An Thính Miên cảm thấy, người khác chỉ cần đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ luôn muốn trả lại người ta gấp ba lần như thế.
“Vậy em uống thuốc nhé.” Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng chỉ cảm thấy dễ chịu, ấm áp.
“Chỉ lần này thôi, còn uống nữa thì xem anh xử em thế nào.”
Động tác trên tay anh mạnh lên, An Thính Miên có cảm giác cánh tay cô sắp bị anh chà rách ra rồi.
“Ui ~” An Thính Miên kêu đau.
Lúc này anh mới phản ứng lại, lập tức bỏ khăn lông ra: “Anh xin lỗi bé con.” Anh cúi người hôn lên tay cô.
Thật ra cũng không đau lắm. An Thính Miên nhìn bộ dạng của anh thì lại nghĩ, không biết có phải cô đang làm quá không nữa: “Ổn mà, không đau lắm đâu anh.”
Anh nhìn cánh tay có một vệt hồng trước mặt, ngẩng đầu đã thấy cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
“Ừ.” Sau đó anh trầm mặc giúp cô tắm rửa, dùng vòi hoa sen rửa sạch bọt trên người cô rồi anh lấy khăn tắm bao bọc người cô lại.
An Thính Miên nằm trên giường nhìn anh bước vào phòng tắm dọn dẹp, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Khi An Thính Miên đang mơ màng sắp ngủ, cô chợt cảm thấy cánh tay mình lành lạnh. Mở mắt ra, An Thính Miên thấy cánh tay mình đang được một bàn tay bôi thuốc mỡ cho. Là anh đang ngồi ở mép giường thoa thuốc cho cô.
“Anh đánh thức em à?” Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt thì thấy có người đang trốn trong chăn nhìn anh với vẻ nhút nhát, sợ sệt. Anh cúi người đặt một nụ hôn lên thái dương cô, nhẹ giọng hỏi.
“Không ạ.” An Thính Miên cọ cọ lòng bàn tay ấm áp của anh, như một con mèo con tận hưởng sự chăm sóc của anh.
Chờ các vết trên người đều được thoa hết bảy, tám phần, anh lại định xốc chăn lên.
“Ấy ấy ấy.” An Thính Miên đè chặt chăn lại, không cho anh xốc lên.
“Bé cưng để anh nhìn thử, hình như sưng lên rồi. Anh thoa ít thuốc lên, mai sẽ đỡ khó chịu hơn.”
An Thính Miên vẫn lắc đầu, nói gì cũng không làm.
“Bé con ngoan, anh chỉ bôi thuốc thôi, không làm gì mà.” Lời lẽ ôn nhu là thế, nhưng động tác trên tay anh lại mạnh bạo đến nỗi chẳng ai cự tuyệt nổi.
An Thính Miên biết không trốn được, bèn buông tay với vẻ anh dũng hy sinh.
Mới đầu, anh quả thật không làm gì, An Thính Miên chỉ cảm thấy thân dưới có cảm giác lành lạnh tê mát, để rồi cái lành lạnh đó sẽ được chính nhiệt độ cơ thể cô và lòng bàn tay anh dung hoà.
“Được chưa anh?” An Thính Miên cắn chăn, cố gắng không để mình phát ra tiếng. (chỉ là bôi thuốc, bôi thuốc thôi, không làm gì cả)
“Sắp xong rồi.”
Một hồi lâu sau, anh rời tay đi, tiếng nước nhóp nhép khe khẽ cũng dừng lại. An Thính Miên cứ ngỡ đó là kết thúc, nào ngờ, ngay giây sau, cảm giác lạnh băng mãnh liệt kia lại bị đẩy sâu vào cơ thể cô.
Anh đứng dậy nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cô.
Không thể đọc được suy nghĩ của anh, dường như có ý cười trong đó, An Thính Miên không chắc chắn lắm.
“Bé con thích không?”
An Thính Miên chợt không biết nên miêu tả tình huống hiện tại là như thế nào nữa. Tóm lại là, đầu óc mơ mơ màng màng, không biết nói sao mà cũng không mở miệng được. Những biến hoá trong cơ thể cô đều đang nhắc nhở cô rằng: cô không hề chống cự.
