Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 125: Đại kết cục 3



Thịch thịch thịch.

Thêm một lần nữa, Chris bị kích thích thiếu chút nữa lăn xuống, quả tim run rẩy khiến anh sợ hãi.

Anh không sợ lão đại nổi giận mà sợ lão đại như vậy, những người khácđều nói rõ đến thế, anh mà kìm nén nó nữa thì đúng là bị đứt dây thầnkinh rồi!

Huhu, anh biết sai rồi, không nên nói mình bị thương lại còn dám không để bọn họ biết nữa.

Là anh em, không phải là anh ta có nạn thì tự chịu. Ít nhất giữa anh emvới nhau, có khó khăn cùng gánh vác. Đó như một tôn chỉ mà từ bé bọn họđã được Lôi Tiêu Tiêu quán thâu, thân tình, tình bạn, tình anh em!…

"Nói" Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại, sát khí bốc ra bên ngoài làm ĐườngKiến Tâm có ảo giác rằng ngay lúc này anh sẽ ném cô xuống, xoay lại tómlấy Chris rồi bắt đầu một cuộc đại chiến...

"Choang" một tiếng, trái tim Chris hoàn toàn biến thành mảnh vụn...

Chỉ một chữ, lão đại chỉ nói một chữ thôi đã làm anh ta khẩn trương phải túm ngay lấy cánh tay của Đế Văn đứng bên cạnh, há hốc miệng quên cảtrả lời.

"Tôi cảnh cáo anh, anh nếu dám để tôi té xuống, Lôi Khiếu Thiên, cả đờinày anh đừng mong gặp lại tôi." Đường Kiến Tâm cảm giác được cơn giậncủa anh liền ghì chặt lấy cổ anh, làm cho anh đau nhói.

Câu nói này còn hơn bất cứ liều thuốc nào, tâm tình Lôi Khiếu Thiên khôi phục như thường, mọi người liền được nghe anh dịu dàng nói, "Sẽ không."

Làm sao anh dám, anh thế nào có thể để cho bảo bối tâm can té từ trên người mình xuống chứ?

"Chris, lần này bỏ qua cho cậu, sao khi rời khỏi đây phải viết một báocáo chi tiết cho tôi, tôi muốn biết toàn bộ về cuộc xung đột giữa cậu và Nuss, những vết thương trên người cậu làm sao có, mỗi cái đều phải kểra rõ ràng."

Đường Kiến Tâm mỉm cười, như vậy là tốt rồi, giữa anh em với nhau thìkhông cần thiết phải đánh đánh giết giết, cho dù đó là vì anh em cũngkhông được!

Chris phải nói là cảm động đến rơi nước mắt với Đường Kiến Tâm, may làchị dâu ra mặt, bằng không hôm nay anh ta thật sự thảm rồi!

Thẩm Dương Kỳ bất mãn. "Anh họ, anh cũng không phải cảnh sát, quan toà,viết báo cáo gì chứ, sau khi về cứ trực tiếp lột hết quần áo vứt lêngiường tra hỏi không phải tốt hơn sao? Còn có thể thuận tiện phỏng đoánxem mức độ bị thương này nông sâu bao nhiêu kia mà."

Lôi Trảm Thiên thấy cách của Kỳ dùng được, còn tốt hơn của anh, bọn họđều thích thực chiến, Đế Văn lần này không phát biểu ý kiến, Lôi KhiếuThiên trầm tư, dường như cũng đang suy nghĩ kết quả khi thực hiện phương án này!

Đường Kiến Tâm cười như không cười liếc sang Thẩm Dương Kỳ, "Cậu khẳngđịnh cậu không phải vì cái thú vui buồn nôn là thỏa mãn thủ đoạn thẩmtra của bản thân cậu đấy chứ?"…

Chris âm thầm gật đầu điên cuồng, bây giờ anh ta biết điều hơn không cótiếp lời, phỏng chừng đáp một cái thôi là chết ngay, đến lúc ấy sẽ làbom đạn liên miên, anh ta vẫn tự hiểu lấy mình!

