đồng ý với anh cái gì vậy?”
“Đi hẹn hò với tôi.”
*
Thẩm Trác Di từ từ đi dọc theo con phố, đầu đau như sắp nổ tung, hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Mưa bên ngoài dần dần nhỏ đi, từ cơn mưa rào ban nãy đã chuyển thành mưa phùn.
Cô biết có người đang đi theo cô, y không ai khác chính là Ức Gia Tùng. Thế nhưng Thẩm Trác Di chẳng còn chút sức nào để quay lại hỏi y vì sao lại đi theo cô.
Thôi thì tùy, cô nghĩ, y muốn đi theo cứ để y đi theo --- đối với cô cũng chẳng có gì to tát.
Lại đi qua thêm một con hẻm, Thẩm Trác Di vừa ngẩng đầu, nhìn thấy kiến trúc quen thuộc trước mặt, không khỏi cười khổ.
“Bất tri bất giác lại tới nơi này.” Cô đi tới trước cửa, thất thần nhìn bức tượng điêu khắc. Vốn cho đó là một giấc mơ, nhưng không ngờ tất cả những thứ trước mắt càng làm cho cô có cảm giác thân thuộc, cô thật sự đã tới đây. Ức Gia Tùng từ đài truyền hình M vẫn đi theo Thẩm Trác Di tới nơi này --- Bound18, y biết đây là một ngôi nhà được xây dựng từ thế kỷ trước, sau được chính phủ giữ lại, vì một số tin đồn ma quái nên rất ít người đến gần. Gần đây nghe nói nó đã được chuyển thành tài sản của tư nhân, lúc trước bố y vẫn còn đang thảo luận chuyện có nên thu mua nơi này không. Nói giá cả của nó cũng rất cao, nhưng ngại chuyện ma quỷ nên thôi không bàn tới nữa.
Quả thật là vô bổ.
Ức Gia Tùng giật mình, kinh ngạc tại sao cánh cửa kia lại không khóa, cũng kinh ngạc tại sao Thẩm Trác Di lại đi vào. Nếu như không có sự cho phép của chủ nhân, thì đây chính là hành vi tự ý xông vào nhà dân.
Nghe thấy có tiếng người tới, người kia đang ở trong phòng ngủ tầng hai không đứng dậy, mà thản nhiên ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ ở ban công, tay cầm một quyển sách cổ. Cô mang chiếc mặt nạ nửa mặt, chỉ để lộ cằm, nhưng tổng thể vẫn hoàn mỹ không tì vết. Mặt nạ không che đi ánh hào quang của cô mà chỉ càng làm tăng thêm vẻ thần bí.
“Cô đến rồi.” Cô nói.
Thẩm Trác Di mở cửa thấy khung cảnh nơi đây thật giống một bức tranh, người kia cúi đầu có ý tránh né, ánh mắt để trên trang sách chưa hề liếc qua người còn lại.
“Thì ra cô thực sự tồn tại.” Âm thanh của Thẩm Trác Di có chút khàn.
Hoa Hi Mạt sững sờ: “Cô ốm rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Người này sao lại không biết yêu thương bản thân đến mức như vậy?
“Tôi không sao.” Thẩm Trác Di đứng ở cửa, cũng không có ý định đi vào: “So với thân thể, chỗ này của tôi đau hơn nhiều.” Cô giơ tay ấn lên ngực trái, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, sống mũi bất chợt lại dội lên từng đợt cay cay.
“Ồ?” Hoa Hi Mạt không biết người này tâm tình thế nào mà trong có vẻ oán giận đến thế.
“Nếu như cô rất có cảm tình với một người, người đó trước nay đối với cô cũng rất tốt. Nhưng xảy ra một số chuyện khiến cô có cái nhìn khác đi về người ấy. Nội tâm cô ấy vốn là một thứ gì đó rất âm u, kín đáo, cô hoàn toàn không biết được cô ấy nghĩ gì, muốn gì, đối với cô là thật lòng hay lợi dụng. Cô sẽ làm thế nào?” Thẩm Trác Di đem tất cả tâm tư của mình kể hết cho cái người không được tính là quen thuộc kia, chỉ là cô cảm thấy vị nữ hiệp đó có thể tin cậy được, hơn nữa, cô thực sự chẳng còn chỗ nào để dốc bầu tâm sự.
Hoa Hi Mạt sững sờ: “Cô ấy đã làm gì cô?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, cô như thấy được khuôn mặt tuyệt vọng của Thẩm Trác Di, trên đó hằn lên những nét uất hận. Tại sao lúc trước cô chưa từng cuồng si đến vậy nhỉ?