Khi An Thính Miên còn chưa kịp trả lời, anh đã vươn tay, tách hai cánh môi cô ra để không bị răng cô cắn phải: “Trông có vẻ bé con thích lắm nhỉ.”
Ngủ khoảng 10 tiếng đến nỗi váng đầu, nhưng cơ thể An Thính Miên vẫn cực kỳ mệt mỏi. Không biết trong lòng cô đã thầm mắng người nào đó đến lần thứ bao nhiêu rồi nữa.
“An Thính Miên mình mà còn chủ động lần nữa, thì mình là đồ con chó.”
An Thính Miên nhỏ giọng cáu kỉnh, thử cử động đùi.
“Shhh.” Cơn tê dại từ đầu ngón chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, trong nháy mắt khiến An Thính Miên như bị rút cạn toàn bộ sức lực. Chờ dư vị qua hết thì cánh cửa phòng ngủ được người bên ngoài mở ra.
An Thính Miên lập tức xoay người lại, bất chấp những cơn đau nhức trên người.
Sau đó, mới sớm tinh mơ, chương trình đảo chính lại diễn ra. Vân Ngạn cũng theo đó mất quyền quan hệ trong tương lai gần.
Tim anh đau quá đi, hẳn một tuần lận đó.
* * *
Ai đó gần đây cứ ỷ vào chuyện cô sắp đi nước ngoài tranh tài mà suốt ngày dụ dỗ cô làm mấy chuyện đáng xấu hổ. Bây giờ, An Thính Miên nhìn cái người tiễn cô ra sân bay mà không ngừng dặn dò chuyện nọ chuyện kia, chợt cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Wow, rốt cuộc cô cũng có được một khoảng thời gian sống một mình rồi.
“Ở Paris phải tự chăm sóc mình thật tốt, em có nghe không đó?” Anh vịn tay cô, cúi đầu hỏi cô nàng nào đó đang thất thần.
“Biết rồi biết rồi mà. Vân Ngạn, em có cảm giác anh rất có tiềm năng làm ba em đấy.”
Cái người này từ ngày hôm qua là đã bắt đầu nhắc nhở bên tai cô mãi, trước khi ngủ còn bắt cô phải thề. Thề cái gì chứ, có phải cô chưa đi nước ngoài bao giờ đâu.
“Dù em có coi anh thành người ba già của em thì anh vẫn cứ nói.” Anh ôm chặt cô gái nhỏ chỉ mới cao đến vai anh, xoa xoa đầu cô.
“Phải…”
“Phải ăn cơm đúng giờ, không được để bữa đói bữa no, còn không ăn cơm thì sẽ biến thành đồ ngốc. Phải ngủ đúng giờ, không được thức khuya, mất ngủ hay ngủ không đủ giấc là biến thành đồ ngốc. Trời tối thì nhớ cùng đàn chị về khách sạn sớm một chút, không được lang thang ở ngoài…” An Thính Miên đã học được cách cướp lời thoại của anh rồi.
“Ừ, hiếm khi thấy bé con thông minh như vậy.”
“Chứ sao nữa, em vốn thông minh mà.”
An Thính Miên có cảm giác sai sai, nhưng sai ở đâu thì không chỉ ra được.
“Bé con là người thông minh nhất nhất nhất luôn.”
An Thính Miên thoáng nhìn đồng hồ, cô ngẩng đầu, hôn lên cằm anh: “Em phải đi rồi, đàn chị đang chờ em.”
“Đi đi.” Anh xoa đầu cô, lại đòi được thơm thêm lần nữa mới chịu buông cô ra.
Trông cô như thể không muốn ở lại thêm một giây nào nữa vậy? Vừa được thả là kéo vali hành lý đi thẳng, chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại rồi. Được cái là vẫn nhớ vẫy tay hẹn gặp lại với anh. Vân Ngạn hài lòng cười.
Nhưng cô rời đi cũng không vui vẻ mấy. Vì cô chợt nhận ra, hoá ra mấy ngày nay anh vẫn luôn mắng cô ngốc. Này nha, to gan thật sự, có phải kết hôn rồi nên không biết trời cao đất dày là gì nữa không? An Thính Miên thề, một tháng tiếp theo cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa. Đúng vậy, ở chỗ cô không có vị trí cho anh nữa đâu.