Đám người kia quá ghê tởm, vẫn là chị dâu tốt, ngoài sáng trong tối đều đứng bên anh!

"Chị dâu oan uổng cho em quá, em là người nhàm chán vậy à? Không có việc gì lại đi vạch trần vết sẹo của người khác, coi sự thống khổ của ngườikhác là thú vui của bản thân ư?"

Đường Kiến Tâm gật đầu, "Cậu đấy." Mắt thấy Thẩm Dương Kỳ lại muốn phản bác liền thong dong nói tiếp, "Tôi khẳng định!"

Thẩm Dương Kỳ lệ tuôn rơi, "Chị dâu làm em tổn thương quá đi, trong lòng chị em lại là người như thế sao, huhu."

"Căn bản là cậu không có tim."

"Ai nói? Tâm địa người này thật xấu xa, lại đi nói một đại soái ca người gặp người thích là em đây không có tim, ai, chị nói đi, em sẽ tìm hắnta đấu một trấn, tìm cả đống người chơi hắn." Thẩm Dương Kỳ tự mình lẩmbẩm.

Bộ dạng như rất muốn đi tìm người tính sổ!

"Nick." Đường Kiến Tâm lạnh nhạt bật ra cái tên, mà quả thực cô cũngkhông nói dối, Nick từng ở trước mặt cô nói cái tên nhóc Thẩm Dương Kỳnày không có tim!

"Mẹ kiếp, thằng nhóc đấy mới thật sự là không có tim, mấy anh em chúngta ở đây cùng chung cảnh ngộ, một mình nó lại dám chạy về làm tiểu vương tử, xem sau khi rời khỏi đây em có hủy ngay cái tẩm cung của nó khôngđể cho nó tiêu dao!"

Lôi Trảm Thiên khinh thường cười nhạo, "Thôi đi, hủy tẩm cung của nó coi chừng ngạch nương nó lại chui từ dưới đất lên liều mạng với cậu đấy."

"Xì, quỷ thần mà anh cũng tin? Anh không biết em là người theo chủ nghĩa vô thần sao?" Thẩm Dương Kỳ nhìn lại bậc thang chỉ còn có hai mươi mấynấc nữa, càng cao hứng đồng thời miệng cũng nói càng hăng.

"Chủ nghĩa vô thần cái rắm, thế bây giờ cậu đang làm gì? Còn nói chủnghĩa vô thần, tôi cảm thấy cái gì mà để cậu nói thì đều thành thứ đồvứt đi hết." Lôi Trảm Thiên trực tiếp chế giễu anh ta.

Thẩm Dương Kỳ cũng không giận, nhìn số bậc thang không còn nhiều lắm,thành công ngay trước mắt, những câu nói ấy không chút do dự bị ném rakhỏi đầu.

Ngược lại thì Đường Kiến Tâm có chút ngạc nhiên, "Kỳ, cậu rõ ràng làngười nước ngoài thì sao lại theo chủ nghĩa vô thần? Cậu tin vào thầngiáo à?"

"Không, em tin vào tự do, tin trái tim mình." Thẩm Dương Kỳ hai tay làmtư thế vỗ, khi lời vừa dứt thì đồng thời cơ thể bay lên như một con hùng ưng chao liệng trên bầu trời, giương cánh vọt lên mây xanh.

Vững vàng rơi xuống đất, Lôi Trảm Thiên cũng nhảy xuống theo, Lôi KhiếuThiên cõng Đường Kiến Tâm đi từng bước ổn định, Đế Văn và Chris cũngkhông vội vàng, sau khi cả sáu người an toàn, sợ rằng ngoại trừ ĐườngKiến Tâm, năm người còn lại đều cảm giác cơ bắp chân mình run rẩy từngchập, Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên, so với mấy người Đế Văn,Chris thì cường độ run của anh không rõ ràng chút nào.