“Quên đi” Thẩm Trác Di lắc đầu: “Đây dù sao cũng là chuyện của tôi và cô ấy, cô đã giúp tôi nhiều rồi,... không cần... Không cần bận tâm... Cô...”
Lời đến đây thì bị đứt quãng, Thẩm Trác Di hoàn toàn mất đi ý thức, từ từ ngã xuống. Nhưng trước khi tiếp xúc với nền đất lạnh lẽo, phía sau có người đỡ lấy cô.
Vẫn là cái đuôi đi theo cô Ức Gia Tùng.
Y không yên tâm để Thẩm Trác Di tiến vào một mình, kiên quyết theo vào, vừa đến đã thấy Thẩm Trác Di đứng lầm bầm phía cầu thang, sau đó giống như là muốn ngất, cả cơ thể cứ thế đổ gục xuống, Ức Gia Tùng nhanh chóng đi tới, đỡ lấy cô.
“Hoa Hi Mạt...” Cô lẩm bẩm.
Ức Gia Tùng mở toang cửa phòng ra, nhưng bên trong trống không chẳng có ai. Y lại nhìn chằm chằm Thẩm Trác Di rồi đưa tay sờ trán cô.
“Sốt cao như vậy, chẳng trách nói mê.”
“Mạt...”
“Đừng nói nữa, tôi đưa cô đi viện, tiếp tục như vậy sẽ bị nóng đến hỏng đầu mất.” Ức Gia Tùng ôm ngang Thẩm Trác Di bước xuống tầng 1, cửa phía sau bị gió thổi chuyển động. Bên trong phòng ngủ, một quyển sách được mở đặt trên khay trà, từng trang sách chuyển động theo chiều gió, lật tới bìa, trên ấy có một hàng chữ thanh tú.
“Đoan Y, đây là cuốn sách độc nhất mà tôi vất vả tìm kiếm ở Pháp, tặng em --- Triều Tịch.”
*
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Triều thị, Triều Hề Nhiên đóng ngăn kéo, đang tính đứng dậy. Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ.
“Vào đi.” Triều Hề Nhiên lại ngồi xuống ghế xoay, cầm bút trong tay.
“Tiểu thư.” Là một vệ sĩ. Hắn liếc thấy trên bàn làm việc có để một tờ báo, kỳ thực Triều Hề Nhiên rất ít khi xem loại báo giải trí như vậy. Nguyên nhân của lần hi hữu này có lẽ là cái người xuất hiện trên trang bìa kia, người này hắn đã từng gặp, quả thật khiến người ta không thể nào quên.
“Giải quyết hết rồi sao?” Triều Hề Nhiên úp tờ báo xuống.
“Đã giải quyết cả rồi ạ, nhưng tiểu thư...” Tên vệ sĩ do dự có nên nói hay không.
“Có gì muốn nói thì cứ nói ra, tôi không có thời gian đi nhìn sắc mặt của từng người các anh đâu.” Triều Hề Nhiên xoay ghế, đưa lưng về phía tên vệ sĩ.
“Có điều, tất cả những người cô yêu cầu thay đó đều không hữu dụng. Tôi thấy cô gái Sincerely kia không phải người bình thường, nhất định là cô ta đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người của chúng ta đâu phải kẻ đầu đường xó chợ, vậy mà cô ta chỉ dùng vỏn vẹn có mười giây đã có thể khống chế tất cả, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của cô ta...”
“Hữm?” Triều Hề Nhiên nhíu mày: “Các anh đang tìm lý do để thoái thác sao?”
“Không dám.”
“Nghe đây” Triều Hề Nhiên vứt bộp cái bút lên bàn làm việc: “Tôi muốn anh không tiếc bất cứ giá nào tìm cho tôi những người thân thủ tốt nhất, tôi không tin trên thế giới này không người nào chế ngự được một người phụ nữ như cô ta.”
“Vâng.”
“Ra ngoài đi.” Triều Hề Nhiên nói.
Đợi sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Triều Hề Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định kéo ngăn kéo góc phải ra, bên trong đó là một quyển sách, bên trên được viết bằng mực đỏ tươi ba chữ: “Mộng Phù Hoa”, cô lấy tay miết từng chữ, cuối cùng dừng lại ở tên tác giả.
Sincerely, tôi càng ngày càng hiếu kỳ về cô...