Năm mới, An Thính Miên và Vân Ngạn đến trang viên hoa hồng thắp hương cho ba mẹ An.
Sau khi về nhà không bao lâu, Vân Ngạn lại đến Đức một lần nữa để sắp xếp phương án trị liệu và phẫu thuật cho Vân Mộc.
Tháng hai, trường học thông báo phỏng vấn, tức là An Thính Miên sẽ sang Anh phỏng vấn vào tháng ba. Trước đó An Thính Miên đã chuẩn bị hoàn thành đồ án tốt nghiệp và luận văn tốt nghiệp. Sau khi phỏng vấn, cô có thể đến Đức với Vân Ngạn, chỉ cần tháng năm quay về tham gia bảo vệ luận văn và triển lãm sản phẩm tốt nghiệp, sau đó đầu tháng sáu hoàn thành chụp ảnh kỷ yếu và nộp các tài liệu cần thiết là kết thúc cuộc sống bốn năm đại học.
Cũng may cô đã chọn được đề tài vào tháng chín đại học năm tư, khi An Thính Miên thực tập cũng đã làm đồ án tốt nghiệp và viết luận văn tốt nghiệp, có thể hoàn thành trước khi đến Anh vào tháng ba.
…
Vào giữa tháng ba, An Thính Miên kết thúc cuộc phỏng vấn ở nước Anh, cô lên chuyến bay đến Cologne trước.
Thời tiết ở Cologne vào tháng ba, tháng tư vẫn rất lạnh, An Thính Miên vẫn phải mặc thêm một chiếc áo hoodie dày và đeo thêm một chiếc khăn quàng gấu con quấn kín mít người.
Lần này Vân Ngạn đứng đợi cô ở cửa ra vào trước, An Thính Miên nhìn thấy người đàn ông mà mình chưa gặp hơn một tháng, khóe miệng cô không khỏi cong lên, chạy nhào tới ôm anh.
Vân Ngạn chuẩn bị tiến lên lại thấy cô vui vẻ chạy về phía mình thì bèn đứng tại chỗ, dang tay chờ cô nhào vào lòng mình.
An Thính Miên vốn dĩ cũng không muốn ôm anh, cô chỉ là muốn đến trước mặt anh sớm một chút, thật sự là như thế, nhưng khi được anh ôm trong lòng thì cô lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
“Em có mệt không?” Người đàn ông cọ cằm vào đỉnh đầu cô, hai tay ôm chặt lấy cô, dường như muốn hòa cô vào cơ thể mình.
“Không mệt.” Ngồi máy bay thì có gì mệt, hơn nữa cô bay từ Anh đến Cologne cũng không bao lâu: “Nhiều người nhìn lắm.” Khá đông người.
“Ừm.” Tuy anh ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn ôm cô thêm ba phút nữa mới buông ra, sau đó anh lại lập tức nắm lấy tay cô, xách vali đi ra chiếc xe đã đợi từ lâu.
Lái xe là một người đàn ông lớn tuổi, lần trước tới Cologne, người lái xe không phải là ông ấy, Chung Dương đang hỗ trợ việc ở tập đoàn trong nước, An Thính Miên nghĩ chắc đây là tài xế mà anh thuê ở đây.
Sau khi lên xe, vách ngăn được nâng lên, người đàn ông xoay người nhìn cô.
An Thính Miên nhìn tấm ngăn được nâng lên và người đàn ông đang càng ngày càng gần, cô “cảnh giác” nhìn anh.
“Làm gì thế?” An Thính Miên ngừng tháo khăn quàng cổ, cô nhìn anh.
“Ôm một cái.” Vân Ngạn ôm cô vào trong lòng, nhéo nhéo mặt cô, sau đó hôn một cái.
An Thính Miên ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang lặng lẽ chửi bới, mỗi lần gặp nhau đều giống như sói đểu gặp thỏ trắng vậy.
“Nhìn anh như vậy làm gì?” Người đàn ông nghiêng đầu hôn một cái rồi quan sát biểu cảm của cô.
An Thính Miên rất muốn phớt lờ tay anh nhưng cảm giác tồn tại quá lớn.