Đường Kiến Tâm cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao anh lại bình tĩnh như thế, anh còn cõng tôi mà." Lôi Khiếu Thiên bị lời cô hỏi làm cho buồn cười,định tặng cho cô ba chữ, nhưng thấy bốn đứa em bên cạnh thì khóe miệnggiật một cái, có cần khoa trương vậy không? "Thể lực của bọn họ khôngtốt!"

Khuôn mặt cả đám bị đả kích hiện ra đủ màu sắc, lão đại, anh, anh họ à,tuy anh nói là sự thực nhưng trước mặt phụ nữ cũng phải để lại cho bọnhọ chút mặt mũi chứ.

Đường Kiến Tâm sáng tỏ liền gật đầu, "Trong lúc tập luyện các anh vác được bao nhiêu cân?"

"Chị dâu, chuyện này nên dừng ở đây, chỉ cần xem trọng lượng của chị làhiểu được sự đau khổ của các lão gia bọn em." Đó là quãng thời giankhông dám nhìn lại, Thẩm Dương Kỳ thật sự nói có phần mâu thuẫn.

Đường Kiến Tâm chớp mắt, "Khi ấy tôi cũng không nặng, chỉ có ba mươi mấy kí."

Ba mươi mấy kí? Chị dâu à, chị có biết khi đó bọn em bao nhiêu tuổikhông? Còn chưa tới mười hai? Ngoại trừ anh họ đeo vật nặng chạy hếthành trình ra thì bốn người khác đều bỏ mình, bị mẹ anh cầm roi da đuổitheo phía sau...

Thẩm Dương Kỳ run rẩy, không nói nữa, quá là đả kích người!

"Được rồi, đi thôi." Lôi Khiếu Thiên rút súng bên hông, tìm cửa rồi ra ngoài.

Đường Kiến Tâm ngước lên nhìn cầu thang thật dài, não như ngừng hoạt động...

Mẹ ơi, lần đầu tiên, Đường Kiến Tâm chấn kinh đến mức không nói nên lời, từ bên dưới, ban đầu có lẽ còn nhìn được một phần trăm của cái cầuthang, còn sau đấy nó cứ kéo dài kéo dài mãi. Kinh khủng hơn cả cầuthang lên thiên đường, cô không tin được là Lôi Khiếu Thiên cõng cô đixuống thế nào nữa.

Giờ thì cô đã hoàn toàn rõ vì sao mà mấy người Thẩm Dương Kỳ vừa xuốngtới nơi đã phờ phạc cả ra như vậy, đổi lại là cô thì chắc không chỉ runrẩy đơn giản vậy thôi đâu.

"Đi thôi chị dâu." Lôi Trảm Thiên đi sau Lôi Khiếu Thiên thấy Đường Kiến Tâm ngạc nhiên ngơ ngác nhìn cầu thang mới gọi to.

Đường Kiến Tâm mặt không thay đổi bước đi, Thẩm Dương Kỳ cười hắc hắc, "Chúng ta đánh cuộc không chị dâu?"…

"Đánh cuộc gì?" Đường Kiến Tâm vốn không muốn chơi mấy trò kém thôngminh với cậu ta, nhưng dù sao cô cũng đang có sự hiếu kỳ với Hoàng Lăngnày.

"Chúng ta cược xem trong Quan Lăng có xác ướp hay không nhe." Thẩm Dương Kỳ hiếu kỳ vô cùng, mắt sáng lên.

"Kỳ, nhiều chuyện quá, đi nhanh." Đế Văn vỗ vào sau lưng Thẩm Dương,Chris cũng thấy hứng thú, "Cậu nói xem, lão đại có biết vị Vương gia này là ai không nhỉ?"

Thẩm Dương Kỳ lắc đầu, "Không biết."

Đường Kiến Tâm không hứng thú, vượt lên hẳn bọn họ. Thực ra cô cũng tò mò, vì sao chỗ đó không dùng hoàng kim xây nhỉ?

Không biết khi bước lên bậc thang hoàng kim sẽ có cảm giác gì nữa?

