Editor: Chấm Than
Cuối chương có chứa yếu tố bạo lực, cân nhắc đọc nếu đang ăn uống.
Thuộc hạ của Lâm Tu Thừa làm việc hiệu suất rất cao, sáng sớm ngày hôm sau, đã có người đến đưa cậu đến đến viện Ngôn ngữ làm thủ tục nhập học.
Bởi vì vốn tiếng Anh của Trần Hạnh thật sự quá kém, cậu chỉ đành học lại chương trình của cấp hai, trong lớp vàng thau lẫn lộn, toàn là mấy nhân vật vô cùng kỳ quặc.
Trong lớp có tổng cộng hai mươi học sinh, trong đó có tới mười người là các cô các chú Hoa kiều, nói năng lắp ba lắp bắp, duy chỉ có cậu và một em gái mười tuổi khác còn vuốt thẳng được lưỡi, hai người suốt ngày mắt lớn trừng mắt nhỏ, sống nương tựa nhau qua ngày.
Lâm Tu Thừa đón Trần Hạnh về nhà xong lại đi sớm về trễ, hai người hầu như không chạm mặt nhau, hắn thay một người giúp việc khác cho Trần Hạnh cũng xuất quỷ nhập thần vô cùng, Trần Hạnh mỗi ngày tan học về nhà xong, một bàn cơm canh nóng hổi trước mặt, vậy mà người lại không thấy đâu. Từ nhỏ cậu đã quen sinh hoạt kiểu tập thể, sợ nhất là cô đơn, ở trong căn hộ cao tầng kín cổng này, có muốn tìm được chút lá cây ngọn cỏ nào hay đào đâu ra cá để bắt chơi cũng rất khó, cậu ở nhà chán chết, chỉ đành kéo Alex đi nấu cháo điện thoại.
Alex người ta có nghề nghiệp đàng hoàng, làm gì có thời gian gọi điện với cậu suốt ngày, lúc trước gọi đến cậu ta còn nghe, về sau bắt đầu tránh cậu như thể tránh tà.
Tối hôm nay Lâm Tu Thừa khó khăn lắm mới dành được một buổi về nhà ăn cơm.
"Hôm nay tôi cãi lộn với Đại Kim đó." Trần Hạnh khó khăn lắm mới tìm được một người nghe hiểu tiếng Trung, oai phong lẫm liệt cầm muỗng huơ tay múa chân với Lâm Tu Thừa, kể hắn nghe về những chuyện trong ngày, khuôn mặt bừng bừng sức sống: "Đại Kim là một ông chú bốn mươi tuổi trong lớp tôi, nhiều tiền cực kì, là dân di cư."
Tiếng Anh của Đại Kim không tốt lắm, cô giáo lớp cậu, tên là Lynn, nhắc nhở ông ta một chút, rồi sau đó lại cùng ông ta bắt cặp luyện nói, nhưng Đại Kim cảm thấy như thế rất mất mặt, vì vậy ông ta dùng tiếng Trung miệt thị Lynn, cô giáo cậu nghe không hiểu, hỏi Trần Hạnh, Trần Hạnh liền bùng nổ luôn, cảm thấy một ông chú đã tuổi trung niên như Đại Kim lại còn bắt nạt một cô gái như thế thật sự rất vô liêm sỉ, thế là hai người lên lớp cãi nhau một trận.
Trần Hạnh mồm mép linh hoạt, nói đến mức mặt mũi Đại Kim từ hồng sang trắng, sau đó hắn đứng dậy rời đi, nói là muốn thôi học.
Một câu chuyện vụn vặt nhàm chán, nhưng Lâm Tu Thừa lại không cắt lời cậu, vẫn nghe cậu kể, cảm giác cũng có chút thú vị.
Thế giới của con nít chẳng phải đều thế này sao, trắng đen rõ ràng, chuyện không cần bao lớn cũng có thể lật trời lên được.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, Lâm Tu Thừa ăn rất no, tay nghề của dì giúp việc không tồi, Trần Hạnh hầu như không ăn, bởi vì cậu chỉ mãi lo nói chuyện.
