Tháng chín, Ngô Thành nghênh đón đợt thời tiết nóng nhất, ánh mặt trời bên ngoài như thiêu đốt, tiết trời oi bức, khó chịu.
Một đôi tay mảnh khảnh, mềm mại, trắng như tuyết lần mò tìm điều khiển điều hoà.
Đây đã là tuần thứ ba sau khi khai giảng. Tối qua, An Thính Miên và bạn cùng phòng ra ngoài chơi, may mà hôm nay là thứ bảy nên không cần đi học, nếu không thì có đánh chết cô cũng chẳng dám quậy từ đêm qua đến rạng sáng nay mới quay về phòng ngủ như vậy.
An Thính Miên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt. Trong phòng ngủ chỉ còn cô và Diệp Khuynh. Diệp Khuynh còn đang ngủ, hai người còn lại chẳng biết đã dậy từ khi nào.
An Thính Miên sờ tới điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi, cô sợ tới mức hoảng hồn cúp máy.
Đây đã là lần thứ hai trong tuần An Thính Miên ngắt cuộc gọi đến, cô tự nhiên thấy cũng hơi chột dạ.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, An Thính Miên quyết định mặc kệ chuyện đó. Dù sao thì bây giờ anh cũng có ở trong nước đâu mà lo, cô muốn cúp thì cứ cúp thôi.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần 11 giờ trưa nhưng cô mới ngủ chưa được 7 tiếng. An Thính Miên lật người định ngủ tiếp nhưng đã tỉnh giấc rồi nên làm sao cũng không ngủ lại được.
Nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào một tháng trước, An Thính Miên không khỏi đỏ tai. Đây đã là lần thứ bảy anh gọi điện thoại cho cô trong tháng này, tất cả đều bị cô cúp ngang, không có ngoại lệ.
Không ngủ được, An Thính Miên cũng không nằm tiếp nữa, cô sợ bị đau đầu.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa rửa mặt vừa nhủ thầm, hi vọng cả đời này mình không gặp lại người đàn ông đó nữa. Vả lại, cô đã cúp nhiều cuộc gọi như vậy, người đó cũng nên hết hi vọng đi chứ.
An Thính Miên rửa sạch bọt trên mặt, vừa ngẩng đầu đã thấy hình ảnh Diệp Khuynh đầu bù tóc rối tựa người vào ngưỡng cửa từ trong gương, An Thính Miên sợ tới mức run tay, suýt thì hét lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Khuynh vốn đang nửa tỉnh nửa mê, thấy An Thính Miên bị mình dọa tới mức run cả giọng, cô ấy cười tới nỗi rung cả hai vai.
“Cậu dọa tớ đấy.” An Thính Miên thấy cô ấy cười thì hơi khó chịu.
“Lá gan cậu chỉ to hơn mỗi hạt mè. Được rồi, tớ sai được chưa.” Dứt lời, cô ấy bước vào phòng chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Khi bước ngang qua An Thính Miên, cô ấy còn xoa xoa tóc cô. Ừm, mềm mại, rất dễ chịu.
Lúc năm nhất mới nhập học, An Thính Miên là người cuối cùng đến phòng ký túc xá này. Cô vừa bước vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người là chiếc túi xách màu da, tiếp theo là chiếc vali 24 inch màu trắng, bím tóc tết lệch trên vai phải, khuôn mặt phúng phính hơi ra dáng trẻ con. Trông cô khá dịu dàng, đáng yêu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, hoà nhã.
Nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi…
An Thính Miên đang đánh răng thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô ra khỏi phòng tắm thì thấy hai người bạn cùng phòng còn lại đã trở về, trên tay mỗi người đều cầm một hộp cơm.
Một trong hai người trang điểm rất tỉ mỉ, sau khi vào cửa thì đặt hộp cơm lên bàn, ngước mắt lên thì thấy An Thính Miên đang ôm khung cửa, trong khi miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng.
“Oà, dậy rồi à!”
An Thính Miên lấy bàn chải đánh răng ra rồi chạy lon ton đến bên cạnh bàn, vừa thấy phần ăn mình thường gọi ở cửa hàng thì nịnh nọt: “Hì hì, chị Lam tốt quá đi.”
Kim Lam bĩu môi, ngón tay chọc chọc cái trán trơn bóng của An Thính Miên: “Được rồi, rửa mặt nhanh lên còn ra ăn cơm.”