“Hử?” Người đàn ông không nhận được câu trả lời, tiếp tục hôn đuôi mắt cô, sau đó xoay người cô lại, khóa ngồi trên đùi mình.
Cơ thể An Thính Miên căng thẳng, phía trước chính là tài xế nhưng anh không hề có ý định kiềm chế hành động của mình.
“Có tài xế.” An Thính Miên nhắc nhở anh.
“Có tấm chắn rồi.” Người đàn ông cũng nhắc nhở cô.
Cho nên bây giờ có thể muốn làm gì thì làm sao? Nếu như là anh lái xe thì An Thính Miên cảm thấy tìm một nơi không có ai còn ổn, nhưng mà hiện giờ…
An Thính Miên đè bàn tay đang làm loạn của anh lại, đẩy ra một chút, cô thấy rõ khuôn mặt nhuốm dục vọng của anh hiện tại.
Lần trước An Thính Miên tắm rửa xong, cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng gọi video với anh, nằm ở trên giường, An Thính Miên không ý thức được mình bị lộ cảnh xuân, thấy người đàn ông uống một ngụm nước, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm. An Thính Miên mới cuống quýt cúi đầu kiểm tra, kéo lại ngực áo ngủ, vành tai cô nóng lên, không ngờ tới một câu nói của anh “Hình bán cầu” lập tức khiến má cô đỏ bừng.
Lúc ở nhà, người giúp việc thường nấu cơm tối xong rồi về, nếu anh nổi hứng thì bất kể ở đâu cũng sẽ bắt đầu ngay. Có đôi khi An Thính Miên rất nghi ngờ có phải lúc nào trên người anh cũng có sẵn bao cao su không? Nếu không tại sao cô có cảm giác, ừm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rồi lại nói về hiện tại, An Thính Miên ấn tay anh, ánh mắt của anh không rõ ý, cô biết anh sẽ không làm loạn, cùng lắm chỉ sờ sờ cho đỡ thèm thôi.
Khi ý xấu xuất hiện trong tâm trí, An Thính Miên chớp mắt, cúi người dựa vào vai anh, ở bên tai anh nhỏ giọng cố ý dùng giọng nũng nịu hỏi: “Tại sao khi đàn ông hôn môi lại thích sờ ngực thế?” Cô nói xong thì lùi ra nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
Vân Ngạn đặt tay ở phía trước một lát, sau đó bóp một cái, cười rộ lên: “Sao em nói vậy?”
An Thính Miên thấy da mặt anh còn dày hơn cô, cũng không giận, đôi mắt mở to nhìn anh: “Không biết.”
Không thú vị chút nào, An Thính Miên muốn xuống dưới, nhưng giây tiếp theo người đàn ông đã túm lấy áo cô từ bên trong, kéo về phía anh, sau đó lấy tay ra, nhéo cằm cô, phía trên vẫn còn nhiệt độ cơ thể cô.
“Không được phép sao?”
An Thính Miên trả lời cũng không được, không trả lời cũng chẳng xong, đành nhìn anh.
“Hử?” Người đàn ông xấu xa muốn một đáp án.
“Được phép.”
“Cái gì được phép?” Khóe miệng anh mang theo ý cười, anh nhìn cô, không chịu bỏ qua.
“Làm gì cũng được.” Cô ngại nói cho phép anh sờ cơ thể cô.
“À ~” Người đàn ông cười đầy ẩn ý.
“Cười cái gì!” An Thính Miên giận dữ trừng mắt nhìn anh, đấm anh một cái, nhưng anh chỉ cảm thấy như đang gãi ngứa.
“Thú vui của vợ chồng?”
An Thính Miên cực kỳ tức giận người đàn ông luôn có lời chọc tức cô.
“Tên đàn ông cầm thú…” Cô chỉ có thể nói cho sướng miệng một chút: “Không cần anh.”
Nói gì cũng được, mắng anh cũng chẳng sao, chỉ là không được nói câu cuối kia, anh nhéo gáy cô, kéo cô đến trước mặt mình như một bé gà con.
“A a a, làm gì thế, có chuyện thì nói, động tay làm gì.”
An Thính Miên có chút sợ hãi nét mặt anh bây giờ, miệng mím chặt, muốn khóc mà không khóc được.
“Anh đã làm gì đâu, vẻ mặt này của em là sao?”