“Bạn trai à?” Một người con gái vẫn luôn đứng cách đó không xa, chờ hai người âu yếm xong, đợi An Thính Miên đến gần mới hỏi.
“Bạn trai? Không phải ạ.” An Thính Miên lắc đầu. Anh quá là tàn ác đi, sao lại dám nói cô ngốc chứ.
“À.” Cô nàng kia cũng không hỏi thêm, đại khái có thể đoán được, đó là đối tượng mập mờ nhỉ?
“Chị Tưởng Tưởng, mình check-in trước đi.”
“Đi thôi nào.”
An Thính Miên đã ổn định chỗ ngồi trên máy bay. Cô nhìn những tầng mây liên tục thay đổi bên ngoài cửa sổ, mở iPad ra. Ồ, trong đó đều là những bộ phim truyền hình và gameshow mà tên đàn ông thối nào đó tải sẵn cho cô. Hừ, tên đáng ghét, không thèm xem đấy. Cô lại mở điện thoại xem có gì không. Ồ, đến cả điện thoại mà anh cũng tải sẵn mọi thứ rồi. Cái tên đáng ghét này, thôi, không chơi nữa. Cô lại mở túi xách ra, bên trong đều là đồ ăn vặt có thể mang lên máy bay mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Ồ, nhớ anh quá.
“Xuỳ xuỳ.” An Thính Miên lắc đầu, quăng anh ra khỏi suy nghĩ. Sao chỗ nào cũng có bóng dáng anh vậy. An Thính Miên đặt tay này lên vai kia. Thôi được rồi, cô nhớ anh.
“Nhớ ai đó của em à?”
“Làm gì có.” An Thính Miên trả lời cực nhanh.
“Chị còn chưa nói là ai mà.” Trịnh Tưởng Tưởng vừa bỏ snack khoai tây vào miệng vừa nói vu vơ.
“Thôi được rồi, thật ra đó không phải bạn trai em ạ.”
“Vẫn muốn tiếp tục lừa người ta à?” Trịnh Tưởng Tưởng quay sang liếc cô một cái. Chị ấy đã nhiều lần bắt gặp Vân Ngạn đến đón An Thính Miên về nhà rồi.
“Đó là anh nhà của em ạ.” An Thính Miên cũng lấy gói snack khoai tây ra, xé vỏ rồi cầm một lát bỏ vào miệng, quay đầu đối mặt với Trịnh Tưởng Tưởng.
“Anh… gì của em cơ?” Trịnh Tưởng Tưởng trố mắt, mặt viết rõ chữ không thể tin nổi.
An Thính Miên lấy miếng khoai tây trong bịch snack của mình ra đút cho chị ấy: “Hoàng Thượng, đừng ngạc nhiên như thế, Người mau thu lại cái miệng chữ A của Người đi. Anh ấy là anh nhà của em, em kết hôn rồi.”
Trịnh Tưởng Tưởng là thư ký của Ngô Chí Lễ, lớn hơn An Thính Miên ba tuổi. Chị ấy cũng là sinh viên hệ chính quy đại học Ngô Giang như An Thính Miên, chỉ vừa tốt nghiệp được một năm. Do hai người cùng trường, tuổi tác lại gần nhau, vậy nên lúc ở phòng làm việc, cứ hễ An Thính Miên có vấn đề gì là lại tìm đến chị ấy để thỉnh giáo. Chung đụng với nhau lâu ngày hơn, An Thính Miên phát hiện Trịnh Tưởng Tưởng là một cô gái có tư duy phóng khoáng lạ thường. Lúc nào ở cạnh chị ấy, An Thính Miên cũng cực kỳ vui vẻ.
Mỗi lần An Thính Miên hỏi chị ấy những câu hơi “hóc búa” một chút, thì Trịnh Tưởng Tưởng đều sẽ nói “Để trẫm suy nghĩ đã”. Từ đó về sau, như đã quy ước ngầm, thỉnh thoảng An Thính Miên sẽ gọi chị ấy là Hoàng Thượng.