"Đừng vội đi thế chị dâu, chúng ta còn chưa đặt tiền cược mà?" ThẩmDương Kỳ phải nói rất vui sướng, ân cần đi sau Đường Kiến Tâm.

Đường Kiến Tâm trả lời, "Không có, ai thua sẽ phải giặt tã cho con tôi một tháng."

"Chị quá không phúc hậu, nếu chị mà thua thì coi là trừng phạt gì chứ?Tã của tiểu bảo bối vốn do chị giặt mà." Thẩm Dương Kỳ la hét không công bằng.

Đường Kiến Tâm nghiêm trang lắc đầu, "Không, do anh họ cậu giặt đấy." Còn về việc anh giặt hay vứt đi thì không biết.

Đừng đùa? Thẩm Dương Kỳ há hốc miệng, "Anh họ giặt tã?" Anh bạn nào đónhất thời như đứng ngơ ngác trong gió, trong tâm trí anh lấp đầy hìnhảnh anh họ đâm chọc tấm vải làm cho nó rách rụng lả tả.

Chris nghi ngờ, "Gì cơ?"

Đế Văn sốc thiếu chút nữa nhảy cao tới ba mét, "Giặt tã?"

Đúng lúc Lôi Khiếu Thiên âm trầm quay mặt lại, ánh mắt giết người kia giống như "cậu mà dám nói thêm câu nữa tôi bắn chết"!

"Ha ha, anh họ không ngờ luân lạc tới nỗi giặt tã cho tiểu bảo bối á,khó tin thật đấy, thấy anh họ pha sữa mà em đã thấy run rẩy tâm can rồimà bây giờ nghe được chuyện còn đáng sợ hơn nữa." Thẩm Dương Kỳ cười haha đầy hả hê!

Lôi Khiếu Thiên mắt đỏ hồng không chớp không nháy nhìn thẳng vào ThẩmDương Kỳ, Lôi Trảm Thiên cảm thấy cậu ta quá ngu ngốc, sắc mặt lão đạiđã tái xanh thế này mà cậu ta còn đổ thêm dầu vào lửa.

"Kỳ, không muốn chết thì nhanh lên."

Đường Kiến Tâm thương hại nhìn cậu ta, đứng bên cạnh kéo lấy áo LôiKhiếu Thiên, "Đừng tức giận, chuyện giặt tã cho con trai chẳng có gì làmất mặt cả, yên tâm đi, cậu ta dám chế nhạo chồng tôi thì tôi sẽ giúpanh trả thù, vứt hết tã của Mông Mông cho cậu ta giặt, xem cậu ta tiệnnghi cái gì."…

Lôi Khiếu Thiên muốn phản bác lại là anh chưa có giặt tã cho thằng nhócthúi kia, nhưng im lặng trước mặt bà xã là hơn hết. Để bà xã biết anhkhông làm tốt việc cô ấy giao phó thì chắc chỉ có thể ngủ phòng khách.

"Có tiếng bước chân tới nơi này." Lôi Khiếu Thiên không ngây thơ đi thảo luận mấy vấn đề kém thông minh ấy với Thẩm Dương Kỳ.

Lôi Trảm Thiên nhấc súng lên, "Đế Văn, Chris cản phía sau, Kỳ tiến lên."

Không ai có ý kiến, mấy người Lôi Trảm Thiên cúi thấp lưng di chuyển,tới trước cánh cửa đề hai chữ Quan Lăng, "Đây là nơi yên nghỉ của Vươnggia lão đầu?"

"Ừ, vào trước thôi." Lôi Khiếu Thiên đưa súng cho Đường Kiến Tâm, cùng Lôi Trảm Thiên hợp lực mở cửa.

"Tại sao chúng ta lại tới trước?" Đường Kiến Tâm nhớ là bọn họ có nói đi con đường này lâu hơn rất nhiều mà.

"Điều này rất bình thường, Lôi Triển Lâm có vào được hay không còn là vấn đề." Thẩm Dương Kỳ vuốt cằm trả lời thâm thúy.