“Anh muốn bạo lực gia đình em ~” Tiên hạ thủ vi cường (*), gi gỉ gì gi cái gì cũng kệ.
(*) Tiên hạ thủ vi cường (先下手为强): ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, một tay vuốt tóc cô, thẳng đến đốt xương dưới cùng: “Đừng nói như vậy, anh còn chẳng biết mình sẽ làm gì.”
“Nhưng anh hung dữ quá.” An Thính Miên cố tình gây sự trách cứ anh, dù gì cũng chẳng sao cả.
“Nếu lần sau em lại nói lời không cần anh, để em xem anh có quan tâm đến hoàn cảnh hay không.”
“Làm gì!” Cô bé vẫn không phục, toàn thân từ trên xuống dưới, có lẽ chỉ có miệng cô là cứng nhất.
“Đè em.”
“Lưu manh.”
“Ừm, đúng.” Anh không phản bác: “Lưu manh với em, cầm thú với em.” Anh còn bổ sung câu tiếp theo thay cô.
An Thính Miên càng không nói nên lời, quên đi, phụ nữ tốt không đấu với nam.
Lần trước sau khi cúp máy, An Thính Miên lại tự tìm đường chết hỏi anh nếu bình thường có nhu cầu sinh lý thì phải làm sao.
Không ngờ người đàn ông này lại gửi cho cô một tấm ảnh chụp nửa người cô nằm nghiêng trên chiếc giường đen, trong ảnh cô đang ngủ say, mái tóc hơi rối loạn trên gối, hai tay đặt bên tai.
Câu tiếp theo của anh là: “Nhìn bức ảnh này tự giải quyết.”
An Thính Miên hoàn toàn không biết anh chụp từ khi nào, nằm trên giường tự kỷ một lúc, quả nhiên không đấu lại được anh. Nghĩ sau này gặp nhau, cô nhất định phải kiểm tra điện thoại anh, xóa hết những tấm ảnh kỳ quái đó đi, quá nguy hiểm, tên đàn ông xấu xa, dám chụp lén cô, còn dùng bức ảnh của cô làm chuyện đó, quả thật không thể tha thứ.
Sau khi tới chung cư, người đàn ông nắm tay cô đi vào cửa, khom lưng mở tủ giày ra lấy một đôi dép khủng long màu lam nhạt cho cô, An Thính Miên nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông cọ cọ mũi cô, sau đó cúi đầu thay dép lê thành dép khủng long cho cô.
“Lần trước em nói muốn đi viện bảo tàng khủng long mà không ai đi cùng em, anh nghĩ lần này em tới nên đã mua cho em một đôi đáng yêu trước, sau đó anh lại dẫn em đi xem khủng long lớn được không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối tháng hai, Diệp Khuynh và bạn trai đã đi xem khủng long, nghe nói đó là thứ mà chàng trai nào cũng thích nhất khi còn nhỏ, đương nhiên chắc là còn có Ultraman… nhỉ? An Thính Miên hoài nghi, khi Vân Ngạn còn nhỏ không có Ultraman hay khủng long, có lẽ anh còn có vô số lớp ngoại khóa, vô số sách không xem hết, bài tập làm không hết.
Cho nên khi gọi video lại một lần nữa, An Thính Miên đã nói với anh muốn đi xem khủng long, đến viện bảo tàng khủng long chơi, không ngờ anh vẫn nhớ rõ, còn mua dép khủng long.
Không biết anh cảm thấy thế nào khi đi siêu thị và nhìn thấy đôi dép này, một người đàn ông mặc vest, đi giày da, cao gần một mét chín cầm một đôi dép khủng long màu xanh nhạt, ai không biết còn tưởng rằng anh mua cho con mình.
“Em đâu phải bạn nhỏ.” An Thính Miên thì thà thì thầm, cúi đầu nhìn người đàn ông đang đổi dép cho cô.
Vân Ngạn không trả lời, đeo dép cho cô, anh nửa quỳ, ngẩng đầu nhìn cô: “Tại sao không phải là bạn nhỏ?”
“Hả? Nhưng em đã hai mươi mốt tuổi rồi, dù gì cũng là bạn lớn mà?” An Thính Miên cúi đầu bĩu môi, rất thích cãi nhau với anh, nói mấy lời kỳ quái.