Lâm Tu Thừa đứng dậy, Trần Hạnh cũng đứng dậy theo hắn, trên mặt viết năm chữ thật lớn tôi-vẫn-chưa-xong-mà, cứ như thế, Lâm Tu Thừa đi một bước cậu sẽ tiến một bước, hắn dừng chân chân lại, quay người nhìn cậu.
"Lâm Tu Thừa, bây giờ anh tính đi đâu vậy?" Trần Hạnh kéo cánh tay Lâm Tu Thừa, lấy lòng hỏi hắn.
Nếu Lâm Tu Thừa là một trong số đám bạn thân của Trần Hạnh hồi còn ở cô nhi viện, hoặc là bạn bè thầy cô của cậu sau khoảng thời gian thì sẽ phát hiện ra được, cái vẻ mặt này của của Trần Hạnh, có nghĩa là đang đánh tiếng ý đồ của cậu cho hắn: Tôi sắp làm chuyện xấu rồi, mấy người đừng giận, vì có giận thì cũng thế thôi.
Nhưng Lâm Tu Thừa lúc này, vẫn chưa thân với Trần Hạnh đến thế.
Vẻ ngoài của Trần Hạnh có thể dễ dàng đánh lừa người khác, lúc không nói gì thì như một bảo bối lấp lánh được trưng bày nghiêm ngặt sau lớp cửa kiếng trong những cửa hàng xa hoa, Lâm Tu Thừa bây giờ mềm không được cứng cũng không xong, hắn nhìn Trần Hạnh, hơi đờ ra một lát.
"Cậu muốn làm gì?" Lâm Tu Thừa hỏi.
"Anh dẫn tôi đi chơi đi, tôi muốn xem Luân Đôn về đêm sẽ như thế nào." Trần Hạnh nói.
Nói đến cũng rất kỳ lạ, Trần Hạnh không có chìa khóa nhà, mỗi ngày có tài xế đưa đón, mở cửa xong cho cậu rồi rời đi ngay, bước ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ không thể quay vào được nữa, Lâm Tu Thừa giờ giấc trái khoáy, chỉ còn Trần Hạnh một mình nơi xứ người, vậy mà một tuần nay lại chẳng ra ngoài được một lần.
Cậu chỉ muốn ra ngoài cảm thụ ngọn gió đêm, thong thả dạo bộ trong vòng tay của đường phố mà thôi.
Tối nay Lâm Tu Thừa vẫn còn có việc, hắn phải đi xử lý một người.
Nhìn vẻ mặt của Trần Hạnh, hắn cười cười: "Được thôi, vậy cậu đi theo tôi đi. Để tôi đưa cậu đi mở mang tầm mắt, cho cậu biết thế nào mới là Luân Đôn về đêm."
Trần Hạnh theo hắn ngồi lên xe, hôm nay tài xế là một người da trắng nghiêm túc chẳng nói cười tùy tiện, anh ta nhìn qua cao to lực lưỡng, không giống một tài xế cho lắm, nhìn giống như một người vệ sĩ hơn. Trần Hạnh tràn đầy hứng thú nhìn chiếc xe băng qua cây cầu, lại quẹo sang một con hẻm, vụt ngang qua ánh đèn lấp lánh của phố thị và những đôi mắt Luân Đôn sáng ngời, xe càng chạy càng xa khỏi quốc lộ, khung cảnh dừng lại ở một khu phố cũ kĩ, người tài xế dừng lại bên đường rồi tắt máy xe.
"Xuống xe đi." Lâm Tu Thừa nói với Trần Hạnh, "Mấy ngày trước cậu còn tò mò, hỏi tôi làm nghề gì nữa đúng không?"
Trần Hạnh cũng theo hắn xuống xe, trong lòng âm ỷ bồn chồn không yên, Lâm Tu Thừa đi đến trước một cánh cửa sắt chật hẹp, đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi ấn chuông cửa.