Trận tranh tài lần này, Ngô Chí Lễ cử chị ấy tới không chỉ là để giành giải thưởng và tích luỹ kinh nghiệm, mà còn để khảo nghiệm chị ấy có đủ tư cách lên nhà thiết kế chính thức hay không.
“A, ái phi của trẫm.” Trịnh Tưởng Tưởng cầm bịch snack, nhai lát khoai tây mà An Thính Miên đút cho, giả vờ vô cùng đau đớn, ú ớ nói: “Ngươi phản bội trẫm, tim trẫm đau quá đi.”
Chị ấy cũng không hỏi, vì sao cô mới hai mươi tuổi đã kết hôn, mà là bắt đầu giỡn.
“Không giấu gì Hoàng Thượng. Thần thiếp thích người đàn ông đẹp trai, cao to, thành thục, gợi cảm đó. Dù sao thì, Hoàng Thượng không được ạ!” An Thính Miên cũng nhập vai, thuận miệng nói ra.
“Chà.” Trịnh Tưởng Tưởng phát hiện trọng điểm, ánh mắt tràn ngập vẻ hóng hớt, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Đẹp trai? Cao to? Thành thục? Gợi cảm? Hoá ra anh nhà của em trong lòng em là kiểu người như vậy à? Chậc chậc chậc, đúng là hơi thở đáng ghen tị của phụ nữ có chồng.”
“Hừ, chứ sao nữa. Trong lòng em thì chồng em là số một.”
“Vậy là, em thật sự coi trọng cái đẹp trai, cao to, thành thục, gợi cảm của anh ta?”
“Không chỉ vậy…” Ngón trỏ An Thính Miên quơ quơ trước mặt, nói với vẻ sâu xa: “Thật ra, em coi trọng cái tuổi trẻ tài cao của anh ấy cơ.”
“Tài cao?” Trịnh Tưởng Tưởng nhìn cô một cách mờ ám: “Không ngờ em là kiểu người như vậy đó, An Thính Miên. Chậc chậc chậc, sinh hoạt vợ chồng chắc không tệ lắm nhỉ.”
“Vụ gì mà sinh hoạt vợ chồng không tệ?”
“Thì “tài cao”!”
An Thính Miên chợt hiểu ra, khuôn mặt nháy mắt đỏ như tôm luộc: “Chị nói cái gì vậy hả? Ngại chết mất!”
“Chậc chậc chậc, bắt được rồi nhé, hoá ra là thích thật.”
“OK, stop, dừng ở đây đi, em muốn tập trung ăn khoai tây.” An Thính Miên chột dạ quay mặt đi chỗ khác, thành thật ngồi ăn khoai tây, cứng nhắc kết thúc đề tài này.
Trịnh Tưởng Tưởng cũng không trêu cô nữa: “Ừ ừ ừ, biết em ngại rồi. Có điều, em có muốn che dấu hôn trên gáy em lại không?” Chị ấy chỉ vào dấu vết trên gáy cô.
“Có sao?” An Thính Miên mở camera trước của điện thoại ra kiểm tra một lúc, vẫn không tìm thấy: “Không có mà, chị lừa em hả?”
Trịnh Tưởng Tưởng lại cầm điện thoại cô, đổi thành camera sau, chụp hai tấm ở vị trí mà cô không thấy được rồi trả máy lại cho cô.
An Thính Miên nhận lấy điện thoại, vẻ mặt cô sửng sốt.
Trịnh Tưởng Tưởng vừa ăn khoai lát vừa lắc đầu: “Chậc chậc chậc, không biết em sống sót thế nào từ trong tay chồng em nữa.”
An Thính Miên nhìn bức ảnh chụp dấu hôn loang lổ trên gáy cô, dày đặc, khoé mắt cô run lẩy bẩy. Chẳng phải cô đã dặn anh là không được để lại dấu ở nơi dễ bị nhìn thấy rồi sao, cái tên đáng ghét này.
“Thì, thì cũng tốt đi.” An Thính Miên tức giận che lại dấu hôn trên gáy, lại nhận ra là che cỡ nào cũng không được, mà cô cũng không nhìn thấy: “Thôi, cứ để vậy đi, dù sao cũng làm gì có ai để ý em đâu.”