“Ừm, anh biết Thính Miên của chúng ta đã hai mươi mốt, nhưng ở chỗ anh, Thính Miên của chúng ta vẫn là bạn nhỏ của anh, của anh.” Cuối cùng còn nhấn mạnh “của anh” một lần nữa.
“A.” Tai An Thính Miên dần dần đỏ lên, ánh mắt không được tự nhiên mà đảo loạn.
“Ôi, căn chung cư này đẹp quá, thảm kia cũng không tệ.”
Đẹp cái quái gì, đây là căn hộ cô ở lần trước, không tệ cái khỉ gì, đây là tấm thảm mà anh và cô đã mua khi dạo ở chợ, giá của nó còn gần năm con số.
Sau khi đeo dép, An Thính Miên không thấy rõ hướng vẫn chạy thẳng vào phòng ngủ. An Thính Miên nhìn bộ chăn ga gối đệm màu đen, nghĩ đến bức ảnh kia, cô lại lập tức chạy ra ngoài, nhưng người đàn ông đã bước vào rồi trở tay khóa cửa lại, đôi mắt dừng trên người cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười khiến cô sợ hãi.
Không hề ngoài dự đoán, An Thính Miên ngừng giãy giụa,vội vàng chạy vào phòng tắm, nói muốn tắm rửa trước, Vân Ngạn cởi cà vạt, tùy tiện để ở cuối giường, áo sơ mi và quần tây xám đậm được anh cởi ra rơi xuống sàn nhà.
Cửa không khóa được, An Thính Miên thử rất nhiều lần, cuối cùng đành bỏ cuộc. Cô không cởi quần áo, đứng ở trước bồn rửa mặt nhìn cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại và người đàn ông đang đứng thẳng ở trước mặt. An Thính Miên nghĩ, tối nay, cô, xong đời rồi.
“Anh nghĩ em ngồi máy bay như vậy chắc cũng mệt rồi, cho nên anh vào tắm giúp em.”
“Anh đúng là giả mù sa mưa (*).” An Thính Miên bất giác mở miệng mắng anh nhưng nói xong thì lập tức hối hận.
(*) Giả mù sa mưa (假惺惺): vờ vĩnh, giả bộ.
Người đàn ông cười chế giễu, tiến lên nắm cổ áo cô: “Em nói đúng, anh nhớ em, muốn em.”
Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông biết cách cởi quần áo cho cô một cách tốt nhất. Quần áo mặc ban ngày được vứt vào giỏ đựng quần áo bẩn, An Thính Miên khuỵu xuống dưới vòi hoa sen.
“Căng thẳng cái gì?” Người đàn ông đỡ tay cô, không để cô té ngã.
An Thính Miên cắn môi không nói lời nào.
Vân Ngạn giảm tốc độ, hôn lên má lúm đồng tiền của cô: “Em nói xem nếu anh thường xuyên hôn má lúm đồng tiền của em thì có bị say không?”
An Thính Miên cắn môi không muốn trả lời.
“Hử?” Người đàn ông xấu xa ấn mạnh một chút.
“Không.” An Thính Miên nức nở nói, tay nắm chặt cánh tay rắn chắc của người đàn ông ở trước.
“Hử ~? Kẻ lừa đảo.”
An Thính Miên không hiểu anh đang nói gì, cô đâu lừa anh, chỉ có dỗ trẻ con mới có thể tin hôn má lúm đồng tiền sẽ say.
“Nhưng tại sao anh yêu em hết thuốc chữa, không thể rời xa em được chứ?” Người đàn ông trêu đùa cắn môi cô rồi buông ra: “Có phải em thả mê hồn dược gì với anh không, hả?”
Chữ cuối cùng cực kỳ gợi cảm, An Thính Miên không khỏi run rẩy.
“Ngoan một chút được không, ngoan một chút thì lát nữa đi ra ngoài sẽ không trói em.” Anh xoay người cô lại, một tay anh ôm bụng cô, một tay nắm xương quai xanh cô.
Hai chân An Thính Miên run rẩy, cô nuốt xuống tiếng nức nở khiến người ta khó có thể mở miệng.