Không lâu sau, có người mở cửa ra, là một người phụ nữ, cô ta nhỏ giọng nói: "Lâm tiên sinh, xin mời vào."
Đèn đường trên con phố này chỉ sáng lờ mờ, Trần Hạnh không thể nhìn rõ được mặt của người phụ nữ đó, chỉ thấy người một dáng người yểu điệu đang dẫn bọn họ đi đến một con đường nhỏ hẹp dài đằng đẵng, rồi Trần Hạnh bỗng ngửi thấy được mùi máu tanh vô cùng nồng nặc.
Bọn họ đi vào một căn phòng tối tăm, giấy dán hoa trên tường gần như đã tróc ra hết, trên nền nhà là một người nào đó đang máu thịt lẫn lộn, bên cạnh là vài vệ sĩ cao to lực lưỡng, bọn họ vừa nhìn thấy Lâm Tu Thừa, như thể không nhìn thấy Trần Hạnh, đồng loạt cung kính nói: "Tu gia, ngài đã đến rồi."
Lâm Tu Thừa cười cười gật đầu với bọn họ: "Chẳng phải đã kêu các cậu khách sáo một tí rồi à, sao giờ lại thành ra thế này mất rồi?"
Trần Hạnh đứng bên cạnh hắn, dáo dáo ngó nhìn, muốn xem thử người đang nằm dưới đất là ai.
Một tên vệ sĩ đi đến, túm lấy tóc người kia bắt phải ngồi dậy, người kia ngẩng mặt lên, đôi mắt tràn ngập căm phẫn hung hăng nhìn về phía Lâm Tu Thừa: "Thứ tạp chủng!"
Trần Hạnh tỉ mỉ nhìn thật kĩ, bỗng nhiên lạnh toát cả người, cái người đang máu thịt lẫn lộn này, chẳng phải chính là chú Hai của Lâm Tu Thừa lần trước cậu gặp ở trong nhà lớn hay sao.
"Chú Hai à," Lâm Tu Thừa chẳng những không tức giận, ngược lại còn lịch sự sai người lau mặt cho chú Hai, "Chú đang nói gì thế này? Thuộc hạ dưới tay cháu không nghe lời, cũng đâu phải là lần đầu chú mới biết."
"Tao là chú Hai của mày!" Chú Hai của hắn khàn khàn thét lên.
Lâm Tu Thừa nghe xong vẫn cười cười: "Lúc chú với đám người kia liên thủ muốn hẫng tay trên đợt hành trên cảng của cháu, chú có từng nghĩ tới mình còn có một người cháu trai này hay không? Chú Hai à, có chí như thế là rất tốt, nhưng chú thử nghĩ kĩ lại xem, xem xem liệu món hàng đó chú nuốt có nổi hay là không?"
Chú Hai hắn nhổ ra một ngụm máu: "Coi như chú mày tài nghệ không bằng người, mày muốn giết thì cứ giết, đừng con mẹ nó giả vờ giả vịt làm gì."
"Trần Hạnh."
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Trần Hạnh giật bắn người: "Hả?"
"Có sợ không?" Lâm Tu Thừa hỏi dò cậu.
"Không sợ." Trần Hạnh trả lời.
Lâm Tu Thừa hất cầm về phía chú Hai hắn, nói: "Cậu thấy hắn thế nào?"
"Chẳng thế nào cả," Trần Hạnh thành thật nói, "hắn ta còn muốn bán tôi nữa."
Lâm Tu Thừa kêu đàn em đưa cho cậu một khẩu súng: "Cho cậu một cơ hội."
Hắn không nói tiếp, Trần Hạnh cũng hiểu được cơ hội mà hắn nói là ý gì, đây là cơ hội để được Lâm Tu Thừa công nhận, cũng có nghĩa là cậu sẽ nhận lấy mồi nhử của đáy vực sâu thẳm này, chỉ cần bóp cò, Trần Hạnh sẽ không còn đường lui nữa.