Đường Kiến Tâm lạnh giọng diệt ngay dáng vẻ ấy của anh ta, "Tiếng bước chân cách đây không xa, tuy nhiên chỉ có năm người."

"Chỉ chết có tám người?" Đế Văn trầm mặt, Chris gật đầu, "Xem ra Lôi Triển Lâm có thủ đoạn hơn so với chúng ta nghĩ."

Nếu giữ lại thực lực, vậy những năm gần đây ông ta không động tới Lôigia hay mấy người lão đại thì liệu có phải ông ta không xấu xa như bọnhọ đã nghĩ?

Đế Văn gật đầu, "Lão đại, mau lên, còn mười giây."

"Được rồi." Lôi Trảm Thiên dứt lời, chốt cửa được tác động khiến cánhcửa dần mở ra, Lôi Khiếu Thiên bước vào trước, những người khác cũngkhông dám rớt lại phía sau.

"Phập."

Ngay khi cửa sắp đóng, một viên đạn găm lên cánh cửa đá, tiếp đó mộtbóng người chật vật lăn dưới đất vọt vào. "Rầm" - cửa đá đóng lại ngăncách hoàn toàn những người ở bên ngoài.

Lôi Triển Lâm toàn thân đầy máu lăn lộn trên mặt đất, những ánh mắt lạnh lẽo của đám người Lôi Khiếu Thiên chiếu thẳng vào người ông ta.

Đường Kiến Tâm đánh mắt với Thẩm Dương, cậu ta gật đầu, đá thử vào bụng ông ta một cái, lạnh lùng nói, "Đứng lên."

"A." Lôi Triển Lâm chật vật lau đi vết máu dính trên khóe mắt, ngửa lênđón nhận những cặp mắt u ám, "Ha hả, tôi vẫn vào được. Không nghĩ tớichứ gì, cát lắng, quán duyên, động rắn đều không nuốt nổi tôi, ha ha..."

Đường Kiến Tâm lạnh nhạt bật ra một câu, "Tên điên!"

"Điên? Ha ha, nói rất hay." Lôi Triển Lâm chật vật bò dậy, lắc lư trướcmặt Đường Kiến Tâm, "Tôi đã điên từ hai mươi năm trước rồi."

Đường Kiến Tâm khẽ nhíu mày, mắt lập lòe, Lôi Triển Lâm giễu cợt hừlạnh, nhìn qua đám người Lôi Khiếu Thiên rồi rã rời đi vào trong, "Emvào được rồi đây, anh có nhìn thấy không? Em vào rồi, rốt cuộc em đã đợi được đến ngày này, haha."

Lôi Khiếu Thiên giật lấy cánh tay Lôi Triển Lâm, kéo ông ta lại hét lên, "Câm miệng, ông không có tư cách gọi tên bố tôi, im ngay."

Đường Kiến Tâm vội cản Lôi Khiếu Thiên, tâm tình của anh quá kích độngrồi, "Lôi Khiếu Thiên, đừng như vậy, anh bỏ ông ta ra đi."

"Cút." Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng đẩy Đường Kiến Tâm khiến cô lảo đảo lui về sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống lại được Lôi Trảm Thiên nhanh taylẹ mắt giữ lại, "Không sao chứ chị dâu?"…

Đường Kiến Tâm lạnh lùng trừng mắt với Lôi Khiếu Thiên, "Không có việc gì." Dám đẩy cô à, Lôi Khiếu Thiên, anh được lắm.

Mà Lôi Khiếu Thiên căn bản không chú ý tới mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lôi Triển Lâm, "Tôi cảnh cáo ông, để tôi nghe được tên bố tôi trong miệngông thì tự tay tôi sẽ làm thịt ông."

"Đến đi, có bản lĩnh thì cậu làm thịt tôi đi?" Lôi Triển Lâm cũng rítlên, chẳng qua trên người ông ta có quá nhiều vết thương nên uy lựctiếng hét không còn lớn nữa.