“Dạ vâng ạ.” An Thính Miên tung tăng quay trở về nhà vệ sinh tiếp tục rửa mặt.
* * *
An Thính Miên có hẹn đi cửa hàng đĩa nhạc với Phạm Nghệ Huyên từ trước, cô cơm nước xong thì ở lại phòng ngủ viết bài một lúc để chuẩn bị đi mua đĩa nhạc xong thì ăn cơm ngoài rồi mới trở về.
5 giờ chiều, mặt đường nhựa dần giảm nhiệt độ, tiếng ve kêu trên cây ngô đồng bên ngoài đã bị cửa kính cách âm gần hết.
An Thính Miên cẩn thận bôi kem chống nắng lên cánh tay non mịn của mình. Chuẩn bị xong xuôi, An Thính Miên đặt lên đùi chiếc túi xách mà anh trai mua cho cô từ đợt công tác trước, sau đó ngồi trên ghế nhìn Phạm Nghệ Huyên trang điểm.
“Úi chà Bé Bé Bồng Bông (*), túi này là mẫu túi xách đặc biệt trong quý I của MayCo đó, trên thế giới chỉ có 20 chiếc thôi, sao cậu mua được thế hả?” Diệp Khuynh ăn cơm xong, lúc đi ngang qua thì vô tình để ý tới chiếc túi xách trên tay An Thính Miên.
(*) 软绵绵 - Nhuyễn Miên Miên, cả “nhuyễn” và “miên miên” trong tên nữ chính đều có nghĩa là mềm mại.
“Cái này ấy à?” An Thính Miên cũng chẳng hề nhăn nhó, cô vừa cười vừa nói: “Là quà anh tớ mang về cho tớ từ chuyến công tác đấy.”
Năm hai đại học, mọi người trong phòng đều biết đại khái gia cảnh của nhau. An Thính Miên là người nhỏ nhất, cũng là người giàu nhất trong phòng. Nhưng ba mẹ cô mất sớm, chỉ còn hai anh em sống nương tựa vào nhau.
“Anh cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.” Kim Lam vịn chân giường, trong miệng còn ngậm một cây kẹo que, ú a ú ớ nói.
“Chị cậu cũng có kém gì đâu.” An Thính Miên nhớ đến chị gái xinh đẹp của Kim Lam, lúc nào chị ấy cũng gửi cho Kim Lam mấy món ăn vặt ngon ngon từ khắp nơi trên thế giới.
“Ha ha, thì đấy, chị tớ chỉ có một đứa em gái là tớ thôi, không tốt với tớ thì tốt với ai chứ?” Nhắc đến chị gái, vẻ mặt Kim Lam luôn hiện rõ vẻ tự hào, cũng chẳng biết cái cảm giác tự hào khó hiểu này ở đâu ra nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên nhướn mày, mỉm cười nhìn về phía hai người bạn cùng phòng. Phạm Nghệ Huyên chuẩn bị xong, đeo lên vai chiếc túi xách dùng đã lâu: “Hai cậu cứ thổi phồng nhau ấy nhỉ. Thính Miên, tớ chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”
An Thính Miên và Phạm Nghệ Huyên vừa nói vừa cười suốt cho đến khi gần đến cổng lớn của khu ký túc xá. An Thính Miên vừa ngước mắt đã thấy một chiếc Bugatti đen đậu ngay cổng. Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông mặc áo khoác xám, đôi mắt sâu thẳm, sắc bén, ẩn sau tròng kính gọng vàng, nhìn chằm chằm An Thính Miên.
An Thính Miên vội dời mắt, vờ như không nhìn thấy người đàn ông, nhưng nội tâm cô lại liên tục gửi tín hiệu cầu cứu. Trời ơi! Sao anh ấy lại ở đây! Cũng gần một tháng rồi mà! Không phải chứ, mình đã nói anh ấy cứ xem như là tình một đêm rồi mà, tên già này!
“Thính Miên, Thính Miên?” Phạm Nghệ Huyên quay đầu gọi An Thính Miên đang ngẩn ngơ.
“Hả?” An Thính Miên hồi phục tinh thần rồi nhìn sang khuôn mặt lo lắng của Phạm Nghệ Huyên: “Xin lỗi nhé, tớ tưởng mình thấy người quen, nhưng mà nhìn lầm rồi. Ban nãy cậu nói gì thế Huyên Huyên?”
“Được rồi, tha cho cậu đó. Tớ đang nói sao học kỳ này chẳng thấy anh đẹp trai ở khoa máy tính kế bên ha?”
