- Hoắc… Hoắc tổng… ở đây là công ty…
Đới Mẫn Giai cố gắng tránh né những nụ hôn rời rạc, nhưng không thể tránh khỏi sự vồ vập của Hoắc Kỳ Xuyên. Không thể chịu nổi, cô trở tay tát mạnh vào mặt anh. Không khí nhất thời rơi vào sự im lặng căng thẳng.
- Hoắc tổng, anh đang làm cái quái gì vậy?
Hoắc Kỳ Xuyên chạm nhẹ lôi môi mình, cảm nhận rõ cơn đau rát. Anh giữ chặt vai Đới Mẫn Giai ấn vào tường, ánh mắt anh chăm chú và nghiêm nghị.
- Mẫn Giai, tại sao em lại tránh mặt anh? Tại sao em không cho anh biết sự thật?
Đới Mẫn Giai thở hổn hển, tim cô đập mạnh trong lồng ngực.
- Hoắc tổng, đây là công ty. Anh không thể làm thế này. Đây là cuộc sống của tôi, tôi có quyền không nói về nó.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh đầy đau khổ và sự bất lực.
- Mẫn Giai, anh chỉ muốn biết sự thật. Anh không thể chịu đựng được việc em tránh mặt anh như thế này.
Đới Mẫn Giai cảm thấy nỗi đau trong lòng, nhưng cô không thể nói gì thêm.
- Hoắc tổng, tôi xin lỗi. Nhưng tôi không thể. Anh phải tôn trọng quyết định của tôi.
Cô đẩy Hoắc Kỳ Xuyên ra, bước nhanh ra khỏi phòng chủ tịch, để lại anh đứng lại với trăm lời muốn nói nhưng không thể thốt ra. Anh nhìn theo Đới Mẫn Giai, cảm thấy nỗi đau và sự thất vọng tràn ngập trong lòng. Anh biết rằng mình cần phải tôn trọng quyết định của cô, nhưng không thể ngăn cản trái tim mình cảm thấy tổn thương.
Ngay khi Đới Mẫn Giai rời khỏi phòng của Hoắc Kỳ Xuyên, cô quay trở lại văn phòng của mình để chuẩn bị cho cuộc họp giữa ban marketing và ban sale, và cố gắng bỏ qua chuyện vừa rồi đằng sau đầu. Cô biết rằng buổi họp này sẽ không dễ dàng, đặc biệt là khi quản lý sale mới ngoài ba mươi, một người đàn ông với bụng bự và thái độ tự cao, thường xuyên khinh thường cô, dù cô chưa từng làm gì mất thiện cảm với anh ta.
Mễ Tinh gõ cửa phòng Đới Mẫn Giai:
- Em chuẩn bị xong chưa?
- Đã xong hết rồi. Em chuẩn bị đến phòng họp đây.
- Để chị đi với em.
Nghe Mễ Tinh nói thế, Đới Mẫn Giai sửng sốt bởi vì cuộc họp này cũng không cần đến ban giám đốc. Các quản lý chỉ cần nộp báo cáo lên họ mà thôi.
- Thằng cha quản lý bên sale khó chịu lắm. Chị sợ ông ta phá rối rồi khiến em rơi vào thế kẹt.
Cô cảm thấy ấm lòng bởi sự quan tâm của Mễ Tinh:
- Em cảm ơn chị.
Khi cuộc họp bắt đầu, Đới Mẫn Giai lập tức cảm thấy ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt của ông ta. Ông ta nhìn thẳng vào bản kế hoạch của cô và cười khẩy.
- Bản kế hoạch này thật là tệ hại. Cô nghĩ rằng chỉ vì có chút may mắn mà có thể ngồi vào ghế quản lý, cô đã đủ khả năng để đưa ra những ý tưởng này sao?
Đới Mẫn Giai không nghĩ tới ông ta muốn trực tiếp khích bác cô như thế, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, dù trong lòng cảm thấy tức giận.
- Đây là kế hoạch mà tôi đã cùng đội của mình nghiên cứu và xây dựng. Nó đã được thử nghiệm và nhận được phản hồi tích cực từ khách hàng. Tất nhiên, nó cũng đã được duyệt qua tay chủ tịch.
Cô nhướng mày, ý cuối chính là ông ta đang chê bai sự quyết định của chủ tịch. Vì thế, quản lý sale khựng lại đôi chút, mặt hơi sa sầm nhưng vẫn cười nhạt, tiếp tục tìm lý do khác:
- Phản hồi tích cực? Chắc hẳn họ và chủ tịch chỉ thấy thương hại cô thôi. Với bộ mặt này, cô làm xấu đi sản phẩm của chúng ta.
Mễ Tinh không thể chịu đựng được nữa. Chị ta đứng lên, giọng đầy phẫn nộ:
- Ông nên cẩn thận lời nói của mình!
Quản lý sale khá kiêng dè với chức vụ của Mễ Tinh nhưng vẫn mạnh miệng:
- Tôi nói có gì sai chứ. Nhìn gương mặt của quản lý mới bên giám đốc marketing, có khi khách hàng lập tức chê bai sản phẩm bên chúng ta.
Đới Mẫn Giai giữ chặt Mễ Tinh, tránh cho chị ta muốn đánh người. Hiện tại cô đã biết rõ lí do vì sao quản lý sale luôn chán ghét cô như thế, thì ra là ưu tiên cái đẹp. Có lẽ ông ta không ngờ tới sau cặp kính đó, sau lớp tàn nhang đó là vẻ đẹp của mỹ nhân mà cả đời này ông ta không thể chạm đến.
Cô nở nụ cười bình tĩnh:
- Không sao đâu, Mễ Tinh. Tôi có thể tự xử lý.
Cô quay lại đối mặt với quản lý sale, ánh mắt kiên định.
- Tôi là người trực tiếp nói chuyện với khách hàng, cùng họ ký kết và cùng bàn bạc công việc với các influencers khác. Không một ai có ý kiến gì về vẻ bề ngoài của tôi. Nếu ông có bất kỳ vấn đề gì với kế hoạch của tôi, hãy nêu ra những điểm cụ thể. Còn nếu ông chỉ muốn công kích cá nhân, tôi e rằng chúng ta không thể tiến xa hơn trong cuộc họp này. Hoặc ông có thể báo cáo lên chủ tịch và rút khỏi dự án này.
Quản lý sale đỏ mặt, tức giận nhưng không thể nói thêm gì. Ông ta lẩm bẩm vài lời khó chịu rồi rời khỏi cuộc họp trong sự tức giận và quê xệ. Mọi người trong phòng họp nhìn theo ông ta, cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải chịu đựng sự khó chịu của ông ta.
Đới Mẫn Giai cười khẩy, hiểu rõ ông ta không dám làm như vậy, bởi vì dự án này có thể kiếm được cả bộn tiền.