Lôi Khiếu Thiên bóp chặt cổ ông ta lạnh lùng nói, "Ông nghĩ tôi không dám?"

"Ha ha, Lôi Khiếu Thiên cậu thì có gì không dám chứ? Khụ khụ..." LôiTriển Lâm khó khăn mới mở miệng được, ánh mắt mang theo ý cười không cóchút đau khổ nào, dường như biết rằng Lôi Khiếu Thiên sẽ không thực sựra tay độc ác với ông ta.

Áp lức ở cổ ngày càng lớn, hô hấp cũng càng yếu, Lôi Triển Lâm từ từnhắm mắt, trên môi mang theo sự giải thoát như có như không, ngay khiông ta tưởng mình đã tới thời khắc phải chết thì áp lực trên cổ lại đình trệ, mấy giây rồi vẫn cứ như vậy, Lôi Triển Lâm cười khổ mở mắt lấycánh tay Lôi Khiếu Thiên trên cổ ra.

"Đã cho cậu cơ hội, lần sau muốn động thủ thì sẽ không còn may mắn nhưvậy đâu." Lôi Triển Lâm nói xong khập khễnh bước vào trong.

Lôi Khiếu Thiên ngơ ngác nhìn bàn tay phải, chớp mắt vừa rồi nhìn ông ta như được giải thoát, do vậy anh đã ngừng lại.

Vì sao?

Vì sao anh lại không hạ thủ?

"Đứng lại. Tôi chưa nói ông có thể đi."

Lôi Triển Lâm cười nhạt, "Lôi Khiếu Thiên, cậu nên may mắn vì là con của ông ấy." Bằng không cậu đã sớm chết rồi.

Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, nhíu mày, khó chịu nói, "Ông có ý gì."

"Hừ, một người thông minh như anh tôi sao lại sinh ra đứa con thiếuprotein vậy, còn là lão đại Ngục Thiên Minh nữa, rõ là uổng phí gien của anh."

Lôi Triển Lâm giễu cợt rồi trực tiếp đi vào.

Lôi Khiếu Thiên hiển nhiên hoàn toàn ngây dại, ngay cả Lôi Trảm Thiêncũng kinh ngạc, nhưng dễ nhận thấy sau kinh ngạc là cực độ tức giận.

"Lôi Triển Lâm, nói rõ cho tôi, những lời này của ông rốt cuộc là có ýgì." Lôi Trảm Thiên cản trước lối đi của Lôi Triển Lâm, mặt tái xanh hỏi ông ta.

Đường Kiến Tâm tới bên cạnh vỗ lưng Lôi Khiếu Thiên, Lôi Khiếu Thiên máy móc quay lại nhìn Đường Kiến Tâm.

"Choáng váng?"

Lôi Khiếu Thiên bình tĩnh nhìn cô không nói gì.

Đường Kiến Tâm nhún vai, ánh mắt tỏ ý anh nhìn phía trước. Lôi Khiếu Thiên theo ánh mắt cô nhìn lại hướng Lôi Trảm Thiên.

"Hừ, Lôi Khiếu Thiên đã ngu ngốc, cậu còn ngu ngốc hơn gấp ba." LôiTriển Lâm hiển nhiên không muốn tiếp xúc với Lôi Trảm Thiên vậy nêngiọng điệu không tốt đẹp chút nào.

Lôi Trảm Thiên như bị cái gì chèn vào họng, chỉ tay vào Lôi Triển Lâm, "Ông - nói - cái - gì? Có gan ông lặp lại lần nữa."

Lôi Triển Lâm đi lướt qua hoàn toàn không để ý tới anh ta, Lôi TrảmThiên cũng quyết không buông tha, trước khi nói rõ ràng thì đừng mongbước qua anh ta.