“Ai cơ?”
“Vương Kinh đó! Cái anh đẹp trai khoa máy tính theo đuổi cậu từ hồi năm nhất đó…”
Phạm Nghệ Huyên còn chưa kịp dứt lời đã nghe thấy tiếng có người gọi An Thính Miên.
“An Thính Miên.” Vân Ngạn gọi hẳn tên An Thính Miên.
Vân Ngạn nhìn ra An Thính Miên vốn đã nhìn thấy anh, ấy thế mà cô bé này lại giả mù, trực tiếp quay sang nói chuyện tiếp với bạn cùng phòng, chuẩn bị chuồn khỏi cổng ký túc xá.
An Thính Miên không ngờ Vân Ngạn sẽ chờ mình ở cổng lớn ký túc xá. Buổi sáng ngày hôm ấy, tuy Vân Ngạn vội vàng sang Đức nhưng vẫn dành thời gian giám sát An Thính Miên, lưu số điện thoại của mình rồi mới đi, ai ngờ cô bé này lại chặn số của anh.
Vân Ngạn không liên lạc được với cô. Mỗi lần Vân Ngạn nhớ đến sáng ngày hôm đó có cô gái nhỏ bĩu môi tỏ vẻ hung dữ, nũng nịu xin anh đừng mách với anh trai của cô, là trong lòng Vân Ngạn lại mềm nhũn. Cô giống hệt như Vân Mộc vậy, chỉ cần làm nũng là anh sẵn lòng vì cô hiến dâng cả vạn vật trên đời.
Nào ngờ người đầu tiên không tuân thủ hẹn ước lại là cô nhóc quỷ này. Bảo cô chờ anh trở về xử lý việc giữa hai người, vậy mà nhóc đểu này vừa khuất mắt là chặn anh. Vân Ngạn cũng không định tra hỏi cô, dù sao cô cũng còn nhỏ. Thế nhưng anh vẫn muốn nhốt cô lại mà đánh mông cho hả dạ.
Vân Ngạn nhìn An Thính Miên chuẩn bị chạy trốn, anh bèn mở khoá xe, đôi chân thon dài bước xuống, rồi “cạch” một tiếng đóng cửa lại, anh lớn giọng gọi tên cô: “An Thính Miên.”
An Thính Miên nghe tiếng, cô lập tức dừng chân rồi thở dài một hơi, xem ra cô chạy không thoát rồi. Trong lòng An Thính Miên khóc thầm, cô tuyệt vọng cúi gằm mặt xuống.
Bạn cùng phòng đứng kế bên xoay người về phía âm thanh truyền tới, kéo ống tay áo An Thính Miên: “Thính Miên, có người gọi cậu kìa.”
An Thính Miên chậm rãi xoay người, cô nhìn người đàn ông đứng bên cạnh xe, nhưng không đáp lại tiếng nào.
“Thính Miên, lại đây.”
An Thính Miên tự nhiên thấy chết não ngang, mãi đến lúc bạn cùng phòng đứng bên cạnh vỗ vỗ cô.
“Thính Miên, cậu làm sao vậy, đó là anh cậu à? Anh ấy kêu cậu qua đó kìa.”
Phạm Nghệ Huyên từng gặp anh trai An Thính Miên, mà anh chàng này lại không giống anh trai An Thính Miên. Anh trai An Thính Miên là một người toả ra khí chất dịu dàng như nước từ trong xương cốt, khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu. Còn người đàn ông này dù mang mắt kính gọng vàng văn nhã, nhưng lại không giấu được sự tàn nhẫn nơi đáy mắt, anh hệt như một đám sói luôn chực chờ cấu xé người khác.
Phạm Nghệ Huyên bất giác thấy căng thẳng, nuốt nuốt nước bọt: “Thính Miên, tụi mình có cần chạy không?”
An Thính Miên không khỏi thầm phỉ nhổ. Thật ra cô cũng muốn chạy lắm chứ, nhưng mà có chạy nổi không? Người ta đã đuổi theo tới tận cửa ký túc xá trường học rồi, hoà thượng thì chạy được chứ miếu thì có chạy theo được đâu!
An Thính Miên ép mình tỏ ra bình tĩnh. Cô từng nghe anh An Nguyên kể về chuyện của Vân Ngạn. Mặc dù Vân Ngạn sinh ra trong một gia đình êm ấm, hạnh phúc nhưng không hề kế thừa khí chất ôn hoà lễ độ của gia đình gia giáo bên họ ngoại mà ngược lại, càng lớn anh lại càng có khí thế như ba anh, có khi còn rõ nét hơn.
An Thính Miên nghĩ đến hành động thô lỗ chẳng chút thương hoa tiếc ngọc nào cùng lực đạo đó, đôi bàn tay to nổi đầy gân xanh kéo ngược cô trở về dưới thân anh, còn có chỗ sưng tấy vào ngày hôm sau và đôi chân run run, dấu vết loang lổ trước ngực của mình. Đúng là tên lỗ mãng, sói đội lốt người. An Thính Miên chợt nhận ra mình đang nhớ lại chuyện gì, cô không khỏi đỏ bừng mặt.
Thấy cô còn ngây ngốc đứng tại chỗ, Vân Ngạn chủ động bước tới, cuối cùng dừng trước mặt An Thính Miên.
Vân Ngạn gật đầu với bạn cùng phòng của An Thính Miên đang đứng bên cạnh, xem như là chào hỏi, sau đó cúi đầu nhìn An Thính Miên, dịu dàng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Phạm Nghệ Huyên còn chưa lấy lại tinh thần trước người đàn ông có khuôn mặt quyến rũ lại khiến người khác sợ hãi thì thấy người ta chủ động chào cô, hơn nữa ngữ khí dò hỏi An Thính Miên cũng ôn hoà như thế, Phạm Nghệ Huyên vốn muốn che chở trước người An Thính Miên, giờ đây đã tự động lui về sau cô. Nhưng không hẳn là đầu hàng vô điều kiện, ít nhất bàn tay nắm chặt ống tay áo của An Thính Miên nãy giờ cũng chưa buông ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên nhìn động tác của Phạm Nghệ Huyên, trong lòng thầm trợn mắt. Cái người này sao làm phản nhanh thế nhỉ.
Dù vậy nhưng trên mặt cô vẫn là lớp mặt nạ trấn tĩnh, chứ thật ra trong lòng sợ không chịu nổi rồi. Mẹ ơi, con có mọc cánh cũng khó mà chạy thoát: “Sao anh lại tới đây?”
Vân Ngạn cười như không cười nhìn cô.
An Thính Miên nói xong cũng sửng sốt. Trời ơi, cô hỏi cái gì vậy! Thôi, hỏi cũng hỏi rồi.
“Vì sao anh tới mà em còn không biết à?” Vân Ngạn nhướn mày, trông anh hơi lưu manh.
Nhưng anh cũng không tiếp tục đề tài này, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian.
Ánh mắt Phạm Nghệ Huyên đảo qua đảo lại giữa hai người, tự nhiên cảm thấy đây chắc chắn không phải anh trai An Thính Miên, ừ… Người theo đuổi Thính Miên hả…? Phạm Nghệ Huyên điên cuồng nhắn tin vào nhóm “Phòng ngủ cuốn em về”.
An Thính Miên chú ý tới hành động của Phạm Nghệ Huyên, sau đó cô ngẩng đầu, quay sang Vân Ngạn giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng của em.”
Sau đó lại quay sang Phạm Nghệ Huyên nói: “Đây là bạn của anh trai tớ, Vân Ngạn.”
“Chào em.” Vân Ngạn lại chủ động chào thêm lần nữa.
“Chào anh chào anh.” Phạm Nghệ Huyên căng thẳng đáp.
Tầm mắt Vân Ngạn dời từ túi xách trên người An Thính Miên sang chiếc váy liền thân ngắn tay hai màu trắng và hồng nhạt, anh lại nhìn khuôn mặt nhỏ được trang điểm nhẹ, đặc biệt là nhìn đến làn váy cao hơn đầu gối chừng 20cm, khiến đôi chân tinh tế, trắng đến mức chói loá lộ ra ngoài của An Thính Miên thì anh lập tức nhíu mày. Bấy giờ anh mới chậm rãi hỏi: “Đây là, em chuẩn bị đi đâu thế?”
An Thính Miên tất nhiên cũng để ý tầm mắt của anh, cô lấy túi xách đặt trước người rồi che đùi lại, nghĩ một hồi lại dời tay đi. Cô sợ anh như vậy làm gì chứ? Giờ là mùa hè, thời tiết còn nóng thế này, chẳng lẽ lại không được mặc váy? Hơn nữa anh cũng có là gì của cô đâu.
Vân Ngạn nhìn động tác của cô cũng chẳng thèm so đo. Dù sao anh cũng còn rất nhiều thời gian để thu phục nhóc quỷ này.
“Bọn em đi trung tâm thành phố để mua đĩa nhạc.”
“CBD à?”
“Vâng.”
“Vừa hay anh cũng muốn qua đó, anh đưa các em đi.”
Đưa cái gì mà đưa. Trong lòng An Thính Miên phỉ nhổ.
“Không cần đâu. Anh cứ làm việc của anh đi, tụi em đi trước đây.” Nói rồi cô chuẩn bị kéo Phạm Nghệ Huyên đi.
Nhưng sao Vân Ngạn có thể để cô đi dễ dàng như vậy được.
“An Thính Miên, em biết lý do hôm nay anh tới đây.” Vân Ngạn chẳng hề giải thích lấy một chữ, ngữ điệu cũng không còn hoà nhã như ban nãy nữa. “Lý do” đó là gì, cả hai người đều hiểu rõ.
An Thính Miên còn tính giãy giụa thêm chút nữa, chẳng ngờ Vân Ngạn gần như đã nói thẳng ra hết. Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng cần phải giải quyết vấn đề, hơn nữa quyết định của cô sẽ không thay đổi. Bây giờ lại có Phạm Nghệ Huyên ở đây nên cũng không tiện bàn bạc.
“Vậy được, cảm ơn anh Vân Ngạn.” An Thính Miên tạm vâng lời trước, dỗ dành anh ấy tốt một chút, hi vọng lát nữa đại ma vương sẽ niệm tình cô ngoan ngoãn mà không đối xử tàn bạo với cô.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Phạm Nghệ Huyên không hiểu hai người họ nhưng vẫn theo sát bước chân An Thính Miên.
An Thính Miên nhận lệnh, cô mở cửa ghế sau định ngồi vào, lại phát hiện Vân Ngạn đang nhìn chằm chằm mình.
Ha, em bộc phát tính tình đấy, em phải ngồi ghế sau đấy, thì làm sao? Đương nhiên An Thính Miên không dám nói thế, nhưng biểu cảm của cô đã bán đứng cô.
Vân Ngạn nhìn bộ dạng bất khuất của cô, hơi nhướng khoé môi, khẽ cười. Anh thu hồi tầm mắt rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, sau đó chạy ra khỏi sân trường.
Phong cảnh ngoài cửa sổ dần dần thay đổi. Vân Ngạn nhìn An Thính Miên qua gương chiếu hậu vài lần. Cô gái nhỏ cầm điện thoại gõ chữ lạch cạch, như thể đang trút mọi giận dữ trước đó vậy.
Sau khi lên xe, Phạm Nghệ Huyên đảo mắt nhìn không khí trầm mặc giữa hai người, rốt cuộc cũng cầm điện thoại lên nhắn tin cho An Thính Miên.
Phạm Nghệ Huyên: Hai người là gì của nhau vậy?
An Thính Miên: Kẻ thù.
Phạm Nghệ Huyên:? …
An Thính Miên: Tóm lại, anh ấy là một lão già đáng ghét.
Phạm Nghệ Huyên: …?
An Thính Miên thấy ánh mắt Phạm Nghệ Huyên nhìn sang đầy nghi hoặc, cô nhướn mày, rồi làm khẩu hình: lão già.
An Thính Miên làm chuyện xấu xong, quay đầu tiếp tục nhìn phía trước, vừa hay đối mắt với tầm mắt của Vân Ngạn trong gương chiếu hậu. Cô giật thót, nuốt nước bọt, rồi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Vân Ngạn mắt đẹp mày ngài vương đầy ý cười. Quả nhiên vẫn chỉ là một cô nhóc con nhỏ thôi, nhóc quỷ. Anh nghĩ đến cảm giác mềm mại kia, ừm, cũng không nhỏ lắm.
Trong xe chỉ còn sự yên tĩnh. An Thính Miên cứ cảm thấy sai sai, nhưng lại không chỉ ra được là sai chỗ nào. À, dù sao thì chỉ cần người đàn ông này có mặt là cái gì cũng không đúng rồi. Hồi nhỏ thì thích bắt nạt cô, càng lớn lại càng thích thế, cô cứ hung dữ chút là lại… à, thôi quên đi, mạnh mẽ lên thôi nào.
— — —
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Mọi người tiện tay bấm “Theo dõi” đi, xin cảm ơn.
Cảm ơn vì đã đọc (cúi đầu).