Trần Hạnh cầm lấy súng, chĩa vào đầu người đàn ông trung niên đang quỳ dưới đất, người đàn ông bụng bia mập mạp đang huyết nhục bê bết ngẩng đầu lên, cũng nhìn thẳng vào cậu, cố gắng kìm nén không cầu xin tha thứ.
Trần Hạnh không hề tiếc mạng, năm mười bốn tuổi cậu đi đánh nhau với một đám người, trên bụng bị người ta làm lủng một lỗ, lúc đó máu chảy lênh láng. Đến khi được đưa vào bệnh viện, chị Tiểu Vũ trong khu tài vụ của cô nhi viện túc trực bên giường cậu, hai mắt khóc đến sưng lên.
Nằm viện hai ngày, Trần Hạnh cuối cùng cũng coi như tỉnh lại, khuôn mặt vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch, cô không nỡ mắng cũng chẳng nỡ đánh, giọt nước mắt như những hạt châu- cứ thế tí tách rơi xuống, cô nói: "Trần Hạnh, nếu sau này em còn như thế nữa, chị sẽ không bao giờ để ý đến em nữa đâu."
Trần Hạnh phải dỗ cô biết bao lâu, hứa hẹn đủ điều sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như thế nữa, cô mới đừng khóc, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy lo lắng nhìn về phía Trần Hạnh, như thể căn bản chẳng tin lời cậu nói vậy.
Chị Tiểu Vũ nghĩ không sai, đúng là Trần Hạnh hiện tại đang muốn nuốt lời thật.
Cậu cầm lấy cây súng, nặng hơn so với cậu nghĩ, Trần Hạnh giả vờ như mình không sao cả, ngón trỏ đặt lên cò súng, ngón cái tì chặt vào báng súng, cậu cắn răng, cố gắng không để cánh tay phải tiếp tục run rẩy, mắt thấy ngón trỏ sắp bóp cò, Lâm Tu Thừa bỗng nhiên mở miệng.
"Được rồi." Hắn nắm cổ tay Trần Hạnh, cầm lấy súng trên tay cậu, bắn vào đầu chú Hai hắn một phát đạn.
Chất nhầy từ não người đàn ông trung niên bắn lên giày Trần Hạnh, cậu đi một đôi giày thể thao màu đen, phần mặt giày chính giữa màu trắng nhơ nhớp vệt máu, đôi mắt cậu mở to, ngơ ngác nhìn thi thể vẫn còn nóng hổi trước mặt.
Lâm Tu Thừa đặt lại súng lên bàn, đưa tay lên che mắt Trần Hạnh, hắn xoay người cậu đẩy về phía cửa: "Đi thôi, ngây ra làm gì nữa."
Trên đường về nhà, hai người chẳng nói với nhau câu nào.
Lâm Tu Thừa rút vài tờ khăn giấy ra, đưa cho Trần Hạnh lau giày mình.
Lâm Tu Thừa thừa nhận, hắn hối hận vì đã đưa Trần Hạnh đi gặp chú Hai của mình.
Lâm Tu Thừa lòng gan dạ sắt, chưa bao giờ dao động trước chuyện sinh tử, nhưng nhìn thấy Trần Hạnh chỉ vừa mới bao lớn đã phải tay trắng bệch nắm chặt khẩu súng, nhìn thấy đôi tay cậu run rẩy, quá giống với hắn khi vẫn còn chưa trở nên thế này, đột nhiên hắn cảm thấy, lần này đưa Trần Hạnh đến đây bắt cậu nổ súng thật sự là một hành động hết sức ngu xuẩn.
Hắn có thể hủy hoại Trần Hạnh, cũng có thể không cần làm thế. Lâm Tu Thừa là người nắm quyền điều khiển, mà sự thật này, lại chẳng cần bất cứ điều gì để chứng minh cả.