Đường Kiến Tâm cảm thấy cuộc đối thoại của bọn họ không có liên quan gìnhiều tới cô, thế là chuyển sang quan sát chăm chú Quan Lăng. Lúc này cô mới phát hiện chỗ này chỉ là một thạch động rất thô sơ dùng mấy viên Dạ Minh Châu chiếu sáng, xung quanh không trang trí hoa lệ gì mà chỉ toànvách đá, rất rộng rãi, thật sự có sự chênh lệch với chính sảnh toànhoàng kim, phía sau cửa vào là một hành lang bằng gỗ mang chút hơi hướmchâu Âu cổ điển, bên dưới cây cầu gỗ có con sông nhỏ, à, không phải, đókhông phải là sông thật, chỉ là hiệu quả do ánh sáng từ Dạ Minh Châuchiếu vào vách đá phản xạ lại thôi, không hẳn là đẹp không sao tả xiếtnhưng cũng khiến người ta thấy vui tai vui mắt.

Bước qua cây cầu gỗ là một hàng rào trúc ghép lại với nhau bằng cây mây, bên trong hàng ràng có hai chiếc quan tài lớn lóe lên ánh sáng vàng nằm song song với nhau...

Sao cảnh tượng này lại có chút giống với cuộc sống điền viên vậy? LôiKhiếu Thiên, Đế Văn, Chris đều đặt chú ý hết lên Lôi Trảm Thiên và LôiTriển Lâm nên không để ý tới hoàn cảnh bên trong này.

"Cút, nếu muốn giết anh cậu thì cậu ta đã chết từ lâu rồi, chớ đừng nóitới việc cậu diễu võ dương oai trước mặt tôi, thức thời thì cút ngay,tôi không rảnh để ý tới cậu."

"Tôi nhổ vào, chỉ bằng ông mà muốn giết anh tôi, ông không sợ nói nhanhquá mà cắn đứt lưỡi mình à." Lôi Trảm Thiên kích động dị thường, chỉ kém không lao tới túm cổ ông ta ném ra ngoài.

"Lôi Trảm Thiên, cậu tưởng khi cậu đang điều tra tôi mà tôi không biếtư? Nếu không phải tôi thả thì cậu nghĩ bây giờ cậu còn có thể đứng trước mặt tôi? Đúng là không biết trời cao đất rộng."

Có cái gì đó như hiện lên trong đầu, Lôi Trảm Thiên sửng sốt mở lớn mắt nhìn, "Là ông đã cứu tôi?"

"Tránh ra." Lôi Triển Lâm hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này vớianh ta, mà Lôi Trảm Thiên lại không dễ dàng mà tha cho ông ta, "Có phảilúc ở Nghi Thành ông đã cứu tôi đúng không?"

(Nghi Thành: một thị xã cấp huyện thuộc địa cấp thị Tương Dương, tỉnh Hồ Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa_Wiki)

Lôi Triển Lâm khinh thường nhìn anh ta, "Xem ra cậu cũng không ngu ngốc đến mức không có thuốc nào chữa được."

Lôi Trảm Thiên mắt trợn tròn như gặp quỷ nhìn gương mặt đầy giễu cợt của Lôi Triển Lâm, cảm giác như bị người ta đấm mạnh một quyền vô cùng đaunhức khó chịu.

Sao ông ta lại cứu anh?

Không, đây không phải là sự thực, anh không chấp nhận!

Lôi Triển Lâm thừa dịp anh phân tâm đi lên cầu gỗ làm phát ra nhữngtiếng kẽo kẹt, tới khi ông ta kéo hàng rào trúc ra thì mọi người mớiphản ứng lại.

Lôi Khiếu Thiên đuổi theo đầu tiên, ngay khi Lôi Triển Lâm định bước vào phạm vi quan tài thì kéo giựt ông ta lại hét lên, "Ông không muốn sốngnữa hả."

Lôi Triển Lâm không ngờ lại có người kéo ông ta, loạng choạng ngã xuốngđất rồi đứng dậy, không hề để tâm tới ánh mắt âm trầm của Lôi KhiếuThiên mà chỉ lo lắng muốn đi tới chỗ quan tài tìm kiếm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv